_Mà mày trả lời thật lòng nha.
”""""""""”""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""""
Tôi hồn nhiên vô tư đáp mà đâu hay rằng nó đang gày bẫy mình.
- Tôi; ừ thì có gì mày cứ nói đi chỗ bạn bè mà mày cứ rào trước đón sau chi vậy???
_Mày với anh Hưng là bạn hả? bạn bình thường thôi sao ? Mày có thích Hưng không ???
Tôi nghe nó hỏi một hơi liền đáp.
- uk, tao với anh Hưng là bạn bình thường thôi. thích gì mà thích. sao mày hỏi tao vậy?
- à không có gì tại thấy hai người thân ghê, tưởng yêu nhau nên Tao hỏi thôi.
Nói xong thì Thúy im lặng một lúc rồi hỏi tiếp.
-Mày không thích anh Hưng thật hả?
Tôi nghe nó cứ hỏi đi hỏi lại như vậy thì bực mình gắt lên đáp.
-Đã nói là không có rồi mà, tao chỉ coi anh Hưng là bạn bè anh em bình thường thôi,
( nhưng Tôi thật không ngờ nó lại ghi âm cuộc nói chuyện này ).
Rồi Tôi và nó lại nói chuyện trên trời dưới đất, xong nó bảo đi vệ sinh. vì trong tôi còn nghi ngờ cuộc điện thoại nó nhận sáng nay trong nhà tôi. tôi vờ mượn điện thoại nó xem thì mới biết sự thật cho vụ va chạm xe máy hôm qua. tôi lấy số điện thoại đó rồi lưu vào máy của mình , rồi cũng bình thản vờ như không có gì.
chúng tôi về, nó về nhà nó, tôi về nhà của tôi. chiều hôm đó Thúy gọi cho bạn nó chở ra, hôm nay Hưng không gọi hay nhắn tin gì cho tôi,tôi thấy buồn và cảm giác thấy thiếu thiếu. muốn gọi cho Hưng rủ rê nhau tối đi dạo nhưng mà ngại ngại sao ấy nên thôi.
Thúy sau khi tạm biệt Bông và về nhà liền nhắn tin cho Hưng.
đến tối tôi buồn quá thì gọi cho Hưng, khi anh vừa nghe máy thì Tôi thấy ồn ào lắm.
tôi hỏi.
-anh đag đi chơi hả?
Anh thản nhiên đáp.
_ừm. anh đang đi ăn với Thúy nè.
Tôi ngạc nhiên đáp.
-what???? ăn với Thúy à ?
-sao vậy, em bảo anh đi chơi với Thúy mà. em sợ Thúy buồn mà.
tôi có hơi chút khó chịu vì tôi quen với việc anh đi chơi với một mình tôi thôi.tôi ậm ừ cho qua chuyện,rồi bảo anh chơi vui nha. Rồi tôi tắt máy.
"Hưng làm vậy là sao, anh nói như vậy là sao chứ.? đúng, là tôi kêu Hưng làm như vậy mà, nhưng sao khi nghe Hưng nói như vậy thì tôi lại khó chịu. Phải chăng Tôi gen ư...??? có phải tôi đã yêu Hưng không.???" Và rồi Tôi lại cố biện minh cho sự khó chịu của mình
" không tôi và Hưng chỉ là bạn bè bình thường mà "
tôi lắc đầu rồi mở nhạc nghe.
Bản nhạc bolero nhẹ nhàng trầm ấm làm cho Tôi thấy lòng mình dễ chịu hơn rất nhiều và trong thoáng chốc cũng không còn nặng lòng suy nghĩ về chuyện của Hưng và Thúy nữa.
Tại một quán cà phê;
sau khi cúp điện thoại Hưng đang trầm ngâm suy nghĩ .
""em muốn Tôi đi chơi với bạn em cho bạn em vui vậy Tôi đi để xem phản ứng của em như thế nào ...?
Thúy thấy Hưng nói chuyện điện thoại xong mặt có vẻ trầm uất hơn liền nhân cơ hội tiến tới và nói ;
-Hưng ... em có cái này muốn cho anh biết .
nói rồi Thúy lấy trong túi ra cái điện thoại của mình và mở ghi âm cuộc nói chuyện với Bông lúc sáng cho Hưng nghe .
-Thúy ; anh ... em nói thật anh đẹp trai như vậy ? em cũng không hiểu vì sao anh lại phải chịu đau khổ vì một người vô tâm như nó ..? nó đâu có để ý đến những gì mà anh làm cho nó , cũng đâu có thèm nếm xỉa gì đến tình cảm của anh đâu .....
Một tháng trôi qua Tôi và anh đã không còn nói chuyện nhiều như lúc trước , anh thì phải đi học nhiều hơn vì năm sau là anh cũng phải đi rồi Tôi thì nghe Thúy bóng gió và kể là Hưng và Thúy đang yêu nhau . Tôi cũng thuộc dạng cố chấp nên cũng không thèm nhắn tin hay hỏi thăm gì anh trước . Tôi bắt đầu đi xin việc làm .Tôi xin phụ quán cà phê cách nhà Tôi mười hai cây . Tôi thì cũng chỉ nghĩ đơn giản là Hưng và Thúy đang quen nhau . Cho tới một hôm khoảng hơn mười giờ đêm Tôi đang dọn dẹp quán để chuẩn bị nghĩ thì Tôi thấy Thúy và một người khác đứng trước quán và nói ;
- Bông ơi ! ra đây giúp Tao chút !
Tôi ngạc nhiên vì không nghĩ là nó ở đây ? Tôi nhìn nó đáp;
-ủa Thúy ...mày làm gì ở đây ?
-Tao đi chơi với bạn .
-đi với bạn sao giờ không về ? bộ chủ Mày không la à ?
-Tao đi chơi lỡ về khuya quá , mà mấy thằng đó không chịu chở Tao về , Mày giúp Tao với được không?
Tôi đáp ;
-Giúp ... Tao giúp mày bằng cách nào ..? không lẽ mày ngủ lại đây à ?
-Không mày gọi cho anh Hưng đến chở Tao về với được không ?mày giúp Tao đi , tao năn nỉ mày đó ?
Tôi thấy Thúy kỳ thật , yêu nhau không gọi được cho nhau lại phải nhờ Tôi cơ , lần này Tôi cũng lại thêm phần bất ngờ nhìn nó đáp .
-ủa sao mày không gọi cho Hưng mà mày lại kêu Tao ? chứ không phải mày với Hưng đang yêu nhau à ?
-à Tao và anh Hưng đang giận nhau nên Tao gọi anh ấy không nghe đâu .anh ấy giận Tao rồi .
một tiếng anh Hưng , hai tiếng cũng là anh Hưng Tôi nghe mà trong lòng có chút gì đó ức chế , nhưng mà nghĩ lại cũng thấy Tội nó nên Tôi cũng đành gọi cho Hưng .
-Tôi ; a lô , anh à ?
Hưng vẫn với cái giọng ngọt ngào đáp lại Tôi ;
-ừ anh đây , sao em gọi cho anh giờ này ?
-em có việc nhờ anh chút được không ?
-việc gì em nói đi .
-anh chở em về nhà với , em đang có việc được không ?
Hưng không từ chối mà đồng ý ngay , khoảng nữa tiếng sau thì Tôi thấy anh đến , vì trời đang là mùa đông , thấy Tôi Hưng nói;
-sao em không quàng khăn vào , trời lạnh lắm .
Tôi nhìn anh có chút gì đó bối rối , ngượng ngùng như kiểu lâu không gặp giờ gặp lại cũng thấy nhớ , nhưng mà nỗi nhớ này giờ đây đã bị ngăn cách bởi tình cảm mà Tôi nghĩ nó vẫn tồn tại giữa anh và Thúy , Tôi vội thu nhanh cái ánh mắt u buồn vẻ giận giữ về, cố gắng lấy lại bình tĩnh nhìn anh và nói ;
- không phải em về , em xin lỗi vì đã nói dối anh , nhưng người cần anh chở về là đây này [vừa nói Tôi vừa đưa tay chỉ qua phía bên kia đường nơi Thúy và bạn Thúy đang đứng ]
Thúy ở bên kia thấy vậy thì đi tới và nói với giọng rất nhẹ nhàng ;
Hưng có lẽ vẫn chưa kịp hiểu ra chuyện gì nhìn Tôi nói ;
-vậy là sao hả Bông ...? em bảo em về mà !
-Tại Thúy nó đi chơi về trễ không về chỗ làm được nên nhờ em gọi cho anh chở về giùm , thôi anh chở người yêu anh về đi [ Tôi thấy giọng mình có chút gì đó nghèn nghẹn khi nói ra câu nói này ].
Hưng nghe Tôi nói vậy thì có vẻ ngạc nhiên lắm , anh tròn mắt nhìn Tôi nói ;
-người yêu .... là sao em ...?
Tôi chưa kịp nói gì thì Thúy đã nhanh miệng cắt ngang cuộc nói chuyện