Chương 40: Trở về Vệ Lăng
Trưởng nữ phủ Trấn quốc công xuất giá, đối phương lại là thế tử An Quảng hầu, nhà cao cửa rộng và thế gia vọng tộc, thu hút toàn bộ sự chú ý tại Đô Trung.
Từ khi đính hôn, mỗi ngày Tạ phu nhân trải qua đều giống như đánh trận, vốn dĩ không cần gấp như vậy, chủ yếu do phủ Uy quốc công bên kia không phục An Quảng hầu chọn con gái phủ Trấn quốc công, nên ngầm làm không ít chuyện mờ ám. An Quảng hầu không chịu được phiền toái, An Quảng hầu phu nhân lại nhắm mỗi Tạ Mộng Hoa mới có thể làm nữ chủ nhân chống đỡ hầu phủ của bọn họ, dứt khoát nhanh chóng cưới vào cửa, gạo nấu thành cơm rồi, cũng để phủ Uy quốc công cắt đứt suy nghĩ.
Ban đầu cần thời gian hai năm từ từ chuẩn bị, đột nhiên rút lại thành nửa năm, Tạ phu nhân hận bản thân không có tám cánh tay. May mà Tạ lão thái quân đã chuẩn bị không ít đồ cưới cho Tạ Mộng Hoa từ sớm, giúp Tạ phụ nhân giảm bớt gánh nặng.
Tiền Lạc Cẩn len lén hỏi Tạ Mộng Hoa: “Biểu tỷ, tỷ từng gặp thế tử An Quảng hầu chưa?”
“Từng gặp rồi, lén nhìn qua tấm rèm.” Tạ Mộng Hoa bình thản trả lời.
Nghe giọng điệu tỷ ấy chắc chắn không có tình cảm với thế tử An Quảng hầu rồi, haizz, nhưng tất cả mọi người đều nói đây là mối hôn sự tốt, ngay cả phủ Uy quốc công còn tới đoạt đến bể đầu.
“Biểu tỷ, tỷ muốn gả cho hắn không?”
“Có cái gì muốn hay không muốn, câu hỏi của muội ngộ quá, hắn là hạng người gì ta không cần biết, nhưng có thể đè đầu phủ Uy quốc công, ta liền vui vẻ.” Có lẽ Tạ Mộng Hoa mới là nữ nhi háo thắng nhất Tạ gia.
Làm trưởng nữ phủ Trấn quốc công, mọi thứ của Tạ Mộng Hoa đều tốt nhất, gả đi thì làm thế tử phu nhân, hôn lễ đương nhiên không thể nhỏ.
Của hồi môn của Tạ Mộng Hoa ngày đó đều được đựng trong rương đỏ, khắp nơi đều dát vàng tỏa ra ánh sáng lung linh. Trên đường từ phủ Trấn quốc công đến phủ An Quảng hầu toàn là hạ nhân vận chuyển đồ cưới, thu hút không ít người dừng chân vây xem. Dù là thành Đô Trung tập hợp quyền quý, nhưng khí thế nhà gái như thế cũng không bình thường.
Tiền Lạc Cẩn vì có biểu hiện xuất sắc trong dịp sinh thần của Tạ lão thái quân mà được Tạ phu nhân sai kiểm kê đồ cưới, chỉ thấy từng hòm từng hòm làm người ta hoa cả mắt không ngừng mang ra ngoài, dõi mắt ra đằng trước chỉ trông thấy một hàng dài màu đỏ chẳng có giới hạn, Tiền Lạc Cẩn đến từ hiện đại không khỏi bị chấn động.
Cái gọi là mười dặm hồng trang chính là vậy ư? Đặt mình vào hoàn cảnh này, nếu nói không thèm để ý, Tiền Lạc Cẩn thật sự không làm được, đường phố bị màu đỏ xâm chiếm dường như là ước mơ cả đời của nữ nhi, nói nó ngu muội lạc hậu thì nó lại xinh đẹp dường nào, chẳng qua không biết tương lai đến phiên nàng, có còn cảnh tượng long trọng như thế không?
Chỉ cần đối mặt với Mộ Tòng Cẩm, trong lòng Lạc Cẩn chẳng giấu được chuyện gì, blah blah miêu tả toàn bộ tình cảnh đồ cưới ngày đó của Tạ Mộng Hoa cho Mộ Tòng Cẩm nghe: “Đáng tiếc ngươi không trông thấy, hạ nhân cả phủ đều bị phái đi chuyển đồ cưới, ngươi biết cái gì gọi là mười dặm hồng trang không? Ta thì biết rồi đó, đặc biệt xem đồ cưới xong, Tạ Mộng Hoa không hổ là con gái ruột! Ruột thịt, chắc chắn là ruột thịt!”
Mộ Tòng Cẩm chỉ khẽ hừ một tiếng: “Ta từng thấy công chúa xuất giá, có nhiều đồ cưới hơn biểu tỷ ngươi.”
“Không biết người cha hờ của ta có bao nhiêu gia sản, có thể cho ta bao nhiêu đồ cưới nhỉ?” HIện tại Tiền Lạc Cẩn tính toán gia sản của Tiền lão gia: “Ta chỉ biết toàn bộ Vệ Lăng không ai có tiền hơn hắn, lại chỉ có một đứa con gái ta đây, ắt hẳn sẽ không bạc đãi ta đúng không?”
“Ngươi đừng quên nơi đây là giai cấp xã hội, đồ cưới cũng có hạn mức cao nhất, mà hạn mức cao nhất phụ thuộc vào phẩm cấp của phu quân tương lai ngươi, nếu ngươi gả cho một kẻ bán bánh bao, thì đồ cưới chỉ có thể là hai túi bột.”
Mộ Tòng Cẩm hắt nước lạnh vào Tiền Lạc Cẩn làm nàng thoáng sững sờ, nói một cách đáng thương: “Ngươi thật sự không suy xét việc cưới ta sao? Ta lấy được đồ cưới rồi chia ngươi một phần tư!... Một phần ba?... Phân nửa!”
Tiền Lạc Cẩn còn chưa nói xong, Mộ Tòng Cẩm đã đi xa.
Cái tên này! Tiền Lạc Cẩn nghiến răng nghiến lợi, tiền tài, sắc đẹp đều chẳng hấp dẫn được hắn, chắc chắn tên này có bệnh!
Tâm tính hiếu thắng của Tạ Mộng Hoa khơi dậy lòng hư vinh của Tiền Lạc Cẩn, nếu Tạ Mộng Hoa thành công cướp được con rể quý của phủ Uy quốc công, không bằng lại nhét chút đá vào lòng bọn họ, Tiền Lạc Cẩn giày vò Mộ Tòng Cẩm đích thân đến phủ Trấn quốc công để tăng thể diện. Mộ Tòng Cẩm thật sự là bạn chí cốt, không chỉ tự mình tới, mà còn dẫn theo tam hoàng tử, nhất thời ngay cả bảng hiệu phủ Trấn quốc công dường như cũng sáng chói.
Có đồ cưới mười dặm hồng trang, lại có hai vị đích hoàng tử đến hiện trường lễ cưới, mối hôn sự này của Tạ Mộng Hoa thật nở mày nở mặt.
Tạ Mộng Hoa có thể vào phủ An Quảng hầu cũng cho Mộ Tòng Cẩm trợ lực to lớn, nguyên nhân phủ Uy quốc công để mắt tới việc kết giao với An Quảng hầu, cũng bởi vì binh quyền trong tay An Quảng hầu. Nhị hoàng tử đã lung lạc một nhóm đại thần trong triều, nhưng phần lớn là quan văn, ở bên cạnh hoàng đế đặt chuyện, nói nhao nhao còn được, song đâu thể dựa vào miệng đoạt vị chứ! Hiện tại hắn ta cần binh quyền nhất.
Mộ Tòng Cẩm và tam hoàng tử làm sao cũng không thể cho nhị hoàng tử đăng cơ, tình huống tốt nhất là hoàng đế chưa lập trữ đã ngoẻo, hai bên có thể minh đao minh thương đánh một trận; Tình huống xấu nhất là sau khi hoàng đế lập nhị hoàng tử làm thái tử mới chết, chỉ có thể một bên lớn tiếng nói thánh chỉ là Lệ quý phi giả tạo, một bên suất binh tạo phản.
Hình như hai trường hợp cũng không khác gì nhau, cuối cùng đều dùng vũ lực quyết thắng bại.
Tư tưởng binh quyền, quyền đấu, đây cũng là nguyên nhân làm phủ Trấn quốc công xuống dốc, từ sau khi Tạ lão thái gia cao tuổi, nếu không thể lĩnh binh đánh trận, Tạ đại gia lại là kẻ bất tài không giúp được, binh quyền liên tục giao ra, một gia tộc quan võ lại không có quân quyền, chẳng phải chỉ còn cái xác không ư?
“Gần đây biên cương hỗn loạn, hoàng thượng định thả binh quyền trong tay ra củng cố biên cương, là một cơ hội, ta và tam hoàng tử đã có kế sách, nhưng cần đích thân ta đi.” Mộ Tòng Cẩm nói xong chỉnh ngay ngắn cây trâm xiêu vẹo trên đầu Tiền Lạc Cẩn: “Có điều một mình ngươi ở lại Đô Trung, không thành vấn đề chứ?”
“Cùng là người xuyên không, ngươi xem thường ai hả? Yên tâm đi, trước đây chưa gặp ngươi, không phải ta cũng sống tốt sao?”
Ý Tiền Lạc Cẩn vốn muốn cho Mộ Tòng Cẩm an lòng, nhưng nghe vào tai hắn lại có ý khác.
Không sai, trước khi gặp hắn, nàng cũng sống rất tốt mà. Chẳng biết sao trong lòng hắn vừa mất mác vừa khó chịu, có hắn hay không có hắn đều giống nhau? Còn tưởng rằng có thể được giữ lại, chẳng hạn như khóc lóc ôm chân hắn cầu xin đừng đi..v.v…
Đôi khi, Mộ Tòng Cẩm sẽ nhớ nhung bộ dạng uống say của Tiền Lạc Cẩn, quả thật là suy nghĩ đáng sợ.
Thực tế, Mộ Tòng Cẩm rời khỏi Đô Trung làm Tiền Lạc Cẩn chịu đả kích tương đối lớn, đã quen dựa vào quyền quý, giống như mỗi ngày đều dùng điện thoại thông minh bỗng dưng đổi sang cục gạch, ưu đãi thoáng chốc bị mất. Lại không ai cho nàng ăn đồ ngự thiện, không ai lén lút dẫn nàng ra ngoài chơi, không ai kể chuyện bát quái trong cung cho nàng nghe, lại chẳng ai cùng nàng chửi mắng toàn bộ cổ đại không có khoa học.
Mộ Tòng Cẩm đi rồi, Tiền Lạc Cẩn mới phát hiện mỗi ngày của mình lại có một đống thời gian ăn không ngồi rồi dài như thế, trước đây còn tưởng học hành quá bận rộn, bản thân không đủ thời gian chơi cơ.
Sau khi Tạ Mộng Hoa xuất giá thì đến phiên Tạ Mộng Dao bắt đầu nghị thân, Tạ Mộng Dao vốn thích nữ hồng, hiện tại thừa dịp hè nóng cả ngày toàn trốn trong phòng thêu thùa, gần đây Tạ Mộng Hi thì vùi đầu khổ luyện thư pháp, cũng chẳng chơi với Lạc Cẩn.
Không biết từ đâu Lạc Cẩn tìm được một cây cỏ đuôi chó, nửa nằm trên giường, nghe tiếng ve kêu ngoài cửa sổ, trống vắng quá, cô đơn quá, nóng quá.
“Lại đi lấy một thùng băng tới đây, tiểu thư cứ lừ đừ không có tinh thần, hay bị cảm nắng rồi.”
Tú Hỉ mới từ nhà dưới trở về, cầm một phong thư trong tay, giao cho Lạc Cẩn nói: “Tiểu thư, có thư của phu nhân ạ.”
Mở đầu hoàn toàn như trước đây đều là quan tâm và dặn dò, từ ngữ của Tiền phu nhân lại nghèo nàn, mỗi tháng đều giống nhau, Tiền Lạc Cẩn mặt không đổi sắc mà xem. Song sau khi xem đến cuối cùng, nét mặt Lạc Cẩn mới thay đổi, mắt càng lúc càng mở to, trở nên long lanh lấp lánh.
“Mẫu thân kêu ta về nhà một khoảng thời gian!”
Tiền Lạc Cẩn hưng phấn nói với hạ nhân bên người, rời Vệ Lăng nhiều năm tới thế, quả thật hơi nhớ non nước và đám dân chúng mặc nàng ức hϊếp tại quê nhà.
“Phu nhân thật sự nói vậy à?” Hàm Thúy mừng rỡ, nàng ấy là con gái của Phùng ma ma bên người Tiền phu nhân, Lạc Cẩn đang ở Đô Trung, nàng ấy và Phùng ma ma cũng chia ly rất lâu, tất nhiên vô cùng nhớ nhung.
“Tiểu thư! Khi nào chúng ta trở về ạ?”
Đám hạ nhân mà Tiền Lạc Cẩn dẫn theo từ Vệ Lăng ai cũng muốn trở về nhìn một chút, trong lòng các nàng càng hưng phấn hơn Lạc Cẩn, lại không dám thất lễ trước mặt Lạc Cẩn, song ánh mắt hai bên nhìn nhau đã bán đứng các nàng rồi.
“Thu dọn đồ đạc! Thu dọn xong chúng ta đi ~”
Hàm Thúy rất nhớ mẹ, lúc này bắt tay vào thu dọn hành lý cho Lạc Cẩn. Những thứ dùng trước đây đều còn ở quê nhà Vệ Lăng, nên không cần thu dọn quá nhiều đồ đạc, song Tạ phu nhân không thể để Lạc Cẩn tay không trở về. Vốn dĩ Lạc Cẩn chỉ cần ba, năm chiếc xe là có thể về nhà, Tạ phu nhân thẳng thừng tăng lên mười chiếc, Tạ lão thái quân còn ngại ít, lại tăng thêm năm chiếc, tròn mười lăm chiếc xe ngựa, sắp vượt qua một thương đội rồi.
“Nhân thủ theo Lạc Cẩn đi Vệ Lăng đều sắp xếp ổn thỏa chưa?”
“Dạ sắp xếp xong rồi ạ, đều là lão bộc thông minh an phận trong nhà, ngày mai đại cữu nó đưa thẳng nó đến bến đò, nhà đò cũng là người quen, chuyên chở nhà chúng ta, không thêm người lạ.”
“Ừ, con làm việc, ta yên tâm.” Tạ lão thái quân gật đầu, cũng do bà đang bệnh mới sơ sẩy, mấy năm nay cứ giữ Lạc Cẩn khư khư bên người, không để hai mẹ con đoàn tụ.
Tuy trở về Vệ Lăng là chuyện vui vẻ, nhưng vừa nghĩ tới hành trình đau khổ ba ngày đi đường thủy bốn ngày đi đường bộ, Lạc Cẩn lại sợ hãi. Ở trong khoang thuyền, còn không có di động chơi, dù nàng nói muốn lặn xuống nước, Hàm Thúy cũng sẽ cho rằng nàng điên rồi.
“Nếu tiểu thư thấy buồn chán, ta tìm hai hoa văn mới cho tiểu thư, tiểu thư thêu hà bao nhé?”
Lạc Cẩn nhìn Hàm Thúy thật sâu: “Ta vẫn nên ngẩn người đi.”
“Tiểu thư ơi, nhà đò nói hắn có cần câu, cũng hứa cho tiểu thư giải buồn ạ.”
“Được được được! Mau mang tới đây.”
Tuy lấy được cần câu rách nát, song không có mồi câu cũng uổng công, Tú Hỉ định quấn miếng thịt tươi sống vào lưỡi câu: “Tiểu thư, ta nghe nói cũng có cá ăn thịt.”
Đúng là có cá ăn thịt… nhưng cô gái à, ngươi mắc nguyên khối đùi heo lên, ngươi tính câu cá mập trắng hả!