Chương 16: Tiểu quan chủ
Dược Vương điện liên tục thêm một số gia quyến khác tới, chỉ thấy hai bé gái từng người một nhét tiền vào hòm công đức, ngay cả tiểu đạo sĩ với thái độ phục vụ tệ cũng tỉnh táo tinh thần, kêu hai đạo sĩ lớn tuổi hơn chuyển một hòm càng to hơn tới dự bị.
“Toàn tiền lẻ, không thú vị.” Tiền Lạc Cẩn tính toán số dư trong tay Chu Thành Bích, nói: “Một giá một, hai ngàn lượng bạc, ngươi bỏ trước rồi tới ta bỏ.”
Trong tay Chu Thành Bích chỉ còn ngân phiếu hai ngàn lượng, nàng ta nắm chặt tay, hai ngàn lượng không phải là số tiền nhỏ, trang phục trên người Chu Thành Bích hiện giờ vừa cao ngạo, xa hoa có nội hàm cộng thêm mới tốn hơn một ngàn lượng, những thứ này là mẹ nàng ta cho để áp túi, nếu đều tiêu hết… Song thấy nét mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ làm người ta ghét của Tiền Lạc Cẩn, Chu Thành Bích nóng đầu lên bỏ toàn bộ vào, đắc ý nhìn Lạc Cẩn: “Tới lượt ngươi.”
Tiền Lạc Cẩn lấy bánh trung thu trong tay Tạ Mộng Hi nhét vào ngực Chu Thành Bích, “Quả nhiên thiên kim tướng phủ bạo tay, ta cam bái hạ phong. Tam muội muội, chúng ta đi.”
Tiền Lạc Cẩn kéo Tạ Mộng Hi bước nhanh ra ngoài, nhịn cười khó chịu gần chết, vừa ra ngoài liền không ngừng ôm bụng cười haha. Nét mặt chết lặng đó của nàng ta, không được, Tiền Lạc Cẩn bấp chấp hình tượng khuê tú, cười to với Tú Hỉ.
Tạ Mộng Hi ngẩn ra, Đông Quả cũng giống nàng chẳng hiểu ra sao cả, chỉ số thông minh của chủ tớ hai người vẫn không theo kịp tiết tấu. Tạ Mộng Hi còn rối rắm chuyện bánh trung thu: “Biểu tỷ, bánh trung thu hết rồi…”
“Muội muội ngốc của ta ơi, hai ngàn lượng bạc có thể mua bao nhiêu bánh trung thu? Ta mở tiệm bánh trung thu mỗi ngày làm bánh cho muội ăn được không?”
Tạ Mộng Hi vẫn nghĩ không ra, không trách nàng được, sao có thể ép đứa trẻ bốn tuổi hiểu vấn đề của nhân viên công vụ chứ.
Đô Trung là hoàng thành nhé, Tam Thanh quán là đạo quán ăn công lương, hưởng hương khói dòng dõi hoàng thất, coi như là doanh nghiệp nhà nước đúng không? Chuyện phát sinh ở đây có thể tránh được tai mắt của hoàng đế à? Dù sao Tiền Lạc Cẩn không sợ, cha nàng là thương nhân ở Vệ Lăng xa xôi, chỉ có Chu tể tướng này có thể phải trải qua tiết trung thu không vui rồi.
Tạ Mộng Hi là một đứa trẻ cứng nhắc, chết sống quấn lấy vấn đề bánh trung thu: “Biểu tỷ, không phải tỷ nói mang bánh trung thu về cho tổ mẫu và mẫu thân sao? Bị Chu tiểu thư lấy hết rồi, chúng ta tính sao đây?”
“Đợi tí, có biểu tỷ ở đây còn chuyện gì không làm được chứ?”
Làm phụ nữ được xã hội tôi luyện, Tiền Lạc Cẩn rất tâm đắc ở mặt tiêu tiền. Mặc kệ hòm công đức của Tam Thanh quán thu vào bao nhiêu bạc, đó cũng là của quan chủ, phân chia lợi nhuận do một mình quan chủ hoàn thành, hắn muốn chia tiền cho tiểu đạo sĩ bên dưới đó gọi là chăm sóc cấp dưới, không chia cũng đâu làm được gì hắn. Cho nên tiểu đạo sĩ trông coi hòm công đức mới không phục vụ nhiệt tình, quyên nhiều hay ít liên quan gì tới hắn.
Tiền Lạc Cẩn đứng ngoài cửa chừng một nén nhang, rốt cuộc đợi được một đạo sĩ bước ra khỏi điện, chính là tiểu đạo sĩ trông giữ hòm công đức kia. Tại sao là một đứa trẻ chứ, Tiền Lạc Cẩn thoáng rầu rĩ, chỉ sợ mức độ phát triển của đại não đứa trẻ còn chưa hiểu cái gì gọi là hối lộ.
Bó tay, tạm thời cứ thử một lần xem.
Tiền Lạc Cẩn thể hiện nét mặt chân thành mà nàng đã luyện tập trước gương trăm ngàn lần, ngăn tiểu đạo sĩ lại: “Tiểu đạo trưởng này, nào nào, qua đây nói chuyện tí có được không?”
Tiểu đạo sĩ nhìn Tiền Lạc Cẩn như đề phòng cướp: “Bần đạo không giảng đạo, không giải xâm, không vẽ bùa, không giải mộng, không chiêm tinh, không xem tướng.”
“…”
Tại sao Tiền Lạc Cẩn thấy ngứa tay nhỉ, cực kỳ muốn đánh người cơ, hít sâu, thở ra, đè nén cơn xúc động mãnh liệt trong lòng, Lạc Cẩn tươi cười nói: “Tiểu đạo trưởng à, ta chỉ muốn hỏi một chút, tiền trong hòm công đức quan chủ của các ngươi có chia cho mọi người trong đạo quán không?”
Tiểu đạo đồng thoáng nghĩ ngợi, nói: “Không chia.”
Cơ hội tới rồi! Tiền Lạc Cẩn lập tức lấy mười lượng bạc ra, cầm tay tiểu đạo đồng, đặt nén bạc nóng hừng hực vào tay hắn: “Vậy ta lén cho ngươi bạc, đừng cho quan chủ của các ngươi biết. Đây là tiền của một mình ngươi, ngươi lấy thêm mấy cái bánh thu cho ta được không?”
Tiểu đạo đồng nhìn nén bạc trong tay, lại nhìn Tiền Lạc Cẩn, yên lặng hơn mười giây mới nói: “Ta là quan chủ ở đây.”
Sau khi vào thu tiết trời hơi se lạnh, mà chuyện cười này cũng có chút lạnh: “Không buồn cười đâu, nếu ngươi không làm thì trả bạc cho ta, ta tìm người khác.” Nói xong định cướp bạc về, tiểu đạo đồng khẽ vung tay lập tức nhét bạc vào ống tay áo rộng lớn.
“Quan chủ? Quan chủ?”
Một đạo sĩ lớn tuổi hơn tìm tới, nói với tiểu đạo đồng: “Quan chủ, Đông Thương sư thúc đã giảng đạo xong, bảo ngài qua đó gặp một vài khách hành hương thường lui tới đạo quán của chúng ta.”
Toàn bộ trái tim nhỏ bé của Tiền Lạc Cẩn đều không ổn, đứa trẻ này mới bây lớn mà thật sự là quan chủ ư? Xong rồi xong rồi, đạo quán này không có tiền đồ.
“Biết rồi, ngươi về trước đi, ta thay y phục khác xong sẽ qua đó.”
Đạo sĩ lớn tuổi hơn đi mất, tiểu đạo đồng vẫn không đi ngay, hắn không chút đổi sắc nhìn Tiền Lạc Cẩn. Nàng thoáng hồi hộp, ở ngay trước mặt quan chủ người ta nói muốn hối lộ người trong đạo quán của người ta. Nàng chột dạ cúi thấp đầu, mười lượng bạc cũng không cần, coi như cho quan chủ làm phí tổn thương tinh thần đi: “Đạo trưởng này, ngài bận rộn… ta đi trước nhé?”
Tiểu đạo đồng duỗi một tay ra, lòng bàn tay xòe ra trước mặt Tiền Lạc Cẩn: “Một cái bánh trung thu năm mươi lượng, ngươi muốn mấy cái?”
“…”
Còn nhỏ đã biết ma lực của đồng tiền, đứa trẻ này làm đạo sĩ thật đáng tiếc, khi nào đạo quán này đóng cửa, chắc chắn Lạc Cẩn sẽ thuê hắn về làm.
“Bốn cái, cho ngươi hai trăm bạc ròng luôn này.”
“Đến Vô Lượng Thiên Tôn ở hướng đông nam chờ tại đó, đừng có lộ liễu, bần đạo không muốn bị thiên kim tể tướng làm khó dễ.”
Sao lại có cảm giác tìm được người chung chí hướng nhỉ, Tiền Lạc Cẩn càng ngày càng thấy tiểu đạo đồng làm đạo sĩ quá uổng phí tài năng, dựa vào thiên phú của hắn, nếu đi làm quan, thì ‘một viên tri phủ nhậm chức, cũng có được mười vạn lượng’ căn bản không phải vấn đề.
Sự kính nể xuất phát từ tận đáy lòng làm Tiền Lạc Cẩn khẽ đặt câu hỏi với bóng lưng to lớn của tiểu đạo đồng: “Quan chủ, xưng hô ngài như thế nào ạ?”
“Đạo hiệu của bần đạo là Đông Lưu.”
“Đông Lưu đạo trưởng, ngài hãy bảo trọng, một ngày kia, nếu ngài ra làm quan, thì ta chắc chắn sẽ mở chi nhánh tại khu vực mà ngài quản lý.” Nàng yên lặng thầm nghĩ.
Cuộc hành trình cầu phúc tại đạo quán lần này, Lạc Cẩn chiếm trọn mười điểm, lúc nào nàng cũng đặt ngoại tổ mẫu ở trong lòng, phần tấm lòng này khiến Tạ lão thái quân cực kỳ vui vẻ, lão nhân gia nhìn sao cũng thấy yêu thích đứa cháu ngoại này, làm Tạ Tắc Nguyên hết sức ghen ghét.
Dưới sự trợ giúp của Lạc Cẩn, Tạ Mộng Hi lại có thêm chút thiện cảm ở trước mặt Tạ phu nhân, bà bèn thưởng ngay tại chỗ một chiếc vòng tay khắc hoa vàng, đương nhiên phân nửa nguyên nhân là muốn thể hiện sự từ ái của đương gia chủ mẫu ngay trước mặt lão thái quân.
Tiết trung thu này Chu tể tướng trải qua không vui vẻ, hoàng đế tìm ông ta nói chuyện, không nói thẳng, mà kể cho ông ta nghe một câu chuyện nhỏ về quan thanh liêm, ăn lễ, đồng liêu khác đều nhận sự chúc phúc từ hoàng đế, riêng chỉ có ông ta là bị gọi tới nghe chuyện xưa. Trong lòng Chu tể tướng đắng chát, ông ta rất oan ức, khi quốc gia thịnh vượng, thái bình thịnh thế khắp nơi mở đường thông kênh, mấy đại thần quản lý nội vụ ai mà chẳng miệng rộng ăn này ăn nọ? Ông ta cũng đâu ăn đến béo tốt, sao khai đao với ông ta, còn không thì trách khuê nữ xui xẻo của ông ta kìa. Chu tể tướng mắng Chu Thành Bích gần chết, liên lụy mẹ nàng cũng bị chỉ trích không ít, hai mẹ con ôm nhau khóc ròng, càng khiến Chu tể tướng phiền lòng.
“Được rồi! Đừng khóc nữa, ta biết Thành Bích chỉ là cái cớ, muốn nói tham, ta chẳng có vai vế gì. Mấy gã ở chỗ quân cơ dám tham cả quân hưởng, hoàng thượng mở một mắt nhắm một mắt, còn không phải vì năm đó bọn họ là công thần trợ giúp hoàng thượng đăng cơ sao? Ta xem như linh hoạt, thiên hạ này là của gan to chết no hay của nhát gan chết đói, lúc này mấy vị hoàng tử của hoàng đế, ta lại không thể phủi tay mặc kệ.” Chu tể tướng nghiêng đầu dặn dò thê tử của mình: “Bà chăm vào cung đi, chú ý hỏi thăm tin tức. Tuổi tác của lục hoàng tử và Thành Bích thích hợp nhất, lại là đích xuất của hoàng hậu, bà để ý nhiều vào.”
Làm một bánh bao thơm phức của thị trường cưới gả, lục hoàng tử chả thấy hạnh phúc chút nào. Mấy năm nay, khí thế của Lệ quý phi không nhỏ, khắp nơi trong cung toàn là cơ sở ngầm của bà ta, ngoại trừ đi nhà xí ra, không còn thời gian tự tại nào nữa. Mẹ ruột hoàng hậu của hắn dù là người thật tình thật lòng thương hắn, song khi hắn đầu thai vào bụng hoàng hậu thì đã là một người hơn hai mươi tuổi, quả thật không có cách nào bồi dưỡng tình cảm mẹ con với bà, ở trước mặt bà phải sắm vai một đứa trẻ, cũng câu nệ và khó chịu lắm.
Nếu nói tới thoải mái, đương nhiên là ở chung với Tiền Lạc Cẩn – đều là người xuyên không mới thoải mái nhất.
“Phúc Lý, ngươi qua đây.” Mộ Tòng Cẩm đang nằm trên giường, gọi một tiếng. Phúc Lý là thái giám từ nhỏ đã theo bên người Mộ Tòng Cẩm, đầu óc linh hoạt miệng lại ngọt, rất được hắn yêu thích.
Phúc Lý nhanh chóng khom người bước nhanh tới bên giường Mộ Tòng Cẩm, “Điện hạ, có gì phân phó ạ?”
“Ngươi nói xem, ta muốn đi phủ Trấn quốc công thì tìm lý do gì mới được?”
“Thứ cho nô tài nói thẳng, điện hạ không tiện tùy tiện tới nhà đại thần, sao không kêu người muốn gặp vào cung ạ?”
“Nhưng… thân phận người này thiếu tư cách vào cung tính sao giờ?”
Đầu óc Phúc Lý linh hoạt cỡ nào, ban đầu hắn cho rằng Mộ Tòng Cẩm chỉ thích chơi với tiểu thiếu gia phủ Trấn quốc công, dựa vào thân phận của Tạ Tắc Nguyên chung quy làm bạn chơi với Mộ Tòng Cẩm không thành vấn đề. Nếu thân phận thấp không thể vào cung, tám phần mười là con của thứ xuất, hình như thứ xuất của phủ Trấn quốc công chỉ là nữ nhi, dựa vào tuổi tác của Mộ Tòng Cẩm đương nhiên vẫn chưa nghĩ tới chuyện nam nữ, song chỉ cần lúc nhỏ chơi vui, thì phần tình cảm này, tương lai cho dù vô duyện gả vào vương phủ, cũng có thể được hoàng tử chiếu cố, không khỏi thầm nghĩ là vị tiểu thư Tạ gia nào may mắn thế?
“Điện hạ, ngài là con trai ruột của hoàng hậu nương nương, ngài muốn sao trên trời, nương nương cũng sẽ phái người đi hái. Chuyện ngài không tiện ra mặt, tại sao không đi hỏi thử nương nương?”
Một lời bừng tỉnh người trong mộng, bỗng nhiên Mộ Tòng Cẩm xoay người đứng dậy: “Phúc Lý, không uổng công ta thương ngươi.”
Phúc Ly càng khom người thấp hơn: “Dốc sức cho điện hạ là vinh hạnh của nô tài.”
Mộ Tòng Cẩm rất hài lòng, Phúc Lý xuất thân nghèo khổ, một kẻ hai bàn tay trắng có thể dỗ được Lương Hữu Thuyên bên người thái hậu làm cha nuôi, quả thật có chút tài năng.