Chương 9: Đồng hương
Vất vả lắm Tiền Lạc Cẩn mới thoát khỏi ánh mắt của Tạ phu nhân, mấy ma ma và nha hoàn đều bị nàng bỏ lại, dù cho sau đó Tạ phu nhân tìm Tiền phu nhân cáo trạng, nàng cũng bất chấp. Bị một đám người cổ đại quê mùa vây quanh khiến nàng không thở nổi, thật sự sợ không cẩn thận lộ ra sơ hở gì bị người ta xem như kẻ điên.
Tạ phu nhân chỉ cho rằng Lạc Cẩn ham chơi, nên phái nha hoàn tìm nàng, Lạc Cẩn chẳng dám chạy quá xa, vẫn trốn tại đông sương viện đang tiếp khách, xa xa thấy Hàm Thúy dọc theo hành lang tìm nàng.
Hàm Thúy lải nhải nhất, không dễ bị lừa như Tú Hỉ nếu để nàng ấy bắt được. Lạc Cẩn không phải tiểu thư yêu kiều thật sự, nàng xắn tay áo lên, cũng cuốn váy lại, dùng cả tay chân trèo lên ngọn núi giả.
Sắc trời đã tối, chỉ dựa vào đèn l*иg chắc chắn Hàm Thúy không thể thấy ngọn núi giả có người. Lạc Cẩn đã khảo sát địa hình này từ sớm rồi, trên đỉnh ngọn núi giả có một chỗ trống bị đào ra, trốn bên trong vừa rộng rãi vừa thoải mái.
Tiền Lạc Cẩn bò một cách cẩn thận, bộ váy trên người giá cả xa xỉ, bị rách sẽ đau lòng lắm, nên rón rén leo thẳng lêи đỉиɦ núi, sợ đá vướng trúng váy, nàng hít sâu một hơi, nhảy thẳng vào chỗ lõm.
“Ui da!”
Trong núi có người, Lạc Cẩn nhảy vào đúng lúc đạp lên thân người ấy, hai người cùng nhau kêu thảm thiết, người nọ là do đau, mà Lạc Cẩn thì bị dọa.
“Suỵt!” Lạc Cẩn đưa tay che miệng người đó lại, Hàm Thúy vẫn chưa đi xa, rất sợ hắn lại phát ra âm thanh bị Hàm Thúy phát hiện.
Đó là một bé trai trạc tuổi Tiền Lạc Cẩn, mặc cẩm bào xanh đen, dáng vẻ không rõ lắm, dường như rất xinh đẹp đáng yêu. Nhìn trang phục của hắn cũng là một thiếu gia nhà giàu, gấm vóc không phải gia đình bình thường có thể dùng, ắt hẳn không phải kẻ cắp. Lạc Cẩn ngượng ngùng buông tay ra, cố gắng hóa giải bầu không khí ngột ngạt: “Ở đây có người à, ở đây… đúng là địa điểm tốt để ngắm trăng.”
Bé trai ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, đừng nói trăng, ngay cả sao cũng chẳng có.
Bầu không khí trở nên lúng túng hơn, ánh mắt bé trai nhìn Lạc Cẩn bằng như đang nói ‘Ta tới trước, tại sao ngươi còn chưa đi’, có điều Lạc Cẩn sẽ không vì ánh mắt đầy ác ý của đối phương mà rời khỏi đây, chỗ này bây giờ là thiên đường duy nhất của phủ Trấn quốc công, Tiền Lạc Cẩn mặt dày nói: “Ta phải ở đây hóng gió, ngươi, ngươi tự tiện, dù sao ta cũng không đi.”
Sau khi Lạc Cẩn nói xong lui một bước, tìm một chỗ trống ngồi xuống, nơi này quá nhỏ, ngồi cũng không được, mông vừa đặt xuống đất, vòng tay trong hà bao rơi ra. Vòng tay này là Tiền phu nhân cho Lạc Cẩn áp rương, bằng vàng nặng trịch, cực kỳ có phân lượng. Lạc Cẩn đeo nửa ngày cổ tay bị đau mỏi, nàng chịu không nổi mới gỡ ra bỏ vào hà bao.
Chiếc vòng vàng này khi Tiền phu nhân cho Lạc Cẩn vẫn là một chiếc vòng bình thường, hết sức to, không có hoa văn gì, ở trong mắt nàng chẳng có mỹ cảm, không khác gì thỏi vàng. Có điều chiếc vòng có xấu đi nữa, quả thực có giá trị không nhỏ, vàng với độ tinh khiết cao như thế để ngàn năm sẽ không hao hụt, cũng chả dễ vỡ như đồ bằng ngọc, gốm sứ. Lạc Cẩn quyết định đợi sau khi nàng chết để chiếc vòng này làm vật bồi táng, nàng tìm thợ thủ công khắc bên trên mấy chữ ‘ta đến từ thế kỷ 21’, làm vậy đợi trăm ngàn năm sau đội khảo cổ đào lăng mộ tìm được chiếc vòng, người đời có thể tin xuyên không thật sự tồn tại.
Người của thời đại này thấy chữ Lạc Cẩn khắc sẽ không có cảm giác gì, chỉ cho rằng là ký hiệu cổ quái thôi, Hàm Thúy giúp Lạc Cẩn cất trang sức còn tưởng đó là kinh văn. Lúc này bé trai trước mặt Lạc Cẩn nhặt chiếc vòng lên xem lại ngây ra như phỗng.
Hắn ở trong cung chuyện cổ quái gì đều thấy qua rồi, thậm chí trải qua việc gϊếŧ bằng thuốc độc, đến bây giờ tất cả mọi chuyện làm hắn khϊếp sợ cũng chả sánh bằng chiếc vòng vàng có kiểu dáng thô kệch này, chỉ vì kiểu chữ và từ ngữ quen thuộc bên trên.
“Lẽ nào ngươi cũng là người xuyên không?” Bé trai khẽ mím môi, hỏi Lạc Cẩn.
Hiện tại đến lượt Lạc Cẩn ngây ra, từ xuyên không này quen thuộc thân thiết cảm động lòng người cỡ nào, lúc vừa mới xuyên không, Lạc Cẩn hận không thể túm mỗi người bên cạnh hô to ‘Ta xuyên không rồi ta xuyên không rồi’, nhưng nàng không thể, người ở nơi đây căn bản chẳng biết cái gì gọi là xuyên không, nàng chỉ có thể lặng lẽ ẩn giấu mình. Nàng không giống người bình thường bao nhiêu chỉ có nàng tự biết, cảm giác cô tịch kiểu này, có bao nhiêu người tốt với nàng chăng nữa cũng chả bù đắp nổi.
“Ngươi…” Lạc Cẩn sợ đến mức không sử dụng đầu lưỡi dễ dàng, miệng như bị người ta nhét nắm tay vào, ú ớ nói không nên lời.
Thấy nét mặt nàng, bé trai biết ngay mình đoán đúng: “Ta cũng là người xuyên không.”
Tiền Lạc Cẩn đang trải qua một trong bốn việc vui ‘nơi đất khách gặp người quen’ của cuộc đời, hai người cùng nhau chen chúc ngồi song song trong chỗ lõm eo hẹp, hai bên dường như đều có vô số lời muốn bộc bạch, nhưng chẳng biết nên nói từ đâu. Rõ ràng trước đó còn là hai người hoàn toàn xa lạ, một giây này Lạc Cẩn giống như người chết chìm giữa hồ đột nhiên bắt được lục bình, mặc kệ có bắt được hay không, cũng không thể ngăn được trong lòng tràn ra sự ỷ lại.
“Không ngờ, ngoại trừ ta, còn có người xuyên không nữa, không ngờ.” Lạc Cẩn kích động đến rơi nước mắt, có lẽ đây gọi là giọt nước mắt vui sướиɠ.
Bé trai cũng rất xúc động, bàn về cô tịch, thời gian hắn trải qua còn lâu hơn Tiền Lạc Cẩn. Bởi sau khi Tiền tiểu thư chân chính bệnh chết, hồn mới xuyên vào, còn bé trai là thai xuyên.
Lạc Cẩn hâm mộ bé trai là thai xuyên: “Ngươi đâu có biết, khi ta mới xuyên không, để che giấu ta không phải Tiền tiểu thư chân chính mà tốn bao nhiêu sức lực, cảm thấy tinh thần mình cũng sắp có vấn đề.”
Bé trai lại hâm mộ Lạc Cẩn là hồn xuyên: “Ngươi cho rằng làm trẻ con dễ lắm hả? Cái gì cũng biết lại không làm được gì, chỉ có thể bị người ta thao túng, buồn tẻ đến nỗi sống một ngày bằng một năm.”
Trong lúc cuộc nói chuyện của đồng hương sắp biến thành giải tỏa nỗi khổ chất chứa sau khi xuyên không, chủ yếu là Lạc Cẩn đơn phương bày tỏ, nữ nhân ở thời đại này dù sao cũng cực hơn nam nhân mà.
“Mỗi món chỉ có thể ăn một muỗng nhỏ, ban đầu tối nào ta cũng đói đến ngủ không ngon.”
“Ở Vệ Lăng còn ổn, chứ tới Đô Trung đâu đâu cũng quy củ… Thôi, ngươi là nam sao có thể hiểu nỗi khổ của tiểu thư khuê các ta đây.”
“Nghe nói sang năm còn bắt ta học nữ hồng, ta có tiền như vậy còn học mấy cái thứ đó sao?”
“Tam quan của nơi này, ta cũng lười nói, làm nữ nhân quá mệt mỏi…”
Nghĩ đến nữ nhân của thời đại này, Lạc Cẩn bèn nhớ tới vấn đề hôn nhân nan giải của mình, ở đây đã có sẵn một lựa chọn, là ông trời đặc biệt phái tới giúp nàng giải quyết vấn đề khó ư? Bé trai này thoạt nhìn trạc tuổi nàng, hai người đều xuyên không, khỏi cần phải chú ý đủ điều sợ lộ sơ hở, mọi người đều là người hiện đại văn minh, chuyện gì cũng từ từ thương lượng, ít ra khỏi sợ bạo hành gia đình nhỉ? Hơn nữa Lạc Cẩn chắc chắn sẽ không để hắn thiệt thòi.
Lạc Cẩn tràn đầy tự tin nói ra điều kiện mình tự cho là hậu đãi: “Thêm mấy năm nữa, cha mẹ hời của ngươi sẽ ép ngươi cưới vợ đúng không? Ngươi nghĩ kỹ đi, thật sự cưới một nữ nhân cổ đại mệt mỏi lắm, chẳng có lợi nào. Bằng không, ngươi cưới ta đi, ta có tiền nè, đồ cưới phong phú nữa, về sau ngươi muốn nạp bao nhiêu tiểu thϊếp cũng được.”
Điều kiện kết hôn giả có lương tâm cỡ nào, Lạc Cẩn muốn thay mình vỗ tay, nam nhân xuyên không trở về cổ đại chẳng phải ước mơ là năm thê bảy thϊếp sao, nàng không chỉ cho phép hắn cưới tiểu thϊếp, còn bỏ tiền ra giúp hắn nuôi tiểu thϊếp nữa, chuyện đẹp như thế đốt đèn l*иg có thể tìm được à[1]?
[1]Ý nói ngay dưới điều kiện ánh sáng tốt còn không tìm được, ám chỉ vật hiếm thấy, không dễ tìm.
Bé trai trầm mặc trong chốc lát, Lạc Cẩn còn tưởng do hạnh phúc đột ngột xuất hiện làm hắn sợ đến ngây người, một lát sau bé trai mở miệng: “… Việc này có lẽ không được, trước khi ngươi cầu hôn ít nhất đi hỏi thăm một chút thân thế của ta đã.”
“Ơ, thân thế? Ngươi xuyên thành ai?”
“Hoàng tử.”
Lục hoàng tử Mộ Tòng Cẩm, con trai ruột thứ hai của hoàng hậu, năm nay sáu tuổi, lớn hơn Tiền Lạc Cẩn một tuổi, thai xuyên mà đến, xuất thân cao quý, đều là linh hồn của người hiện đại, còn ai thích hợp làm đối tượng kết hôn với Lạc Cẩn hơn hắn chứ? Phải nói rằng khuyết điểm duy nhất cũng xuất hiện trên người Lạc Cẩn, nàng không muốn trạch đấu, càng chẳng muốn cung đấu. Mộ Tòng Cẩm là hoàng tử đích xuất, chẳng may tương lai không cẩn thận trở thành hoàng đế, chả phải nàng phải tiến cung sao? Trước đây Lạc Cẩn chơi trò cung đấu không phải bị trượng đánh chết thì cũng tiến vào lãnh cung, nàng không phải người giỏi đấu đá.
Hai người hiện đại nhắc tới chuyện làm hoàng đế mà chẳng có chút kiêng dè gì, Mộ Tòng Cẩm xác định mình không có ý muốn làm hoàng đế, khoan nhắc tới hiện tại số người thòm thèm ngôi vị hoàng đế còn rất nhiều, cho dù con trai hoàng đế đều chết hết, chỉ còn lại mình hắn, hắn cũng không được. Đại thần còn có ngày nghỉ đấy, nhưng hoàng đế thì phải chuyên cần, đã không có phần thưởng chuyên cần, ngay cả bông hoa nhỏ cũng chả có, mỗi ngày đều phải dậy sớm vào triều, hắn không muốn sống cuộc sống như thế.
“Ta nghĩ xong rồi, đợi đến khi trưởng thành ta sẽ xin vùng đất phong cách hoàng đế thật xa, nói sao thì ta cũng là hoàng tử, chắc chắn sẽ được phong vương, có thực ấp, tương lai chả cần làm gì cả, chỉ du sơn ngoạn thủy tốt biết mấy.”
Đâu cần làm gì, mỗi ngày sống phóng túng chờ chết, đây là cuộc sống Lạc Cẩn muốn nhất đó! Nhắc tới trong lòng Lạc Cẩn lại ngứa ngáy, càng lúc càng muốn gả cho Mộ Tòng Cẩm, nên không ngừng năn nỉ Mộ Tòng Cẩm cưới nàng, làm sao hắn cũng không đồng ý.
“Ngươi vẫn chưa biết rõ tình huống, ngươi là nữ, cha là thương nhân, không dễ gả. Còn ta thì sao, là hoàng tử, nữ nhân thiên hạ mặc cho ta chọn.”
Mộ Tòng Cẩm nói trắng ra quá làm tổn thương tâm hồn của Tiền Lạc Cẩn, người ta nói đồng hương gặp đồng hương liên tục rơi nước mắt đâu, người ta nói nhân sĩ xuyên không hai bên đồng cảnh ngộ hỗ trợ lẫn nhau đâu, toàn bộ đều là lừa gạt!
Đừng tưởng Tiền Lạc Cẩn sẽ buông tha dễ vậy, nếu mặt dày có thể giải quyết vấn đề chung thân đại sự, nàng không ngại dày thêm chút nữa. Hiện tại Mộ Tòng Cẩm từ chối là vì trời quá tối, không nhìn rõ tướng mạo của mỹ nhân bại hoại, cộng thêm tiểu thư cổ đại sống trong giáo điều đâu có hiểu lòng nam nhân như nàng, cuộc sống tương lai còn dài lắm, việc này nhất thời sẽ chưa có kết quả, tạm thời khoan nhắc tới, hai người lại tán gẫu những việc trước khi xuyên không.
Mộ Tòng Cẩm xuyên không sớm hơn Tiền Lạc Cẩn mấy năm, nhưng chỉ có mấy năm, không ngờ xã hội hiện đại lại xảy ra nhiều chuyện như thế, ngay cả chủ tịch nước cũng đổi người.
“Ngươi nói xem, nếu chúng ta sống thêm vài năm lại xuyên trở về, có thể cũng theo không kịp thời đại bên kia, lại trở thành kẻ điên không nhỉ?” Lạc Cẩn nảy ra suy nghĩ bất chợt.
“Đừng có ngốc nữa, sao có thể về được, ngươi chết tâm đi, làm tiểu thư Tiền gia không được à?” Mộ Tòng Cẩm nói có chút sốt ruột, giống như đang sợ Tiền Lạc Cẩn thật sự trở về thì ở đây hắn lại chẳng còn đồng loại nữa.
Lạc Cẩn bĩu môi: “Lúc nãy mới chê ta là con gái thương nhân xuất thân thấp hèn mà.”
“Cổ đại có cách sống của cổ đại, thân phận thấp hèn sẽ có chỗ tốt của thân phận thấp hèn, không biết nói sao với ngươi, về sau ngươi sẽ hiểu.”
“… Ngươi dùng cái từ thân phận thấp hèn này làm ta rất không vui nha.”
Hai người ngươi ngươi ta ta tán gẫu vui vẻ, ai cũng không thử nghĩ bức tranh này nếu bị người khác nhìn thấy sẽ tưởng tượng ra bao nhiêu nội dung.
Một người là tiểu thư thương gia, một người là hoàng tử trong cung, may mà Lạc Cẩn còn nhỏ, bằng không sẽ làm người ta tưởng tượng ra tình tiết cóc ghẻ đi dụ dỗ thiên nga.
Bản thân Tiền Lạc Cẩn vẫn chưa ý thức được thân phận hoàng tử của Mộ Tòng Cẩm đặc biệt cỡ nào, nàng cho rằng đây chỉ là hai người hiện đại bình đẳng ngồi chung với nhau, lại chẳng biết dưới góc nhìn của cổ nhân, Mộ Tòng Cẩm là người nàng không thể tiếp xúc