Chương 54
Hai ngày nay Lộc Tang Tang đều đến bệnh viện thăm Bộ Tích, Bộ Tích đang xem bài đăng phòng làm việc thông báo việc cô bị thương, còn Lộc Tang Tang thì đang gọt táo cho cô nàng.
"Ai chụp bức này vậy, chụp xấu muốn chết." Bộ Tích bất mãn nhìn hình ảnh trên điện thoại di động.
Lộc Tang Tang nghiêng người nhìn thoáng qua, "Ha ha ha ha góc độ này là mặt đối mặt với mặt đất à?"
"Cô còn cười ------"
"Ha ha ha ha ha không cười không cười." Lộc Tang Tang ném quả táo cho cô nàng, "Ăn đi."
Bộ Tích đặt điện thoại xuống, "Cô gọt táo đẹp quá."
"Nào có, ai bảo mấy người các cô hở tý là nằm viện." Lộc Tang Tang cười nói: "Tôi nói cô nghe, lần trước Dương Nhâm Hi cũng giống cô vậy, treo chân nằm trên giường, khi đó tôi gọt không ít táo cho cậu ta."
"Hình như cô đối xử rất tốt với Dương Nhâm Hi."
"À. . . Đúng vậy."
"Vậy cô và Dương Nhâm Hi sẽ không. . ."
"Này này, stop!" Vừa nhìn vẻ mặt Bộ Tích, Lộc Tang Tang đã biết cô nàng nghĩ gì, "Tôi và cậu ta không phải quan hệ đó, từ nhỏ chúng tôi đã lớn lên bên nhau. Khi đó quan hệ với anh chị trong nhà không tốt, tôi và cậu ta đã xưng anh gọi em rồi."
Ồ. . . Thì ra quen như vậy, đúng là không được, đổi lại là tôi, tôi cũng không xuống tay được."
"Đúng vậy, cậu ta là em trai."
"Vậy cô và Đoạn Kính Hoài thì sao?"
"Anh ấy à?" Lộc Tang Tang cười tươi như hoa, "Tạm thời không có gì."
Bộ Tích lườm cô, "Sao tôi có cảm giác hai người ly hôn chỉ vì giận dỗi nhỉ?"
Lộc Tang Tang nhướng mày, tỏ vẻ từ chối trả lời.
Bộ Tích gậm táo rồi chán nản nói: "Nói tới nói lui chỉ có tôi là thảm nhất, tên xấu xa Đoạn Kính Hành chẳng đoái hoài gì đến tôi."
"Anh trai anh ta nói đúng lúc anh ta đi công tác nước ngoài. Haizz, ai bảo cô ngã không đúng lúc, không chịu lựa thời gian."
"Nhưng đã hai ngày rồi anh ấy còn chưa về, điều này chứng tỏ. . . Anh ấy không quan tâm đến tôi."
Lộc Tang Tang trấn an: "Có lẽ người ta bận quá không dứt ra được."
". . . Hic."
Lộc Tang Tang đứng dậy, "Không còn sớm nữa, tôi về nhà đây, ngày mai lại tới thăm cô."
"Về đi, chú ý an toàn."
"Ừ."
Lúc Lộc Tang Tang rời khỏi phòng bệnh Bộ Tích, vừa khéo nhìn thấy Đoạn Kính Hành đang đi tới từ bên kia hành lang.
Cô ngoài ý muốn chớp mắt rồi đi đến chào hỏi, "Này, cuối cùng anh cũng đến."
Đoạn Kính Hành bật cười, "Lời này có ý gì?"
"Không có gì, ngày nào Bộ Tích cũng nhắc, nói không thấy bóng dáng anh."
Đoạn Kính Hành bất đắc dĩ: "Hai ngày nay thật sự tôi rất bận, tôi đã nói với cô ấy qua wechat."
"Vậy được rồi." Lộc Tang Tang: "Anh vào trong đi, cô nàng còn chưa ngủ đâu."
"Ừ."
Lộc Tang Tang xoay người định đi.
"Tang Tang."
"Hả?"
"Gần đây em và anh trai vẫn tốt chứ?"
Lộc Tang Tang nhún vai, "Cũng.. . Tạm."
Đoạn Kính Hành cười cười: "Con người anh ấy tương đối khó chịu, rất nhiều lời đều giấu trong lòng, nhưng anh ấy thật sự rất thích em."
Lộc Tang Tang cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn khi Đoạn Kính Hành nói như vậy.
"Ừm. . . Không có ý gì đâu, tôi chỉ cảm thấy gần đây anh ấy thay đổi rất nhiều." Đoạn Kính Hành nói: "Tôi nhìn ra được anh ấy đã mở lòng."
Lộc Tang Tang trầm mặc, ngày nào anh cũng ở gần cô như vậy, đương nhiên cô có thể cảm nhận được.
"Thật ra từ nhỏ đến lớn tính anh ấy rất tẻ nhạt, điều này tôi vô cùng đồng cảm."
Lộc Tang Tang: "Vậy à. . ."
"Đúng rồi, mấy ngày trước tôi có tán gẫu với anh ấy, anh ấy nói nguyên nhân ly hôn có lẽ vì em đã hiểu lầm đoạn đối thoại giữa mẹ và anh ấy. Thật ra khi đó anh ấy chỉ sợ mẹ hối thúc sinh con quá khiến em chịu áp lực, cho nên anh ấy mới nói như vậy." Đoạn Kính Hành cười khẽ, "Em không biết đâu, sau khi biết chuyện đó mẹ đã vô cùng hối hận, bà nói sau này sẽ không giục em sinh con nữa."
"Không phải không phải!" Lộc Tang Tang có chút xấu hổ, "Không hoàn toàn vì chuyện đó, mẹ đã hiểu lầm! Ôi không, dì đã hiểu lầm!"
Đoạn Kính Hành vỗ vỗ vai cô, "Được rồi, tóm lại ý của tôi là trước đây anh ấy cũng vì em, anh ấy rất thích em, chẳng qua anh ấy không biết cách thể hiện mà thôi. Hai người đó, đừng giận dỗi nữa."
"Tôi không giận dỗi. . ."
Đoạn Kính Hành: "Vậy thì tốt rồi. Tang Tang, tôi thật lòng hi vọng em được hạnh phúc."
Lộc Tang Tang hơi khựng lại, "Cảm ơn."
"Không cần." Đoạn Kính Hành cười nhẹ: "Tôi đi thăm Bộ Tích trước, gặp lại sau."
"Ừ."
**
Thang máy đi xuống tầng trệt, lòng Lộc Tang Tang ngổn ngan trăm mối.
Kỳ thật nguyên nhân ban đầu dẫn đến việc ly hôn, bây giờ nghĩ lại đó không phải nguyên nhân chủ yếu. Mà chẳng qua là chất xúc tác, đột nhiên khiến cô bùng nổ.
Cô muốn ly hôn với anh, suy cho cùng là bởi vì cô thích anh nhưng cảm thấy anh không thích cô.
Song bây giờ. . . Đương nhiên cô có thể cảm nhận được Đoạn Kính Hoài thích mình, thậm chí còn vì cô mà thay đổi rất nhiều. Nói thật lòng, để khiến một người vốn lạnh lùng hơn hai mươi năm thay đổi thành một người khác, trước đây hoàn toàn không thể, quả thật rất khó.
Nói cô không cảm động chắc chắn là nói dối.
Cô vốn thích anh. . . Vậy làm sao có thể không động lòng cho được.
Chẳng qua cô vẫn luôn lo lắng, sợ hãi một cái gì đó không rõ, cho nên do dự không dám tiến tới.
Sau khi rời khỏi thang máy, Lộc Tang Tang không đi đến bãi đỗ xe, cô đứng im tại chỗ vài giây rồi đi về một hướng khác.
Đột nhiên cô rất muốn gặp Đoạn Kính Hoài.
Không biết vì sao, cô chỉ cảm thấy không gặp được anh thì cô không muốn về nhà nữa.
Các y tá trong bệnh viện đều quen mặt Lộc Tang Tang, thấy cô các cô ấy đều nhiệt tình chào hỏi.
"Lộc tiểu thư."
"Xin chào." Lộc Tang Tang đi tới, "Bác sĩ Đoạn có ở đây không?"
"Ban nãy tiếp nhận một ca tai nạn xe, có rất nhiều bệnh nhân, bác sĩ Đoạn đã qua đó rồi."
"Thế à?"
"Ừ, đã được hai tiếng rồi, có lẽ anh ấy sắp quay lại."
"Ồ, vậy tôi ở đây chờ anh ấy."
"Ok."
Lộc Tang Tang nghĩ về nhà cũng chán, cho nên cô đi đến dãy ghế trên hành lang ngồi xuống.
Ngồi được một lát, cô thấy có một y tá đi ngang, nhưng cô chỉ nhìn thoáng qua, không mấy chú ý.
"Này, tôi vừa nghe nói bên phòng phẫu thuật xảy ra chút vấn đề."
"Có chuyện gì thế?"
"Dường như trong số nạn nhân của vụ tai nạn xe ban nãy, có một người nhiễm HIV. . ."
"Cái gì?!"
"Nói nhỏ thôi!" Y tá kia nói: "Bởi vì tình hình khẩn cấp, hỏi thăm người nhà bệnh nhân thì không có vấn đề gì, cho nên không đợi có kết quả xét nghiệm máu đã tiến hành cấp cứu cho anh ta, ai ngờ sau khi có xét nghiệm máu. . . Bệnh nhân đó nhiễm HIV."
"Người nhà bệnh nhân không biết chuyện đó sao?"
"Biết chứ, nhưng sau khi có kết quả xét nghiệm máu họ mới sửa miệng, nói là sợ bệnh viện biết sẽ từ chối cấp cứu, con của họ bị thương, không đợi được."
"Cái quái gì vậy. . . Vậy mạng của bác sĩ không phải mạng à?"
"Ôi nhỏ tiếng thôi, nhỏ tiếng thôi."
"Mọi người đang nói chuyện gì đó?"
Đột nhiên một giọng nói chen vào giữa các y tá, các y tá quay đầu thấy Lộc Tang Tang thì mặt mày biến sắc."
"Ca tai nạn xe mà các cô vừa nói là ca Đoạn Kính Hoài đi hỗ trợ phải không?" Lộc Tang Tang do dự hỏi: "HIV? Không phải là . . . AIDS chứ?"
Y tá quen Lộc Tang Tang sực nhớ vừa rồi mình mới nói bác sĩ Đoạn đến phòng phẫu thuật cũng khựng người, cô lập tức hỏi y tá vừa thông báo tin tức: "Tiểu, Tiểu Lệ, cô biết ai cấp cứu cho bệnh nhân kia không?"
"Ồ. . . Cái này tôi không biết, bên kia phong tỏa tin tức, nhưng tôi vừa nhìn thấy Ương Ương khóc rất to, ban nãy cô ấy hỗ trợ trong phòng phẫu thuật, bọn họ nói tuy trên người cô ấy không có vết thương, nhưng bị máu phun lên người, cho nên sợ quá khóc bù lu bù loa." Y tá Tiểu Lệ còn nói tiếp: "Đáng sợ quá đi mất, không biết có ai bị nhiễm không?"
"Ương Ương. . . Cô ấy, cô ấy chẳng phải là y tá hỗ trợ bác sĩ Đoạn sao?"
Tiểu Lệ không biết Lộc Tang Tang, vì thế cô bày ra vẻ mặt đáng tiếc nói: "Không phải chứ, vừa rồi bác sĩ Đoạn cấp cứu? Anh ấy còn trẻ như vậy. . . Ôi tôi cảm thấy khoa chỉnh hình thật sự quá nguy hiểm, khả năng lây nhiễm từ máu rõ ràng cao hơn các khoa khác ------"
"Tiểu Lệ!"
"Hả? Sao thế?"
Các y tá khác ra sức nháy mắt với cô nàng, ý bảo cô im miệng đừng nói nữa. Tiểu Lệ không hiểu mô tê gì, sau đó mới từ từ nhìn theo ngón tay của đồng nghiệp nhìn thấy cô gái bên cạnh.
Cô gái vô cùng xinh đẹp, thế nhưng lúc này sắc mặt khó coi cực điểm.
"Khả năng lây nhiễm có lớn không?" Đột nhiên Tiểu Lệ nghe cô gái kia hỏi.
Tiểu Lệ hơi do dự rồi trả lời né tránh: "Tôi cũng không rõ tình hình bên đó. . ."
"Ở chỗ nào?" Cô gái kia ngẩng đầu lên hỏi, hốc mắt đỏ hoe: "Phòng phẫu thuật nào, cô đưa tôi đến đó được không, xin cô đấy."
Giọng cô có vẻ rất bình tĩnh, thế nhưng Tiểu Lệ nghe ra được âm cuối mang theo tiếng nức nở.
Tiểu Lệ ngơ ngác nhìn đồng nghiệp của mình, một y tá biết Lộc Tang Tang nhỏ giọng nói với Tiểu Lệ: "Cô ấy là vị kia nhà bác sĩ Đoạn. . . "
Tiểu Lệ giật mình, cô vội quay đầu lại nòi: "Tiểu thư! Tôi cũng mới nghe được phong thanh mà thôi, cụ thể thế nào không biết, cô đừng. . ."
"Ở đâu thế?" Lộc Tang Tang nhắm mắt lại bắt buộc bản thân phải tỉnh táo, "Cô dẫn tôi đi với."
"Ồ. . . Được."
Từ đó đến phòng phẫu thuật không xa, nhưng chỉ một đoạn đường ngắn Lộc Tang Tang cũng cảm thấy đi rất lâu rất lâu.
Suốt đường đi, cả người cô bị bao phủ bởi bất an lo lắng.
Người đến người đi, tiếng bước chân, tiếng dụng cụ va chạm, tiếng người. . . Dường như tất cả đều biến thành rắn độc vô cùng hung tợn, cắn chặt lấy cô, cảm giác lạnh thấu xương và đau đớn thấm vào trong máu, khiến người ra rét run.
"Lộc tiểu thư, ở ngay phía trước thôi, có điều cô đừng qua đó, người nhà bệnh nhân rất nhiều, hơi loạn."
Bên cạnh có người nói chuyện, thế nhưng cô nghe không rõ bất cứ từ nào, cô chỉ dựa vào trực giác dừng bước theo người nọ, cứ như vậy ngẩng đầu nhìn người nhà bệnh nhân đang khóc lóc ồn ào.
Anh. . . Thật sự xảy ra chuyện sao?
Bệnh này như thế nào đương nhiên cô biết rõ, một khi bị lây nhiễm sẽ trải qua một quá trình hết sức gian khổ, kết cục cuối cùng chỉ có chết.
Nhưng mà anh còn trẻ như vậy. . .
Trong đầu Lộc Tang Tang hiện lên gương mặt đẹp trai lành lạnh của Đoạn Kính Hoài, vừa nghĩ đến người như anh vì cứu người mà lâm vào hoàn cảnh đó, đột nhiên tim cô thắt lại.
"Sao anh ấy còn chưa ra ------"
Tiểu Lệ: "Cô, cô đừng gấp, nhất định bác sĩ Đoạn không có chuyện gì đâu."
Lộc Tang Tang vốn đang kiềm nén, nghe người bên cạnh an ủi như thế, nước mắt cô bỗng tuôn như mưa. Thật ra từ khi đứng bên cạnh nhóm y tá ban nãy cô đã bắt đầu chịu đựng, chịu đựng đến bây giờ thì bị kéo đứt.
"Anh ấy, lỡ anh ấy xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ. . ." Lộc Tang Tang mím môi cố nén tiếng khóc, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, "Anh ấy còn trẻ như vậy, còn đẹp trai như vậy, lỡ nhiễm bệnh thì sau này phải làm thế nào. . ."
Tiểu Lệ cũng thổn thức, "Cô đừng khóc, tôi đi vào hỏi thăm giúp cô một chút."
Nói xong Tiểu Lệ vội vàng chạy vào trong.
Lộc Tang Tang lau nước mắt, lớp trang điểm lem luốt, song hiện tại cô không để tâm mà chỉ nhìn theo bóng lưng Tiểu Lệ.
Bên trong từ từ có bệnh nhân được đẩy ra, theo sau là người nhà luôn miệng tươi cười vì phẫu thuật thành công.
Song Lộc Tang Tang là không cười nổi, cô khó chịu muốn chết, loại cảm giác này giống hệt lúc mẹ cô xảy ra chuyện không may, không biết làm thế nào cho phải, chỉ có thể chờ đợi.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Tiểu Lệ cũng chạy ra.
"Cô Lộc!"
Lộc Tang Tang nhìn cô ấy, miệng không thốt nên lời.
"Không sao đâu, bác sĩ Đoạn không sao, vừa rồi anh ấy không ở trong phòng phẫu thuật đó, anh ấy nhận bệnh nhân khác." Tiểu Lệ thở dài một hơi nói tiếp: "Hơn nữa y tá trưởng nói với tôi bác sĩ cấp cứu cho bệnh nhân nhiễm HIV cũng không có chuyện gì, bởi vì trên người mọi người không có vết thương hở, dù có bị dính máu nhưng không bắn đến mắt, chỉ bị dính trên quần áo, tỉ lệ nhiễm không lớn. . . Chắc mọi người bình an cả thôi."
"Thật, thật không?"
"Ừ, hơn nữa ban nãy bác sĩ Đoạn đã phẫu thuật xong rồi, lúc này có lẽ anh ấy đang ở văn phòng."
Lộc Tang Tang hít một hơi: "Nhưng mà ban nãy trên đường đi đến đây chúng ta không gặp anh ấy."
"Sau khi rời phòng phẫu thuật bác sĩ không đi đường này đâu."
Lộc Tang Tang đáp lại một tiếng rồi xoay người chạy đi.
Rốt cuộc tảng đá trong lòng cũng rớt xuống, có điều không nhìn thấy anh cô không thể yên tâm, vì thế tốc độ đi đường nhanh hơn rất nhiều.
Nhưng vừa đi đến đại sảnh, cô bỗng nhìn thấy một người mặc áo blouse trắng đi về hướng này. Cô bất ngờ dừng bước, sợ hãi nhìn chàng trai trước mặt.
Lúc nhìn thấy Lộc Tang Tang, Đoạn Kính Hoài cũng ngây ngẩng cả người.
Bởi vì từ trước đến nay cô luôn chú ý hình tượng, lúc này đây, trên mặt cô đầy nước mắt, dưới mi mắt còn có mấy vệt đen lem luốt. Vừa thê thảm vừa đáng thương, chẳng hề giống Lộc Tang Tang ưa giương nanh múa vuốt một chút nào.
Anh đi về phía trước đưa tay về phía cô: "Sao em lại ------"
Lời còn chưa nói hết, cô gái trước mắt bỗng chạy về phía anh, nhào vào lòng anh.
Đoạn Kính Hoài mở to mắt, quá bất ngờ, anh không biết phải làm sao.
"Tang Tang?"
Cô gái trong lòng ôm chặt eo anh, giọng nói đầy nức nở: "Đoạn Kính Hoài, anh làm em sợ muốn chết, anh có biết không hả?!"