Vợ Ơi, Đừng Đi!

Chương 48: Thả thính

Chương 48 Thả thính

Sau khi rời khỏi phòng khám, hai người đi thăm Đoạn Cẩu Tử, Cẩu Tử nằm trên giường nhỏ, cả người uể oải chẳng chút phấn chấn.

Đoạn Kính Hoài trao đổi với bác sĩ thú y, anh ghi chép đầy đủ những việc cần chú ý, sau đó chuẩn bị đưa Cẩu Tử về nhà.

"Đừng đi xe em, ngồi xe anh."

"Tôi không nghiêm trọng như vậy. . ."

Đoạn Kính Hoài nhấn mạnh: "Ngồi xe anh."

". . . Ờ."

Hai người vừa đi ra, mấy y tá bên ngoài dè dặt nhìn nhau rồi cùng tiền lên, "Xin hỏi một chút, cô có phải là Lê Lộc không?"

Lộc Tang Tang đang nói chuyện với Đoạn Kính Hoài sửng sốt mấy giây, phản ứng đầu tiên của cô chính là che miệng, cha mẹ ơi, có người nhận ra cô. . . Nhưng mà hôm nay cô không có trang điểm!

"Chắc là cô rồi, tôi vừa lên mạng kiểm tra hình ảnh, quả thật là cô."

Vừa rồi lúc trò chuyện với nhau, các y tá càng nghĩ càng cảm thấy cô quen mắt cho nên lên mạng tìm hiểu, quả nhiên là như vậy.

Trước đây chuyện cô và Dương Nhâm Hi, Đoạn Kính Hành gây chấn động mạnh, tuy hôm nay cô ăn mặc tương đối bình thường, song vẫn là gương mặt này.

Hơn nữa nếu là Lê Lộc, vậy người đàn ông bên cạnh cô. . . Là vị anh trai trong truyền thuyết của Đoạn Kính Hành?!

Chỉ một giây sau, Lộc Tang Tang đã hối hận, sớm biết thế này cô đã trang điểm cẩn thận rồi, tối qua còn thức suốt đêm chạy bản thảo, có phải bây giờ quầng thâm mắt cô rất đậm không?

"Ồ . . . Tôi, là tôi."

"T...r...ờ...i...ơ...i T...r...ờ...i...ơ...i.... Có thể nào ký tên cho tôi không?!"

"Chắc chắn. . . rồi."

Trước đây, Lộc Tang Tang chưa bao giờ bị người khác nhận ra khi chưa trang điểm, càng không có chuyện được xin chữ ký giống minh tinh điện ảnh, đối với chuyện này cô cảm thấy hết sức mới lạ.

Hơn nữa, mấy y tá này không nhất định đã xem qua truyện tranh của cô, nhưng tình cờ gặp người nổi tiếng, không xin chữ ký quả là có lỗi với bản thân.

"Ký ở đâu?"

"Đây đây, đây đây." Các y tá lần lượt đưa giấy bút tới.

Lộc Tang Tang rũ mắt, nghiêm túc ký hai chữ Lê Lộc, "Cảm ơn."

"Vậy, vậy chúng ta có thể chụp ảnh chung không?"

Lộc Tang Tang vô cùng thẳng thắn: "Ngại quá, hôm nay tôi không trang điểm, không tiện cho lắm, lần sau nhé, Cẩu Tử nhà tôi còn phải tái khám."

Các y tá đều rất vui vẻ: "Được được."

Lộc Tang Tang vừa định xoay người đi thì chợt phát hiện có người giờ điện thoại lên chụp ảnh, nhưng màn hình không hướng về cô mà hướng về Đoạn Kính Hoài bên cạnh. Cô ngẩn người, gần như lập tức xoay mặt Đoạn Kính Hoài sang chỗ khác.

Đoạn Kính Hoài: "?"

Một tay Lộc Tang Tang che một bên má Đoạn Kính Hoài lại, sau đó cô quay sang lịch sự nói với người chụp ảnh, "Ngại quá, mọi người đừng upload hình ảnh anh ấy lên mạng, anh ấy là một người bạn của tôi, là người bình thường thôi."

Các chị gái y tá lập tức ra dấu ok, "Không đâu, không đâu."

"Cảm ơn mọi người."

Lộc Tang Tang kéo áo Đoạn Kính Hoài đi như bay ra ngoài, "Nhanh lên nhanh lên, Ôi. . . Không ngờ còn có người muốn tôi ký tên, không ngờ tôi bị người ta nhận ra, thất sách quá . . . Sau này nhất định phải trang điểm rồi mới ra đường!"

Đoạn Kính Hoài bế Cẩu Tử đi bên cạnh cô, nghe cô nói thế anh thản nhiên nhận xét: "Em không trang điểm cũng đẹp."

Bước chân Lộc Tang Tang hơi trì trệ, ". . .Anh, thả thính à?"

Đoạn Kính Hoài lộ ra vẻ mặt khó hiểu, anh ăn ngay nói thật, thả thính? Có ý gì?

Thấy vẻ mặt mờ mịt của anh, tâm trạng Lộc Tang Tang rất tốt, "À, không phải bác sĩ Đoạn thật lòng khen tôi chứ?"

Đoạn Kính Hoài nhìn cô một cái, có chút không hiểu thấu.

"Lên xe đi." Anh mở cửa xe cho cô.

Lộc Tang Tang nhận Cẩu Tử từ trong lòng anh, cô ôm Cẩu Tử ngồi ở ghế sau, "Mà nè, anh khen tôi thật à?"

"Em có ý gì?"

"Thì chính là mặt mộc của tôi thật sự rất đẹp."

Đoạn Kính Hoài: ". . ."

"Thật à? Đẹp bằng lúc trang điểm không? Đẹp cỡ nào?"

Đoạn Kính Hoài không nói gì, anh chỉ nhìn cô vài giây, sau đó dứt khoát đóng cửa lại.

Lộc Tang Tang: "?"

**

Sau khi về nhà, dì Lâm đã nấu xong bữa tối cho hai người, thấy chú cún nhỏ không quá nghiêm trọng, rốt cuộc dì cũng yên lòng.

"Tiên sinh, dọn cơm được chưa ạ?"

"Ừ."

"Lộc tiểu thư, hôm nay tôi nấu món thịt sườn kho." Dì Lâm nhiệt tình kéo tay Lộc Tang Tang đi vào nhà bếp, "Món cô thích nhất đó, cô nếm thử xem."

Lộc Tang Tang đã đói đến nỗi bụng đánh lô tô, trước tay nghề của dì Lâm, làm sao cô chống cự nổi.

Đoạn Kính Hoài ngồi xuống bàn ăn, "Ăn cơm đi."

Lộc Tang Tang ừ một tiếng, cô không khách sáo với người này, dù sau khi kết hôn cô cũng chi một nửa chi phí thuê dì Lâm, theo lý cô vẫn có phần, có thì ăn thôi!

Lộc Tang Tang ngồi xuống, cô cầm đũa gắp thịt sườn kho, kết quả thịt chưa vào bát đã rớt giữa đường.

Đoạn Kính Hoài nhìn cô một cái, sau đó anh gắp một miếng thịt khác bỏ vào bát cô.

Lộc Tang Tang nhỏ giọng nói cảm ơn, sau đó để đũa xuống xoa cổ tay.

Đoạn Kính Hoài: "Sao thế?"

Lộc Tang Tang: "Tay hơi đau một chút."

Đoạn Kính Hoài kéo tay cô sang xem xét: "Mới đau hay là đau thường xuyên?"

"Ồ. . . Gần đây thôi."

Đoạn Kính Hoài bất mãn nói: "Vậy sao em không đến bệnh viện kiểm tra."

Lộc Tang Tang rụt tay mình lại, có điều Đoạn Kính Hoài nắm chặt không cho cô rút về, "Không nghiêm trọng đâu."

"Em vẽ tranh quanh năm, rất có thể cổ tay sẽ bị thương," Đoạn Kính Hoài nói: "Em không quan tâm đến sức khỏe của mình à?"

"Tôi. . ."

"Nếu còn muốn vẽ tranh, ngày mai đến bệnh viện tìm anh."

"Nhưng ngày mai tôi còn có việc.. . "

"Lộc Tang Tang, công việc và cổ tay của em, cái nào quan trọng hơn?"

Đoạn Kính Hoài lại bắt đầu nghiêm túc, hơn nữa còn là loại "Anh nhất định phải dạy cho đến khi em tâm phục khẩu phục". Trước kia Lộc Tang Tang rất sợ khi anh như vậy, bây giờ không đến nỗi sợ như vậy nhưng vẫn bị hù dọa.

Chẳng khác nào bị thầy chủ nhiệm mắng thời còn đi học.

"Anh buông tay tôi ra trước đi."

"Ngày mai tới bệnh viện."

". . . Anh buông tay ra trước đi."

"Anh đặt lịch khám cho em."

". . ."

Lúc hai người lời qua tiếng lại, dì Lâm ở bên cạnh, thật ra dì có thể cảm nhận được sự quan tâm của Đoạn Kính Hoài đối với Lộc Tang Tang, nhưng vấn đề là, tại sao hai người phải ly hôn?

Ly hôn xong không nói, sau đó còn dọn đến ở đối diện, chuyện này. . . Một người già như dì quả thật không hiểu.

Có điều dì thật lòng thích hai người chủ này, nếu bọn họ có thể tái hợp, dì cũng mừng thay cho họ.

**

Hôm sau Lộc Tang Tang vẫn đến bệnh viện, nguyên nhân không chỉ vì Đoạn Kính Hoài dong dài mà là vì cô thấy không khỏe thật. Tóm lại Đoạn Kính Hoài nói có lý, bệnh nhẹ không trị thành bệnh nặng, đến lúc đó càng ảnh hưởng vẽ tranh.

Sau khi đến bệnh viện, Lộc Tang Tang đi lấy số, tiếp theo ngồi chờ bên ngoài khoa chỉnh hình.

Cô đến không sớm lắm, đại khái là Đoạn Kính Hoài quá hiểu cô không thể thức dậy sớm, cho nên anh đặt lịch khám cho cô vào cuối giờ buổi sáng, cô là người cuối cùng. Ngồi chờ một lát, rốt cuộc màn hình cũng hiển thị tên cô.

Lộc Tang Tang đứng dậy đi qua hành lang, vào phòng khám được thông báo.

Bên trong là một căn phòng rất lớn, Đoạn Kính Hoài mặc áo blouse trắng, anh ngồi sau bàn làm việc, bên cạnh anh còn có một thanh niên rất trẻ, thoạt nhìn mới qua hai mươi.

"Ngồi đi." Đoạn Kính Hoài lên tiếng.

"Ừ."

"Nói đi."

Lộc Tang Tang kéo ghế ngồi xuống, sau đó cô đặt tay trước mặt anh: "Sáng nay tôi cảm thấy tay rất đau, ấn vào một cái càng đau hơn, ừm. . . thời gian gần đây đều như vậy."

Tối hôm qua hơi gấp, Lộc Tang Tang lại không phối hợp, cho nên lúc này Đoạn Kính Hoài mới bắt đầu đưa ra phán đoán nghiêm túc, "Có cảm thấy nóng lên không?"

"Hả? Có có."

Đoạn Kính Hoài kéo tay cô qua, "Hơi sưng."

"Hình như hơi sưng. . . Có điều gần đây mới bị, tôi cũng không làm việc nặng nhọc gì."

Đoạn Kính Hoài nhíu mày, "Chỗ này có đau không?"

"Không đau."

"Chỗ này?"

"Chỗ này thì đau."

Đoạn Kính Hoài nghiêm tục làm hàng loạt kiểm tra, sau khi kiểm tra xong anh mới nói: "Bình thường em vẽ tranh liên tục, có phải không nghỉ ngơi hay không?"

Đoạn Kính Hoài vừa nói xong, bác sĩ thực tập bên cạnh ngạc nhiên nhìn anh một cái, ban nãy bác sĩ Đoạn không hỏi nghề nghiệp người ta, làm sao anh biết được?

Mà điều khiến cậu ngạc nhiên hơn chính là, sau khi nghe xong nữ bệnh nhân này vô cùng mất hứng nằm bò ra bàn, giọng điệu thân thuộc còn mang theo chút làm nũng, "Vậy phải làm sao bây giờ, tôi không thể nào không vẽ tranh. Bây giờ không có công việc, tôi phải vẽ tranh tự nuôi bản thân."

Đoạn Kính Hoài lườm cô, nếu anh không lầm, cổ phần Lộc thị không thiếu phần cho cô, hơn nữa nghe nói Lộc Nghiêm Huy còn trích cổ phần công ty của ông chia cho cô.

Cho nên nói, tuy bây giờ cô vô công rỗi nghề, nhưng cuộc sống vẫn rất thoải mái dễ chịu.

Đoạn Kính Hoài: "Ồ, thế à?"

"Đúng vậy đúng vậy."

Đoạn Kính Hoài viết vào bệnh án của cô, vừa viết anh vừa nói: "Vậy đến nhà anh đi."

Dừng một chút, anh bổ sung thêm: "Anh nuôi em."

Bác sĩ thực tập bên cạnh: "Khụ ------"

Lộc Tang Tang: . . ."

Mặt Đoạn Kính Hoài không đổi sắc, tựa như không có gì bất ổn.

Bác sĩ thực tập bên cạnh: ". . . Bác sĩ, bác sĩ Đoạn."

"Sao thế?"

Bác sĩ thực tập hít sâu một hơi, muốn hỏi nhưng bị ánh mắt nghiêm nghị của anh chặn họng.

Đoạn Kính Hoài: "Qua kiểm tra và thông tin bệnh nhân cung cấp, cậu có kết luận gì?"

Đột nhiên bị hỏi bác sĩ thực tập vội đứng nghiêm, "Do thời gian vẽ tranh khá dài, dẫn đến hoạt động cổ tay quá nhiều, sau đó trên cổ tay bị bệnh nhân này đã xuất hiện dấu hiệu sưng tấy, còn phát nhiệt, hơn nữa ấn vào càng đau hơn, hẳn là viêm cơ ạ."

Đoạn Kính Hoài gật đầu, tỏ vẻ chính xác.

Tinh thần bác sĩ thực tập cũng thả lỏng.

Lộc Tang Tang trố mắt nói: "Viêm cơ là sao? Có nghiêm trọng không? Đoạn Kính Hoài, có ảnh hưởng đến việc vẽ tranh của tôi không?"

"Không sao, chỉ mới thời kỳ đầu." Đoạn Kính Hoài đáp, "Ở nhà chú ý chườm nóng, sau đó đến bệnh viện làm vật lý trị liệu theo định kỳ thì sẽ khỏi. Nhưng mà, trước đó tuyệt đối không cho phép vẽ tranh."

"Ôi. . . " Lộc Tang Tang than vãn, "Nhưng còn công việc của tôi."

"Tạm dừng."

"Như vậy fans hâm mộ tôi sẽ khóc chết thì sao?"

Đoạn Kính Hoài đưa bệnh án cho cô, "Vậy em muốn sau này bản thân mình khóc chết, phải không?"

Lộc Tang Tang nghẹn họng, ". . .Hừ!"

"Được rồi, đứng dậy." Đoạn Kính Hoài nói: "Đi ăn cơm thôi."

"Không đi."

"Em vừa thức dậy không lâu? Chắc bữa sáng còn chưa ăn? Em như thế thì sức khỏe làm sao?"

Ba câu hỏi liên tiếp, Lộc Tang Tang sững sờ tại chỗ.

Đoạn Kính Hoài đi đến bên cạnh cô kéo cô lên, "Ngoan."

Lộc Tang Tang: "Này. . .  Anh phiền quá đi mất!"

Đoạn Kính Hoài bình chân như vại, anh kéo tay cô đi ra ngoài, "Đi thôi, chiều nay làm vật lý trị liệu, anh đăng ký giúp em."

"Này này -----"

Hai người rời khỏi phòng khám, bác sĩ thực tâm còn ở bên trong choáng váng nhìn theo. Vừa rồi cậu còn tưởng Đoạn Kính Hoài nói đi ăn trưa, là nói với cậu, không ngờ mới ngẩng đầu đã phát hiện, đối tượng lại là nữ bệnh nhân kia.

Không sai, cậu vừa đến bệnh viện thực tập, nhưng vừa tới cậu đã nghe người khác nói bác sĩ Đoạn này là một bác sĩ vô cùng nghiêm túc đứng đắn, cho nên cậu luôn không dám lỗ mãng trước mặt anh ấy.

Nhưng bây giờ, không ngờ cậu tận mắt chứng kiến bác sĩ Đoạn dịu dàng như vậy? Hơn nữa còn dỗ dành người ta cùng đi ăn cơm với mình?

Từ từ. . . Cô gái này không phải bạn gái anh chứ?

Bác sĩ thực tập hít sâu một hơi, đột nhiên cậu cảm thấy mình biết được bí mật kinh khủng.