Vợ Ơi, Đừng Đi!

Chương 45: Khổ nhục kế

Chương 45 Khổ nhục kế

Lộc Tang Tang dắt Tiểu Kim Mao về nhà, Đoạn Kính Hoài đã ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, anh gấp chiếc chăn cô mang ra đắp cho anh ban nãy đặt ở bên cạnh, nhân tiên đã dọn dẹp xong bàn trà lộn xộn.

Chứng bắt buộc của người này lại tái phát à?

Lộc Tang Tang oán thầm, cô đặt đồ ăn lên bàn, "Em trai anh mua cháo, để đây cho anh nha."

Đoạn Kính Hoài ừ một tiếng rồi cúi đầu chơi với chó.

"Hay là anh mang về nhà ăn đi, tôi muốn ra ngoài."

Đoạn Kính Hoài sửng sốt, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, "Em muốn đi đâu?"

"Tôi muốn đi. . ." Lộc Tang Tang bỗng dừng lại, "Đương nhiên là đi hẹn hò, tôi bận rộn lắm!"

Đoạn Kính Hoài mấp máy môi, không nói tiếng nào.

Lộc Tang Tang mặc kệ anh, cô ngồi xuống bàn ăn, lấy hai phần thức ăn Đoạn Kính Hành mua bày lên bàn, "Tôi hơi vội, anh cứ tự nhiên."

Đoạn Kính Hoài không mang cháo về nhà, anh đứng dậy đi đến ngồi xuống đối diện cô.

"Khi nào em về?"

Lộc Tang Tang cúi đầu ăn cơm, cô đáp qua loa, "Không biết."

"Có uống rượu không?"

"Ừm. . . Chắc có."

"Uống ít thôi, uống nhiều không tốt cho sức khỏe."

Lộc Tang Tang làm như không nghe thấy, "Món này ngon quá, Đoạn Kính Hành mua ở đâu nhỉ?"

Đoạn Kính Hoài nhíu mày, "Lộc Tang Tang, uống rượu nhất định không được lái xe."

"Anh cho tôi là đồ ngốc à?"

"Mà này. . . Em đi với. . . "

Bộp -------

Lộc Tang Tang dằn mạnh đôi đũa xuống bàn, cô hất cằm, dùng ánh mắt không đồng tình nhìn anh, "Bác sĩ Đoạn à."

"Hả?"

"Ăn không nói ngủ không nói, anh biết không?"

Đoạn Kính Hoài: ". . ."

"Lúc ăn cơm đừng nói nhiều như vậy."

". . ."

Cái gì gọi là nghiệp quật, chính là thế này.

Lộc Tang Tang trở về phòng trang điểm, nhớ tới dáng vẻ có miệng không thể nói của Đoạn Kính Hoài ban nãy, cô hết sức vui vẻ.  Vừa trả được mối thù trước đây vừa có thể nắm nhược điểm của anh, quả nhiên, lúc dạy dỗ người ta sướиɠ không thể tả!

Cuộc vui bên Bộ Tích sắp bắt đầu, sau khi nhận được tin nhắn thúc giục của cô nàng, Lộc Tang Tang tăng tốc thay quần áo. Đợi đến lúc cô sửa soạng xong đi ra ngoài, Đoạn Kính Hoài cũng vừa ăn xong.

Sắc mặt anh đã tốt hơn rất nhiều, thế nhưng sau khi thấy cô đi ra, mặt anh đen lại mấy phần.

Lộc Tang Tang ngoắc tay, "Đi thôi, anh về nhà, tôi ra ngoài."

Cô đi đến cửa mang giày vào, lúc khom lưng, toàn bộ mái tóc dài đen mượt đều trượt sang bên cạnh, lộ ra sườn mặt trái xoan tinh xảo, cô rất trắng, từ khoảng cách của anh thậm chí có thể nhìn thấy nốt ruồi nhỏ bên dưới dái tai trái của cô.

"Sao anh còn đứng đó, mau lên, tôi còn đóng cửa."

Đoạn Kính Hoài đi tới, Kim Mao cũng vội đuổi theo.

"Cẩu Tử, hôm nay chị có đẹp không?" Lộc Tang Tang tùy tiện trêu chọc cún con.

"Gâu !!"

"Gâu nghĩa là gì?" Lộc Tang Tang cười nói: "Có phải rất đẹp không?"

"Không đẹp."

Lộc Tang Tang vốn chỉ muốn trêu Tiểu Kim Mao: "?"

Cô bình tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía Đoạn Kính Hoài vừa lên tiếng. Anh đứng ở đó, ánh mắt lạnh nhạt, giống như mấy lời vừa rồi hết sức chân thật.

Lộc Tang Tang lập tức nổi điên, "Anh nói gì cơ? Mắt anh bị mờ à? Không đẹp chỗ nào?"

Đoạn Kính Hoài rũ mắt nhìn xuống quần cô, quần ngắn, siêu ngắn, đôi chân dài trắng nõn không che giấu được chỗ nào, quá chói mắt."

"Xấu."

"Anh -----"

"Quần quá ngắn." Đoạn Kính Hoài nhíu mày, "Thay đi."

Lộc Tang Tang: "Không thay."

"Lộc Tang Tang."

"Không thể tin gu thẩm mỹ của trai thẳng được." Lộc Tang Tang cực kỳ tự tin tuyên bố: "Tôi cảm thấy đẹp không chỗ chê."

Đoạn Kính Hoài: ". . ."

Rời khỏi nhà, Lộc Tang Tang thở phì phò đi tới ấn thang máy.

Đoạn Kính Hoài đi đến bên cạnh cô, "Lộc. . ."

"Anh im miệng!"

"Không nói quần áo em."

"Vậy anh muốn nói cái gì?" Lộc Tang Tang quay đầu trừng mắt với anh một cái, "Chê tôi xấu cũng không được."

"Em không xấu." Đoạn Kính Hoài thở dài, "Anh muốn nói, anh. . . Không phải không muốn sinh con với em."

". . ."

Đêm hôm khuya khoắt, người đàn ông bên cạnh đột nhiên nói không phải không muốn sinh con với bạn, nếu có người khác ở đây, người đó nhất định sẽ thấy cảnh tượng này vừa quỷ dị vừa vi diệu. Song Lộc Tang Tang hiểu rõ ý anh, anh đang nói lên khúc mắt trong lòng cô.

"Sau đó thế nào?" Cô nghe thấy giọng nói bình tĩnh của chính bản thân mình.

"Càng không chướng mắt em."

Lộc Tang cắn răng, mi mắt giật giật, "Rõ ràng tôi nghe anh nói như vậy."

Đoạn Kính Hoài có chút ngạc nhiên: "Lúc nào?"

Cô trừng mắt nhìn anh một cái, "Ngày đó tại nhà anh, chẳng phải anh nói với mẹ anh như vậy sao?"

"Ngày đó . . ." Đoạn Kính Hoài dừng một chút, anh nhớ lại, vẻ mặt vô cùng sốt ruột, "Anh nói thế chỉ vì không muốn mẹ nhắc chuyện đó mãi thôi, anh. . ."

"Nhưng dù mẹ có hối thúc chúng ta hay không, điều đó không quan trọng." Lộc Tang Tang nói khẽ: "Quan hệ chúng ta khi đó, vốn không bình thường."

Đinh ------

Thang máy đến.

Nhìn Lộc Tang Tang bước vào không do dự, Đoạn Kính Hoài không ngăn cản, bởi vì anh biết cô nói không sai. . . Khi đó quan hệ giữa hai người đúng là không bình thường.

"Anh về đi." Lộc Tang Tang xoay người lại ấn xuống tầng trệt.

"Gâu gâu !!" Đột nhiên Tiểu Kim Mao sủa loạn.

Đoạn Kính Hoài rũ mắt nhìn xuống, tròng mắt dần âm u: "Mày cũng không muốn cô ấy đi, đúng không?"

"Gâu gâu!"

Đoạn Kính Hoài hơi cong môi, thế những giữa hai đầu lông mày vẫn còn chút buồn bực, "Sẽ tốt thôi. . ."

"Gâu!"

Ông ông -----

Điện thoại rung lên.

Đoạn Kính Hoài lấy ra xem, là Giản Minh Đường gọi tới.

"Sao rồi sao rồi, quan hệ giữa cậu và Tang Tang gần hơn chút nào chưa?"

Đoạn Kính Hoài xoay người đi về nhà mình, "Cũng tạm."

"Cũng tạm là sao, tớ đã nói với cậu chiêu này rất linh, lần nào tớ giả bệnh cũng khiến bạn gái yêu thương không dứt."

"Khụ khụ -----"

"Ơ? Sao cậu lại ho thật?"

Đoạn Kính Hoài: "Không có gì, sốt nhẹ thôi."

"Hả? Cậu làm gì mà để bị sốt, đã bảo cậu giả bệnh là được rồi -----"

"Cậu thấy cô ấy ngốc lắm à?"

Giản Minh Đường: ". . ."

"Cúp trước."

"Từ từ, từ từ, vậy tình trạng của cậu có nghiêm trọng không, cần tớ đến thăm cậu không?"

"Không cần, hạ sốt rồi."

"Bà mẹ nó, cậu cũng trâu bò quá." Giản Minh Đường hỏi tới tấp: "Dùng cách nào? Tắm nước lạnh hay sao? Chẳng hiểu sao tự dưng muốn cười quá!"

Đoạn Kính Hoài: ". . ."

Anh dứt khoát ấn kết thúc cuộc gọi.

Thật ra ngày hôm qua anh cũng cảm thấy mình thật buồn cười, nước đã lạnh rồi còn thả thêm nước đá, cảm giác lạnh lẽo lan tràn khắp cơ thể, giống như học sinh tiểu học muốn phát sốt để được nghỉ học.

Sau đó anh vốn cảm giác mình quá ngu ngốc, cho đến khi hôm sau nhìn thấy được vẻ lo lắng khó che giấu trong mắt cô, anh bỗng cảm thấy, có ngu ngốc cũng đáng.

**

Lộc Tang Tang đến nhà Bộ Tích chơi bới suốt đêm, tối đó cô ngủ nhà Bộ Tích luôn.

Sáng hôm sau khi thức dậy, thấy mình nằm trên giường Bộ Tích, Lộc Tang Tang nhẹ chân nhẹ tay đi xuống giường, không đánh thức cô nàng.

Ngoài phòng khách vẫn là hiện trạng hỗn độn tối qua. Cô vui vẻ ngồi xuống ghế sofa.

Hiện tại trong các phòng khách nhà Bộ Tích còn có những người bạn khác, đều là diễn viên ngành giải trí, còn là đẳng cấp thấy mặt biết tên. Từ trước đến nay Lộc Tang Tang vốn là người năng động, cùng chơi với bọn họ buổi tối qua, thế mà đã có không ít người suýt chút nữa cắt máu kết nghĩa chị em với cô ngay tại chỗ.

"Tang Tang, chị thức rồi à." Căn phòng bên cạnh mở cửa ra, một cô gái trẻ buộc tóc đuôi gà xuất hiện, tên cô ấy là Hàn Vi Vi, nổi tiếng từ nhỏ, nhân duyên rất tốt.

Lộc tang Tang gật đầu, "Không biết nhà Bộ Tích có gì ăn không, chị hơi đói.”

Hàn Vi Vi ngáp một cái: "Vì duy trì vóc dáng, trong nhà chị ấy không có đồ ăn vặt đâu, có lẽ luộc cái trứng gà thì được."

"Hay là chúng ta gọi thức ăn bên ngoài?"

"Được nha."

Tít -----

Đúng lúc này, tiếng mở cửa vang lên.

Hàn Vi Vi nhìn ra cửa: "Ai thế?"

Một lát sau, một người đàn ông béo tròn, da dẻ hồng hào đi tới, "Ôi trời ơi, tối hôm qua mọi người phá hủy căn phòng này à?"

Hàn Vi Vi: "Em còn tưởng ai, thì ra là Liễu ca."

Người được gọi là Liễu ca ghét bỏ quan sát khắp căn phòng, "Bộ Tích dậy chưa?"

"Chưa dậy đâu."

"Chậc, anh phải đi gọi cô ấy rời giường, tối nay còn có thông cáo nữa." Liễu ca lại nói: "Xem xong tin tức của Đoạn Kính Hành, chắc cô ấy sẽ không vui nổi."

Tin gì thế ạ?"

"Thì là. . ." Liễu ca đứng chết trân nhìn Lộc Tang Tang đang ngồi trên sofa: "Ơ kìa! Cô. . ."

Lộc Tang Tang chưa có cơ hội gặp người đại diện của Bộ Tích, thấy thế cô đứng dậy chào hỏi: "Chào anh."

"Cô, cô cô cô cô. . .  Sao cô lại ở đây?"

"Bạn em mời tới, không ở đây thì ở đâu?" Bộ Tích đi từ trên lầu xuống, "Sao thế, không phải chiều chúng ta mới lên máy bay à? Anh tới sớm vậy làm gì?"

"Không phải, haizz. . ." Liễu ca nhìn Lộc Tang Tang, thái độ hơi kỳ lạ, "Tích Tích à, có phải em chưa xem tin tức hôm nay không?"

"Tin gì?"

Liễu ca tỏ vẻ khó mà nói hết.

Hàn Vi Vi bên cạnh không chịu nổi thái độ ấp úng của Liễu ca, cô tự lên weibo mình xem hot seach: "Đoạn Kính Hành ở chung với bạn gái?"

Bộ Tích khẽ giật mình, cô nàng lập tức vọt tới: "Cái quái gì? Làm gì có chuyện anh ấy ở chung với bạn gái!"

Hàn Vi Vi mở một bài khác đọc to lên: "Chụp được Đoạn Kính Hành và bạn gái cùng dắt chó đi dạo, trở về còn đưa thức ăn. . . Bạn gái chính là tác giả manga . . . Lê Lộc. . .  Lê Lộc ???"

Hàn Vi Vi hoảng sợ nhìn Lộc Tang Tang, "Tang Tang, Tang Tang, chị và Đoạn Kính Hành?"

Liễu ca nhìn Bộ Tích không chớp mắt, sợ cô nàng sụp đổ. Đúng thôi, người mình thích hẹn hò với bạn tốt của mình mà mình không hay biết, còn nhiệt tình mới đối phương đến nhà mình chơi! Quả thật là dẫn sói vào nhà!

Liễu ca: "Tích Tích à, đầu tiên hãy bình tĩnh một chút, mọi chuyện. . ."

"Phụt ------ ha ha ha ha ha haaaa. . .!"

Bộ Tích xem điện thoại xong lại nhìn Lộc Tang Tang, đột nhiên cười như điên. Lộc Tang Tang kịp xem xong tin tức cũng đành câm nín, đội chó săn đúng là có mặt khắp mọi nơi.

Nhưng Liễu ca và Hàn Vi Vi không biết nội tình, mấy người bạn là diễn viên bị đánh thức cũng mang vẻ mặt mơ màng đi ra.

Liễu ca: "Tích Tích, em đừng quá kích động."

Hàn Vi Vi cũng bối rối, cô vẫn rất thích người bạn mới quen này, sao lại. . . Diễn cái trò này chứ?

Bộ Tích: "Không phải, không phải, đám phóng viên này làm sao thế, ngày nào cũng viết linh tinh."

"Viết linh tinh? Anh thấy ảnh này chụp rất thật. . ." Liễu ca lầm bầm làu bàu, "Tích Tích, đôi khi đừng quá tin tưởng người khác."

"Nhưng phóng viên này viết linh tinh thật mà, Đoạn Kính Hành có thể hẹn hò bất kỳ ai, chỉ riêng Tang Tang là tuyệt đối không thể nào!"

"Tại sao?"

"Bởi vì Tang Tang là chị dâu anh ấy! Chị dâu ruột!"

Cả đám người đều cùng kinh ngạc nhìn Lộc Tang Tang. Ai cũng biết bối cảnh sau lưng Đoạn Kính Hành là dạng gì, Lộc Tang Tang. . . Hiển nhiên là chị dâu anh ta?

Thấy tình hình thế này, Lộc Tang Tang nói mình đã ly hôn thì không tốt lắm, cô dự định sau này sẽ giải thích với Bộ Tích, còn bây giờ chỉ có thể nói: "Đúng vậy, tôi và Đoạn Kính Hành làm sao có thể."

"Còn ảnh chụp này. . ."

Lộc Tang Tang giải thích: "Là vầy, hôm qua anh trai anh ấy ngã bệnh, sau đó anh ấy mua chút đồ ăn đến thăm. Còn con chó này, mắt phóng viên tệ quá, rõ ràng là chó một mình tôi nuôi."

Bộ Tích: "Đúng thế."

Hàn Vi Vi: "Tang Tang, thì ra chị và Đoạn Kính Hành có quan hệ này,  t...r...ờ...i.... ơ.... i..."

"Thì ra là như vậy! Anh đã nghĩ không thể nào mà!" Liễu ca nhanh chóng đổi sắc mặt, "Ôi chao, Lộc tiểu tư, đây là danh thϊếp của tôi, sau này có cơ hội hợp tác nhé."

Bộ Tích cho Liễu ca một quyền: "Nhìn bản mặt anh kìa."

Sau đó Lộc Tang Tang ở lại nhà Bộ Tích ăn cơm, lúc ăn cơm cô cũng tranh thủ lướt xem bình luận.

[Đại đại và Đoạn Kính Hành ??? What?

[Không phải Dương Nhâm Hi sao? Tự dưng lại nhảy ra một Đoạn Kính Hành

[Tôi nói cô quả là cao thủ, trước đây chẳng phải biết Đoạn Kính Hành qua Bộ Tích hay sao, mới đó đã cấu kết, bàn đạp tốt, quả là bàn đạp tốt. . .

[Bà mẹ nó. . . Đoạn thiếu gia mua căn hộ ở đây phải không? Giá khu này đắt dọa người.

[Dân mạng nhiều chuyện quá, dù hai người hẹn hò thì thế nào? Cho các người ghen tị chết luôn. Tôi chỉ nói một câu: "Nhìn đi, cún con kia đáng yêu quá

[Quả nhiên xinh đẹp rất có lợi

[A a a a a a, Cp của tôi lại lật thuyền!

. . .

Lộc Tang Tang càng xem càng thở dài, chuyện gì xảy ra trong năm nay vậy, lên hot seach liên tục.

Đúng là gặp quỷ rồi.