Vợ Ơi, Đừng Đi!

Chương 43: Anh nhớ em

Mẹ nó.

Lộc Tang Tang đưa di động tới trước mắt tiểu kim mao đang ăn hết sức vui vẻ: "Cẩu Tử, cưng thấy chưa? Tên của cưng được xác định đơn giản như vậy đấy."

Đáp lại là tiếng chó nhai thức ăn.

Lộc Tang Tang lắc đầu, "Chủ nhân nhà cưng chẳng đáng tin cậy gì cả . . ."

"Gâu!"

"Đúng không, cưng cũng hiểu hả?"

"Gâu gâu!"

Lộc Tang Tang nở nụ cười, cô ngồi bệt xuống sàn nhìn cún con ăn.

Đến khi tiểu kim mao ăn xong, Lộc Tang Tang ở lại trong nhà chơi với nó một lát, sau đó cô định để nó lại còn mình thì đi về nhà, kết quả cún con rất bám người, cô đi bước nào nó đi theo bước đó.

Đại khái là biết cô sắp đi, nó đi theo sau lưng rên ử ử một hồi.

Điều này đối với Lộc Tang Tang quả thực là tàn bạo! Cuối cùng cô thật sự không đành lòng, đưa Cẩu Tử về nhà mình. Dù sao, trước khi Đoạn Kính Hoài tan tầm trả cún con lại là được.

Kim mao rất ngoan, tuy đi thăm thú khắp mọi nơi nhưng không phá phách. Sau khi chơi mệt thì ngoan ngoãn nằm ngủ bên cạnh giá vẽ.

Lộc Tang Tang vừa vẽ vừa đoán, có phải Đoạn Kính Hoài thấy nó ngoan nên mới mua hay không.

Thời gian làm việc của Đoạn Kính Hoài không ổn định, bình thường ít khi nào về nhà trước sáu giờ chiều.

Vì thế, gần sáu giờ, Lộc Tang Tang bế Kim Mao đi đến cửa nhà đối diện, cô ung dung đi qua hành lang, mở cửa ra, thả Cẩu Tử xuống.

Đúng lúc này, thanh máy đinh một tiếng báo có người đến. Lộc Tang Tang sợ đến mức đẩy Cẩu Tử vào trong rồi đứng bật dậy. Thế nhưng khi cô xoay người, Đoạn Kính Hoài đã bước ra khỏi thang máy.

". . ."

". . ."

Fuck! Sao hôm nay anh về sớm đến thế??

Lộc Tang Tang vô cùng lúng túng: "Tôi, tôi chỉ sợ nó đói, nên đến xem thử thôi."

Khóe môi Đoạn Kính Hoài hơi cong lên, "Ăn chưa."

"Nó ăn rồi."

"Anh hỏi em ăn chưa."

Lộc Tang Tang xoay đầu chỗ khác, "Mới sáu giờ, tôi ăn tối rất trễ."

"Vừa khéo." Đoạn Kính Hoài đi tới mấy bước, anh dừng trước mặt cô, "Ban nãy anh đến mua dưới lầu nhà cũ của chúng ta, vào nhà đi."

Lộc Tang Tang híp mắt nhìn, mũi phản ứng trước tiên: "Mì hoành thánh?"

"Ừ."

"Nơi đó ngược hướng với chỗ này, rời khỏi bệnh viện anh về bên kia?"

Đoạn Kính Hoài không trả lời, anh chỉ nói: "Vào ăn thôi."

"Không vào, tôi không thích ăn." Lộc Tang Tang hầm hừ, "Con người mà, khẩu vị thay đổi theo thời gian."

Đoạn Kính Hoài không nói tiếng nào, anh cúi đầu nhìn cô, Lộc Tang Tang bị anh nhìn đến mức sợ hãi: "Này, nhường đường một chút, tôi phải trở về nhà."

Nói xong, cô đi lướt sang người anh trở về nhà.

"Tang Tang."

"Sao thế?"

Đoạn Kính Hoài giữ tay cô lại, sau đó đặt túi mì hoành thánh vào tay cô, "Không vào thì mang về ăn đi."

Lộc Tang Tang: ". . . Tôi đã nói không thích ăn."

"Vậy vứt đi."

Đoạn Kính Hoài khom lưng bế Kim Mao lên, đi vào nhà mình, không cho cô có cơ hội nói tiếp.

Lộc Tang Tang: ". . ."

Đêm nay Nguyễn Phái Khiết lại tới nữa, lần này còn dẫn theo Dương Nhâm Hi. Hai người mua rất nhiều đồ ăn, rõ ràng tới thăm nuôi cô.

Lúc đặt đồ ăn lên bàn, Dương Nhâm Hi nhìn thấy có một chén mì hoành thánh đã nguội, "Lộc Tang Tang."

"Có chuyện gì?"

"Chẳng phải cậu nói chưa ăn cơm chiều sao? Mì hoành thánh này là cậu mua?"

"Có mì hoành thánh à?" Nguyễn Phái Khiết vội sáp tới, "Ôi chao! Nguội rồi, tớ còn muốn ăn một miếng."

Lộc Tang Tang kéo ghế ngồi xuống, "Cái này có gì ngon, mau bày mấy món các cậu mua ra đây."

Nguyễn Phái Khiết: "Vậy cậu mua về làm gì?"

Lộc Tang Tang tách đũa ăn liền, chuẩn bị ăn, "Đoạn Kính Hoài mua."

" . . ."

Cả Dương Nhâm Hi và Nguyễn Phái Khiết cùng dừng tay lại, "Ai cơ?"

"Đoạn Kính Hoài."

Nguyễn Phái Khiết: "Anh ấy, anh ấy có lòng đến đưa mì hoành thánh cho cậu?"

"Không tính là có lòng." Lộc Tang Tang không thèm đếm xỉa tới, "Chẳng phải hôm nay cậu nói với tớ nhà đối diện đổi người ở à, đúng vậy, Đoạn Kính Hoài dọn vào đó."

Nguyễn Phái Khiết: "Fuck! Anh ấy không mua phòng đối diện đó chứ?"

"Không biết."

"Vì muốn nối lại với cậu mà anh ấy làm đến mức này! Được lắm Lộc Tang Tang, quả thực làm tăng sỉ diện cho chị em chúng ta."

". . . Ăn cơm của cậu đi, câm miệng!"

Dương Nhâm Hi bày thức ăn ra bàn rồi kéo ghế ngồi xuống, "Muốn dọn nhà không?"

"Tớ?"

"Ừ."

"Điên à, vì sao Đoạn Kính Hoài tới tớ phải đi, bà đây sợ đến vậy à?"

Dương Nhâm Hi nhíu mày: "Có phải cậu vẫn còn thích anh ta không?"

"Khụ -----" Suýt chút nữa Lộc Tang Tang đã nghẹn chết, cô trừng mắt nhìn Dương Nhâm Hi, "Tớ không có!"

"Hừ, nói dối."

Lộc Tang Tang nuốt mạnh xuống, "Tớ vào ở trước, dựa vào cái gì tớ phải đi? Cậu thấy tớ rãnh rỗi đến nỗi anh ta dọn vào tớ phải dọn đi à? Còn nữa Đoạn Kính Hoài nói muốn theo đuổi tớ. . . Cậu không cảm thấy lạ sao? Cậu không muốn biết tại sao đột nhiên anh ấy nói thích tờ à?"

Nguyễn Phái Khiết phối hợp gật đầu, "Tớ muốn, tớ muốn biết!"

Dương Nhâm Hi lắc đầu, xì mũi coi thường.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Dương Nhâm Hi đứng dậy mở cửa, thông qua mắt mèo, sau khi nhìn thấy người nọ anh cười lạnh một tiếng, mở cửa.

Đoạn Kính Hoài tới là muốn đưa thức ăn cho Lộc Tang Tang, Giản Minh Đường nói, các cô gái sẽ cảm động khi đàn ông nhớ kỹ món mình thích, cho nên anh mua mấy món Lộc Tang Tang thích ăn trước kia, muốn đưa cho cô.

Nhưng không ngờ người mở cửa là Dương Nhâm Hi.

Đèn hành lang sáng trưng, hai người đàn ông mắt đối mắt, không nói tiếng nào.

"Dương Nhâm Hi, ai thế?" Bên trong truyền ra tiếng Lộc Tang Tang.

Dương Nhâm Hi cười cười nhìn Đoạn Kính Hoài, "Không có ai cả, đi nhầm tầng."

Ánh mắt Đoạn Kính Hoài lạnh dần.

Dương Nhâm Hi nhướng mày, giọng nói lạnh nhạt: "Đoạn đại thiếu gia, cô ấy muốn rời xa cuộc sống trước kia, anh đừng đến quấy rầy nữa."

Nói xong, Dương Nhâm Hi đóng cửa lại.

Hành lang dài yên tĩnh không có tiếng động, đèn cảm ứng phụt tắt.

Màn đêm bao phủ, không thấy bóng người.

Một lát sau, Đoạn Kính Hoài quay về nhà mình.

Căn phòng anh đang ở là mua từ một đôi vợ chồng trẻ, anh có tính thích sạch sẽ, cho nên ngoại trừ thiết bị cố định không thể thay đổi, anh đã đổi toàn bộ vật dụng bên trong.

Nhưng do dọn vào quá gấp, đồ đạc anh mang đến cũng ít. Vì thế cả căn phòng rộng lớn trống rỗng, ngoại trừ kim mao trong phòng khách, thì chẳng có chút hơi người.

Sau khi Đoạn Kính Hoài đóng cửa, Kim Mao phóng vội tới, đi vòng quanh chân anh, còn cọ cọ ống quần anh.

"Nhà cô ấy có khách." Đoạn Kính Hoài ngồi xổm xuống nhìn nó.

"Gâu. . . ."

"Vì vậy mày ngoan ngoãn chờ đi."

"Gâu!"

"Mày nói xem, có phải cô ấy thích cậu ta hay không?"

Kim Mao dụi đầu vào tay anh, "Gâu gâu!"

Đoạn Kính Hoài cong môi cười, giọng anh hơi trầm, "Tiểu súc sinh!"

Tối muộn, Đoạn Kính Hoài nhắn tin cho Lộc Tang Tang, nói cho cô biết trong nhà anh có đồ ăn vặt cô thích, ngày mai lúc cô đến thăm Kim Mao có thể mang đi.

Lộc Tang Tang không trả lời.

Đợi một lát, Đoạn Kính Hoài vào phòng tắm tắm rửa.

Lúc đứng trước gương, Đoạn Kính Hoài nhớ có một lần ở nhà cũ, cô quấn quýt anh muốn anh sấy tóc cho cô.

Cô làm nũng, ngoan ngoãn đứng trước mặt anh. . . Anh vốn cảm thấy không có gì khó khăn cả, chỉ cần cô ầm ĩ, anh chẳng có cách này xoay chuyển cô, anh cho rằng tương lai mình sẽ có vô số cơ hội làm cho cô những việc đó.

Song, đó là lần đầu tiên, cũng có thể là lần cuối cùng.

Từ khi cô hơn mười tuổi, anh đã vô thức để ý cô, anh vừa tò mò vừa ngạc nhiên vì bản tính tự do phóng khoáng của cô, có thù tất báo, nhưng đồng thời anh cũng hiểu cô là người vô tâm vô phế, nắm bắt không được.

Anh chưa từng nghĩ sẽ có được cô, lúc gần mất đi mới giật mình, anh không chịu nổi khi phải mất cô.

Đoạn Kính Hoài chống tay lên bồn rửa mặt, thật lâu sau đó anh mới ngẩng đầu nhìn người trong gương, ánh mắt hoàn toàn tan rã.

Anh không muốn cô thích bất kỳ ai.

Dù là Dương Nhâm Hi hay là một ai khác. . .

Anh tình nguyện để cô vĩnh viễn không tim không phổi, để cô ở cạnh anh cả đời.

**

Ngày hôm sau, Đoạn Kính Hoài không nhắn tin nhờ Lộc Tang Tang đi thăm Cẩu Tử nữa, Lộc Tang Tang vô cùng nhàn nhã, ở trong nhà đắp mặt nạ.

Tối nay cô có hẹn, Bộ Tích mời cô đi chơi chung, cho nên tinh thần và nhan sắc phải tốt một chút.

Reng reng -----

Chuông cửa vang lên.

Lộc Tang Tang đứng dậy mở cửa, bên ngoài là nhân viên giao hàng, trên tay là túi thức ăn.

"Xin chào, đồ ăn cô đặt đã đến."

Lộc Tang Tang: "Tôi không gọi đồ ăn ngoài."

"Nhưng là địa chỉ này không sai mà."

"Ừm." Lộc Tang Tang nhận lấy, cô nghĩ chắc là ai đó đặt cho cô rồi.

"Chúc cô ăn ngon miệng." Nhân viên giao hàng tiến vào thang máy rời đi.

Lộc Tang Tang nhìn túi thức ăn: "Thanh đạm như vậy, ai đặt cho mình nhỉ?"

Cô lấy hóa đơn ra xem.

1201, Đoạn tiên sinh.

Đoạn Kính Hoài?

Lộc Tang Tang nhìn cửa nhà đối diện, hôm nay người này ở nhà à.

Nhưng mà có phải đầu óc anh ta hỏng rồi không, ghi tên mình nhưng địa chỉ là ở nhà cô.

Lộc Tang Tang đóng cửa vào nhà, sau đó lấy điện thoại gọi Đoạn Kính Hoài.

Điện thoại nhanh chóng nối máy, "A lô?"

"Này bác sĩ Đoạn, anh xảy ra chuyện gì vậy, thức ăn ngoài đưa đến nhà tôi."

Vậy à?"

"Đúng vậy, tôi đã nhận rồi."

"Ừ. . ."

Lộc Tang Tang nhìn màn hình: "Giọng anh sao lạ thế, vừa tỉnh ngủ?"

"Không có." Đoạn Kính chỉ nói: "Anh qua lấy."

"Ờ. . ."

Mấy phút sau, chuông cửa bị ấn.

Lộc Tang Tang lấy mặt nạ xuống, đứng dậy đi mở cửa.

"Đến rồi à."

Hiện giờ, Lộc Tang Tang không muốn tiếp xúc nhiều với Đoạn Kính Hoài, cho nên vừa mở cửa cô đã đưa túi thức ăn ra ngoài, không thèm liếc mắt nhìn anh.

Có điều, không có người nhận.

"Anh cầm lấy đi."

Bên ngoài không ai trả lời.

Lộc Tang Tang lấy làm lạ, cô đành kéo cửa ra một chút, ló mặt ra ngoài.

Đúng là Đoạn Kính Hoài đứng ngoài cửa, song hôm nay sắc mặt anh có vẻ không tốt lắm, mặt tái nhợt, môi không có huyết sắc, mắt toàn là tơ máu.

Bị dáng vẻ của anh dọa sợ, Lộc Tang Tang vội hỏi: "Anh, anh làm sao thế?"

Đoạn Kính Hoài nhìn cô một cái mới nói: "Trong nhà có nước ấm không?"

"Có. . ."

Đoạn Kính Hoài nhíu mày, nói chuyện có chút khó khăn: "Anh muốn uống ly nước."

"Nhà anh không có nước ấm à?"

"Hỏng rồi."

"Ồ."

Sắc mặt Đoạn Kính Hoài thật sự không tốt lắm, Lộc Tang Tang không dám đùa giỡn, cô xoay người đi vào bếp rót ly nước, mà lúc cô đến phòng bếp thì nghe thấy tiếng đóng cửa.

Quay đầu nhìn lại, Lộc Tang Tang nhìn thấy Đoạn Kính Hoài đã bước vào nhà, cô vốn không vui vì anh vào nhà, nhưng nghĩ đến việc anh bị bệnh mà phải đứng bên ngoài, cô lại nổi lòng trắc ẩn.

Có chút. . . Đáng thương.

Được rồi, không đuổi anh.

"Đoạn Kính Hoài, có phải anh bệnh rồi không?" Lộc Tang Tang cầm ly nước ấm đi ra.

Đoạn Kính Hoài: "Hơi cảm một chút."

"Anh như vậy mà hơi cảm thôi hả?" Chẳng hiểu sao Lộc Tang Tang bỗng tức giận, cô đặt ly nước sang một bên, một tay kéo cổ áo anh lại gần một chút, một tay sờ lên trán anh, "Mẹ nó, nóng phỏng tay!"

Đoạn Kính Hoài ngoan ngoãn khom lưng, hơi thở vô cùng mỏng manh, "Em đừng nói tục."

"Bây giờ anh còn quản tôi nói gì nữa hả, tôi cứ nói đấy thì sao?" Lộc Tang Tang lườm anh, "Tôi thấy anh mau đến bệnh viện đi, anh là bác sĩ thì sao chứ, không đáng tin cậy chút nào ----- A?"

Đoạn Kính Hoài đột nhiên ôm lấy cô.

Lộc Tang Tang vẫn duy trì tư thế đo nhiệt độ, cô ngây ngẩn cả người: "Này ------"

Đoạn Kính Hoài vùi đầu vào hõm vai cô không nói chuyện. Nhưng bởi vì anh rất nóng, hơi thở bên tai cô vừa yếu ớt vừa nóng bỏng.

Lộc Tang Tang vùng vẫy mấy cái, tay cũng không biết đặt vào đâu, "Anh, cái anh này, sao nói ôm là ôm thế hả?"

Đoạn Kính Hoài càng ôm cô chặt hơn, ". . . Anh nhớ em."