Vợ Ơi, Đừng Đi!

Chương 33: Họp mặt bạn bè

Chương 33 Họp mặt bạn bè

Cả phòng bao đều yên tĩnh trong nháy mắt, mãi cho đến khi Đoạn Kính Hoài kéo ghế ở vị trí bên cạnh anh.

"Ngồi đây đi."

Từ trước đến nay Lộc Tang Tang rất dễ làm quen, trước mặt người xa lạ chắc chắn cô sẽ không cảm thấy ngại ngùng. Cô đặt túi xách rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Đoạn Kính Hoài.

"Chào mọi người, em là Lộc Tang Tang."

"Ồ. . . Em chính là Tang Tang à." Uông Cao Thỉ phản ứng đầu tiên, anh chàng vội đứng lên giơ tay ra, "Chào em chào em, anh là Uông Cao Thỉ, bạn cùng lớp của Kính Hoài ở viện y."

Lộc Tang Tang bắt tay anh chàng, "Vậy ạ, trước đây nhờ có anh quan tâm anh ấy."

Uông Cao Thỉ sửng sốt, "Hả? Không đâu không đâu."

"Sao lại không? Bác sĩ Đoạn khó gần như thế, các anh tình nguyện kết bạn với anh ấy, nhất định là các anh rất quan tâm anh ấy rồi." Lúc nói chuyện giọng Lộc Tang Tang mang theo ý vui đùa rõ ràng, không chỉ không làm mọi người khó chịu, còn khiến người nghe có cảm giác mình đã làm được chuyện gì đó lớn lao lắm.

Uông Cao Thỉ cười ngồi xuống, "Kính Hoài, bà xã cậu ăn nói khéo quá."

Đoạn Kính Hoài hơi cong môi dưới, anh quay sang nhìn cô, "Ăn chút gì đi."

Lộc Tang Tang gật đầu.

Kế tiếp, mọi người lần lượt giới thiệu bản thân, Lộc Tang Tang chân thành nghe hết, sau đó Đoạn Kính Hoài gắp thức ăn cho cô, cô hơi đói bụng, nên không khách sáo mà bắt đầu ăn.

Từ Dao luôn yên lặng quan sát Lộc Tang Tang, cô cảm thấy một nửa kia của Đoạn Kính Hoài hẳn là phải điềm đạm nho nhã đoan trang, đúng kiểu con gái rượu, song khi nhìn thấy Lộc Tang Tang, nhận thức này hoàn toàn bị phá vỡ.

Thoạt nhìn Lộc Tang Tang. . . Nói thế nào nhỉ? Không hề giống bất kỳ một cô gái nào mà cô từng tiếp xúc, chẳng hiểu sao trên người cô ấy có loại khí chất tự tin cao ngạo, giống như tất cả mọi chuyện đều nắm trong lòng bàn tay.

"Hai ngày trước tớ nhận một bệnh nhân, mấy đốt sống lưng gần như đã thoái hóa, vậy mà một vừa hai phải khăng khăng mình không có việc gì, chụp X-quang xong thì nằng nặc đòi xuất viện. . ." Trên bàn đều là bác sĩ, vừa ăn vừa trò chuyện, đề tài dĩ nhiên là y học.

Thỉnh thoảng đề cập đến vài trường hợp hiếm gặp, thỉnh thoảng chia sẽ về tình hình bệnh nhân, sau đó là nghiên cứu thảo luận, lọt vào tai Lộc Tang Tang cứ như vịt nghe sấm.

Ngay từ đầu, Lộc Tang Tang đã biết thế giới của Đoạn Kính Hoài không phải cô muốn hiểu là hiểu được, bây giờ cô càng cảm nhận được rõ ràng hơn.

Cô ra vẻ chẳng thèm để ý, nhưng đôi lúc thấy vị bác sĩ nữ kia thoải mái đối đáp, cô vô thức nghĩ nghĩ, có cảm giác gì nhỉ?

"Này, tôi trông cô quen mắt lắm?"

Triệu Thiên Thiên và Lộc Tang Tang người ngồi bên trái người ngồi bên phải Từ Dao, cô nàng là người duy nhất giống cô, đều không phải bác sĩ, đại khái là rảnh đến chán, cô nàng đổi chỗ với Từ Dao để nói chuyện phiếm với cô.

"Chúng ta từng gặp sao?"

"Có lẽ là không, nhưng tôi cảm thấy, trông cô rất quen."

Lộc Tang Tang nghĩ không chừng cô nàng đã thấy ảnh cô trên báo lá cải, cho nên cô cười cười đáp: "Mặt tôi tương đối phổ biến, cảm thấy quen mắt là rất bình thường."

"Hi, cô đừng nói nhảm, người xinh đẹp như cô sao có thể là mặt phổ biến." Triệu Thiên Thiên đánh giá cô từ đầu đến chân, đoạn reo lên, "Ai nha, túi xách của cô giống cái của đồng nghiệp tôi quá."

Lộc Tang Tang gật đầu, "Thế hả?"

"Đúng rồi, tôi cảm thấy rất đẹp, tôi cũng muốn mua một cái."

Lộc Tang Tang: "Nhưng. . . Túi xách này không dễ mua lắm, tôi có người bạn có thể mua, hay là tôi cho cô wechat của người đó nhé."

"Khó mua à? Đồng nghiệp tôi nói mua trong cửa hàng, rất dễ."

Lộc Tang Tang sửng sốt một chút, chiếc túi xách này là bản giới hạn của năm nay, cô nhờ vả bạn bè để ý rất lâu mới mua được, ở Đế Đô cửa hàng nào có bán?

"Cô mua cái này bao nhiêu tiền thế? Đồng nghiệp tôi nói giá hơn năm nghìn, cái của cô giá thế nào?"

Tuy đang trò chuyện với mọi người, nhưng Đoạn Kính Hoài vẫn chú ý đến Lộc Tang Tang, bởi thế đương nhiên anh đã nghe được toàn bộ câu chuyện của cô và cô gái kia. Nghe đến đoạn cô gái kia nói hơn năm nghìn, anh mới dời mắt từ người Lộc Tang Tang sang túi xách của cô.

Anh không mua mấy thứ này, nhưng thân là thiếu gia trong tầng lớp giàu có, không phải cái gì anh cũng không biết. Anh nhìn túi xách kia rồi tự đánh giá, hơn năm nghìn. . . E rằng thêm một số không cũng không đủ.

"Hay là cứ đến cửa hàng đồng nghiệp cô giới thiệu đi." Lộc Tang Tang không định cho cô nàng số wechat nữa, song cô vẫn không tỏ vẻ gì, "Giá rất hời."

"Thật không?" Triệu Thiên Thiên nhỏ giọng nói: "Túi xách của chị ấy trông rất đẹp, giống hàng cao cấp, nhưng mà túi của cô trong còn cao cấp hơn."

Lộc Tang Tang cười cười không nói chuyện.

Từ Dao cũng nghe hai người nói chuyện, trong lòng âm thầm dâng lên cảm giác khinh miệt khó kiềm chế. Cô sinh ra trong gia đình bình thường, thu nhập trước mắt cũng coi như tạm ổn, nhưng muốn mua hàng xa xỉ phẩm ở Đế Đô này cũng dễ.

Cho nên gần như cô chưa từng mua, không phải là không thích, chẳng qua là cảm thấy, đồ không vừa túi tiền thì không nên miễn cưỡng.

Cô xem thường mấy người đua đòi, càng xem thường người không có khả năng mua hàng thật mà dùng hàng fake.

Mua hàng fake lợi ích gì?

"Hay là cứ cho tôi số wechat của bạn cô đi? Thêm lựa chọn càng tốt, tôi sẽ so sánh một chút."

Bàn tay cầm đũa của Lộc Tang Tang hơi khựng lại, cô nghĩ nếu cô cho thật, người bạn kia chắc chắn sẽ mắng chết cô.

"Tang Tang." Ngay thời điểm cô tiến thoái lưỡng nan, Đoạn Kính Hoài bỗng gọi cô.

Cô quay đầu lại: "Hở? Sao thế?"

"Mẹ vừa nhắc anh bảo em gọi điện cho bà, ban nãy anh quên, bây giờ em gọi điện cho mẹ đi."

Lộc Tang Tang sững người vài giây, sau đó cô lập tức hiểu ra, "Được, em gọi điện cho mẹ."

Đoạn Kính Hoài nhìn theo bóng lưng đi ra ngoài của cô, anh cười nhẹ, anh biết tuy bình thường cô nói chuyện khá thẳng thắng, thế nhưng trong vài trường hợp lại rất khống chế, tỷ như hiện tại, cô biết phải giữ mặt mũi cho người ta nên không nói gì.

Kỳ thật, cô không hề xằng bậy như nhiều người vẫn nghĩ.

**

Lộc Tang Tang ở ngoài ngây người một lát mới vào, sau đó thì cô không nhiều lời nữa.

Nói thật cô không cảm thấy người người bạn học của anh có vấn đề gì, thế nhưng bạn gái của bạn học thật lòng cô không đối phó nổi, sau khi ngồi vào chỗ cô không ngừng nghe cô nàng lải nhải về túi xách quần áo đủ kiểu, khiến cô  không biết trả lời thế nào cho phải. Còn cô gái tên Từ Dao kia, trực giác phụ nữ báo cho cô biết, ánh mắt cô ta nhìn cô rất lạ, khiến cô cảm thấy chẳng thoái mái một chút nào.

Buổi họp mặt cuối cùng cũng kết thúc, mọi người cùng đi ra.

"Sư huynh, em nghe nói thức ăn trong căn-tin bệnh viện số 2 ăn ngon lắm, có thật vậy không ạ?" Lúc đi trên hành lang, Từ Dao cười hỏi Đoạn Kính Hoài. Lộc Tang Tang đi bên kia Đoạn Kính Hoài, cả buổi tối hôm nay lúc nào cô cũng nghe Từ Dao gọi sư huynh sư huynh, nghe đến nỗi đầu óc cô choáng váng.

"Cũng tạm." Đoạn Kính Hoài đáp.

"Em rất chờ mong nha, nghe nói ngoại khoa bên đấy rất giỏi, chủ nhiệm khoa trước kia cũng ở viện y của chúng ta."

"Ừ."

. . .

Tuy Đoạn Kính Hoài kiệm lời, nhưng người ta hỏi anh vẫn lịch sự trả lời.

Có điều, lọt vào tai Lộc Tang Tang lại biến thành hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ, cô quyết định đi nhanh một chút, không muốn "Quấy rầy" bọn họ.

Tiếp theo mọi  người đi đến bãi đổ xe, phái nam đều lái xe tới, đương nhiên Triệu Thiên Thiên sẽ ngồi xe Trần Vũ, còn Từ Dao thì hơi khó rồi. Vốn dĩ Uông Cao Thỉ phải đưa Từ Dao về, nhưng nhà cô lại ngược hướng với nhà anh.

"Hay là Dao Dao đi chung với vợ chồng Kính Hoài nha, nhà họ cùng hướng với nhà em, tiện đường." Triệu Thiên Thiên bông đùa, "Hơn nữa xe bác sĩ Đoạn lớn nhất, vô cùng thích hợp."

Đoạn Kính Hoài đứng bên cạnh xe, nghe thế anh nhìn Lộc Tang Tang, đại khái là muốn nghe ý kiến của cô. Song Lộc Tang Tang tỏ vẻ như không biết anh nhìn mình, cô gật đầu hào phóng đáp: "Được thôi, cô Từ ngồi xe anh ấy đi, để anh ấy đưa cô về."

Từ Dao gật đầu, "Ngại quá."

Lộc Tang Tang: "Không phiền, lên xe đi."

Ban đêm đưa con gái về nhà không phải chuyện lớn lao gì, Đoạn Kính Hoài mở cửa ghế sau ý bảo Từ Dao ngồi vào, xong anh quay sang nhìn Lộc Tang Tang, "Em ngồi xe tôi, xe em cứ để đây đi."

"Tôi không cần." Lộc Tang Tang trừng mắt nhìn anh rồi nhỏ giọng nói: "Anh cứ đưa người đẹp về nhà đi, tôi không quấy rầy anh."

Đoạn Kính Hoài: ". . ."

"Ngày mai cần dùng xe, tôi sẽ lái về."

Nói xong, Lộc Tang Tang đi về một phía khác trong bãi đổ xe.

Triệu Thiên Thiên thấy cô không ngồi xe Đoạn Kính Hoài thì sửng sốt một chút.

"Cô ấy tự lái xe đến à?"

Trần Vũ: "Chắc thế, đi, chúng ta lên xe."

"Ôi chao, đợi chút nữa đi." Triệu Thiên Thiên hơi tò mò, thông qua những gì bạn trai nói cộng thêm cách ăn mặc của Đoạn Kính Hoài, cô đã biết anh ta rất có tiền rồi, hơn nữa là dạng bác sĩ có nhiều tiền nhất trong số các bác sĩ, nhưng cô không ngờ Đoạn Kính Hoài hào phóng đến thế, còn mua xe cho vợ mình.

Trần Vũ cũng đâu có mua xe cho cô.

Nghĩ thế nên cô thấy hơi ghen tị, có điều tuy hơi ghen tị nhưng cô lại phấn khích nghĩ, sao phụ nữ lại phải dựa vào đàn ông, phải dựa vào chính mình mới đúng!

Đang nghĩ như vậy, đột nhiên tiếng động cơ xe vang dội truyền đến -----

Triệu Thiên Thiên: "?"

Mấy giây sau, một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc từ cuối bãi chạy tới, chiếc xe kia chạy rất nhanh, nhưng càng lại gần càng giảm tốc độ.

Sau khi xe dừng lại, cửa sổ xe cũng trượt xuống.

Một gương mặt xinh đẹp hiện ra.

Lộc Tang Tang phất phất tay chào Đoạn Kính Hoài: "Tôi về trước nhé. . . Nhất định phải đưa cô Từ đến nơi đến chốn đấy."

Đoạn Kính Hoài híp mắt, sắc mặt khó coi, nhưng ánh sáng trong bãi đổ xe lờ mờ tối, mọi người không phát hiện khác thường.

Nói xong, Lộc Tang Tang chào tạm biệt và nói hẹn gặp lại mọi người, rồi nghênh ngang rời đi.

Uông Cao Thỉ và Trần Vũ đều biết hoàn cảnh gia đình Đoạn Kính Hoài không tệ, có điều bây giờ nhìn đến xe vợ anh lái, hai người đều cảm thấy mình đã đánh giá thấp bối cảnh Đoạn Kính Hoài rồi.

Mà Triệu Thiên Thiên thì ngây ngẩn cả người, lúc Trần Vũ bảo cô lên xe cô mới nói: "Bác sĩ Đoạn chắc giàu lắm nhỉ, mua cho vợ chiếc xe đắt như vậy."

Trần Vũ đáp: "Dường như nhà Kính Hoài rất khá, nhưng mà lúc đi học bọn anh không nói những chuyện này nên không rõ lắm."

"Ồ, vậy Lộc Tang Tang may mắn quá rồi, lấy chồng vừa giàu vừa đẹp trai như thế."

Trần Vũ lườm cô: "Em ngây thơ quá vậy, trông cô ấy giống sinh ra trong một gia đình bình thường lắm hả?"

Triệu Thiên Thiên: "Hả? Nhưng cô ấy cũng mua túi xách fake mà."

"Cô ấy nói?"

Triệu Thiên Thiên suy nghĩ một chút, dường như. . . Không có nói.

Trần Vũ thở dài, "Người ta không muốn khoe khoang trước mặt em thôi, người như bọn họ sao có thể dùng hàng fake."

"Thế nhưng hàng auth hơn mười vạn một cái. . ." Giọng Triệu Thiên Thiên nhỏ hơn rất nhiều, người ta lái cả xe thể thao, mười vạn thì đáng bao nhiêu.

Nhưng mà. . . Một cái túi xách hơn mười vạn đó.

Triệu Thiên Thiên bực bội nhìn túi xách ở băng ghế sau, cô lập tức cảm thấy lúc nảy trong phòng bao mình ngu xuẩn cỡ nào.

Trần Vũ: "Được rồi, anh đoán người ta là đại tiểu thư, bình dân như chúng ta không thể so sánh, về nhà thôi."

Triệu Thiên Thiên thở phì phò: "Em mặc kệ! Em cũng muốn mua túi xách hàng auth!"

"Được được được, mua cho em."

"Hơn mười vạn cũng mua cho em?"

"Đừng làm rộn."

Bạn học đã lái xe về hết, Đoạn Kính Hoài đứng bên cạnh xe vẫn không ngồi vào, ánh mắt anh lạnh nhạt, không biết đang nghĩ cái gì.

Từ Dao bị Lộc Tang Tang làm khϊếp sợ lấy lại tinh thần, cô nhìn Đoạn Kính Hoài: "Sư huynh, chúng ta đi thôi."

Dường như lúc này Đoạn Kính Hoài mới phát hiện bên cạnh mình còn có một người nữa, anh nhíu mày, rốt cuộc nói: "Địa chỉ nhà cô ở đâu?"

Từ Dao vui vẻ, cô vội vàng cho địa chỉ.

Đoạn Kính Hoài ngồi vào ghế lái xong, Từ Dao do dự hỏi: "Em có nên ngồi ghế lái phụ không?" Nói xong, cô cảm thấy hơi mặt dày nên bổ sung thêm: "Ngồi phía sau cảm giác như sư huynh là tài xế."

"Không sao." Đoạn Kính Hoài khởi động xe, anh lạnh nhạt nói: "Cô cứ ngồi phía sau đi."