Chương 19 Che chở
Giờ ăn trưa, trong nhà ăn đông người, Đoạn Kính Hoài dẫn Lộc Tang Tang đến nhà ăn nội bộ, dùng thẻ mua hai phần cơm trưa.
Sau khi nhận cơm hai người đi đến vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, trên đường đi hấp dẫn ánh mắt của một số bác sĩ và y tá đang có mặt.
Lộc Tang Tang: "Lát nữa ăn xong anh cho tôi mượn thẻ nha."
Đoạn Kính Hoài ngẩng đầu nhìn cô.
Lộc Tang Tang nói tiếp: "Phái Khiết và Dương Nhâm Hi đều chưa ăn cơm, tôi định gọi hai phần cho bọn họ."
"Ồ."
"Hơn nữa, thức ăn ở bệnh viện các anh siêu ngon luôn, thời gian tới tôi sẽ thường xuyên tới ăn, vậy nên bữa trưa đành giao cho anh rồi."
"Cô không cần đi làm à?"
"Nghỉ phép hai ngày." Lộc Tang Tang nói: "Tôi phải để ý chăm sóc Dương Nhâm Hi nữa, nhân viên trợ lý hoàn toàn không nói được cậu ấy."
Đoạn Kính Hoài thản nhiên hỏi: "Cô nói cậu ta nghe?"
Lộc Tang Tang nhướng mày: "Đương nhiên, từ nhỏ tôi đã che chở cậu ấy, lời của tôi cậu ấy dám không nghe chắc."
Nghe thế, Đoạn Kính Hoài không nói gì thêm, anh lấy thẻ trong túi ra đặt lên bàn, "Tôi hơi bận, cô tự mua đi."
"Được." Lộc Tang Tang cất thẻ, "Vậy dùng xong rồi làm sao trả lại anh?"
"Cô cứ cất đó đi."
"Cũng được, vậy khi nào anh muốn ăn cơm cứ gọi điện cho tôi ~ Tôi tới tìm anh."
"Không cần."
"Nhưng mà ------"
"Lộc Tang Tang."
"Hả?"
"Lúc ăn cơm đừng nhiều lời."
Lộc Tang Tang nhếch môi, được rồi.
Chỉ có Đoạn gia mấy người là nhiều rắm.
Hôm nay Đoạn Kính Hoài ăn rất nhanh, hẳn là anh muốn chuẩn bị phẫu thuật sớm một chút.
Anh đi rồi, chỉ còn một mình Lộc Tang Tang ngồi lại ăn cơm.
"Hi, cô gái."
Lộc Tang Tang ngẩng đầu nhìn một người đàn ông xa lạ đang đi tới chỗ cô, mặt mang kính, ánh mắt cong cong, trông có vẻ cởi mở.
"Anh là. . . "
"Tôi là Lý Tiềm, đồng nghiệp của Đoạn Kính Hoài."
Lộc Tang Tang để đũa xuống, "Thì ra là bác sĩ Lý, thất kính thất kính."
"Khách sáo rồi, khách sáo rồi." Lý Tiềm ngồi xuống vị trí Đoạn Kính Hoài vừa ngồi lúc nãy, "Tôi thấy cô rất lạ mắt, sao cô lại cùng ăn cơm với bác sĩ Đoạn của chúng tôi thế? Hai người có quan hệ gì?"
Gặp người tò mò nhiều chuyện, tính đùa cợt của Lộc Tang Tang nổi lên, cô mập mờ nói: "Tôi ấy à. . . Là quan hệ theo đuổi anh ấy."
Lý Tiềm: "Ồ. . ."
Lộc Tang Tang nói dối mặt không biến sắc: "Có điều bác sĩ Đoạn của các anh thật sự rất khó theo đuổi, anh xem, tôi dùng mọi thủ đoạn mới có thể khiến anh ấy ăn bữa cơm với tôi đấy."
Nghe thế, Lý Tiềm thở dài, "Haizz, đúng là ấm ức cho mỹ nữ như cô, chẳng qua vị đồng nghiệp này của tôi quả thật siêu lạnh lùng, nhưng cô đã lợi hại lắm rồi, không ngờ có thể khiến cậu ta chịu ngồi xuống ăn cơm chung."
"Chỉ là ăn bữa cơm thôi mà?"
"Không thể nói như vậy, trong bệnh viện chúng tôi có biết bao cô gái ưu tú muốn mời bác sĩ Đoạn ăn cơm, nhưng mà ngay cả hỏi cũng chẳng dám hỏi."
Lộc Tang Tang tò mò hỏi: "Thật sao? Ở bệnh viện bác sĩ Đoạn cũng hung dữ như vậy?"
"Cậu ta à, bình thường đều không thích cười, ngoại trừ công việc ra thì không có hứng thú gì khác."
Từ trước đến nay, Lý Tiềm vốn là người nói nhiều, huống chi ngồi đối diện với anh chàng là một cô gái hết sức xinh đẹp, "Tôi nói cô nghe, tuy tính tình bác sĩ Đoạn hơi kỳ lạ một chút, nhưng ở bệnh viện chúng tôi cậu ta vô cùng được hoan nghênh, thường xuyên có người tặng hoa quả và trà sữa đến phòng chúng tôi đấy."
"Thế à. . ."
"Đúng vậy đúng vậy, quả nhiên người đẹp trai lúc nào cũng được ưu ái." Lý Tiềm cười nói: "Cô gái trẻ, cho nên nói con đường phía trước của cô còn dài lắm, muốn bắt lấy cậu ta phải qua năm cửa ải, chém sáu tướng."
Lộc Tang Tang gật đầu vô cùng phối hợp: "Anh nói đúng, tôi sẽ cố gắng nhiều hơn nữa!"
"Đúng, phải như vậy."
. . .
Tiếp theo đó, Lộc Tang Tang lại nghe thêm một đống sự tích Đoạn Kính Hoài "Trêu hoa ghẹo nguyệt" ở bệnh viện, thật giả thế nào cô không rõ, nhưng càng nghe càng cảm thấy thú vị, đến nỗi cô còn bật cười liên tục.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Lộc Tang Tang mua thêm hai phần cơm mang đến phòng bệnh cho hai người kia, trò chuyện thêm một lát, cô mới lái xe về nhà.
Hai ngày sau, rốt cuộc phóng viên canh trước cổng bệnh viện cũng tản đi, đại khái là do bệnh viện cho bảo vệ ra giải tán. Song dù là thế, Dương Nhâm Hi vẫn dẫn đầu hot seach."
Fans hâm mộ nghe tin cậu ta bị tai nạn xe, ai cũng đau lòng gần chế, còn mắng mười tám đời tổ tông mấy fan cuồng kia.
Lộc Tang Tang vừa lướt net xong thì đúng lúc Dương Nhâm Hi gọi điện tới, vị đại gia này nói mình đang rất nhàm chán, bảo cô mang máy chơi game đến cho cậu ta.
Lộc Tang Tang lập tức mắng cậu ta một trận, nhưng mắng xong, cô vẫn mang máy chơi game đến cho cậu ta.
Bệnh viện.
"Trợ lý của cậu đâu?"
Dương Nhâm Hi tựa vào đầu giường, "Tớ cho cậu ta về nhà nghỉ ngơi, thằng nhóc đó túc trực ở đây mấy ngay nay rồi."
Lộc Tang Tang ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, "Cũng đúng, ngày nào cũng hầu hạ cậu, có lẽ cậu ta điên mất."
Dương Nhâm Hi liếc cô một cái, "Tớ cũng sắp phát điên, ở chỗ này chán muốn chết."
"Ồ." Lộc Tang Tang không thèm để ý lời than thở của cậu ta, cô hỏi: "Hôm nay Đoạn Kính Hoài có tới khám cho cậu không?"
"Cậu hỏi chi?"
"Không có gì." Lộc Tang Tang chống cằm cười, "Chỉ là rảnh quá nên nhàm chán, muốn trêu anh ấy chút thôi."
". . . Lộc Tang Tang có phải bản chất cậu thích bị ngược không?"
"Cái gì?"
Dương Nhâm Hi bị dáng vẻ của cô làm cho tức giận gần chết, "Chính cậu tự xem lại bản thân mình đi, trước kia theo đuổi Đoạn Kính Hành, bây giờ còn muốn theo đuổi Đoạn Kính Hoài hả? Nhà họ Đoạn bọn họ bỏ bùa mê thuốc lú gì cho cậu thế?"
Lộc Tang Tang gõ lên đầu Dương Nhâm Hi một cái, "Muốn chết à, nhắc đến Đoạn Kính Hành làm gì?"
"Bây giờ không được nhắc? Trước kia ở trước mặt tớ cậu còn hăng hái nhắc đến anh ta kia mà? Nào là nhật ký, nào là thư tình, tớ giúp cậu đưa cho anh ta không ít lần đâu."
"Bây giờ là bây giờ, trước kia là trước kia!" Lộc Tang Tang trừng mắt liếc cậu ta một cái, "Chuyện ngu ngốc năm đó sao cậu mang ra nói hoài vậy? Ngu ngốc không chịu nổi."
Dương Nhâm Hi: "Ý của tớ chính là Đoạn Kính Hoài không thích cậu, nhắc nhở cậu trước mà thôi ------"
"Không cần cậu nhắc, tớ nói tớ thích anh ấy hồi nào? Bệnh thần kinh à!" Lộc Tang Tang cầm túi xách lên, "Tự cậu chơi đi, tớ về đây."
"Này ------"
Lộc Tang Tang thở phì phò đi ra cửa.
Cô thầm mắng lương tâm Dương Nhâm Hi bị chó ăn, cô có lòng tốt mang máy chơi game đến cho cậu ta, nào ngờ bị trào phúng!
Mặc dù những lời đó đều là lời nói thật, nhưng có cần phải thế không? Cô đâu có nói muốn Đoạn Kính Hoài thích mình!
**
Lộc Tang Tang tức giận đến nỗi ngày hôm sau cũng không thèm đến bệnh viện thăm Dương Nhâm Hi nữa.
Ngược lại là Đoạn Kính Hoài gọi điện thoại tìm cô.
"Cô đang ở đâu?"
"Ở nhà nha." Lộc Tang Tang tập trung vẽ tranh, "Sao thế, tìm tôi à?"
"Ồ, cũng không có việc gì."
"Này, này, đợi tý đợi tý." Lộc Tang Tang ghét nhất là bị rào trước đón sau, cô thả bút xuống, "Nói đi, có chuyện gì?"
Đoạn Kính Hoài: "Tôi nghĩ cô đến bệnh viện nên chỉ muốn hỏi cô có đi ăn cơm không."
"Thật không? Anh hẹn tôi ăn cơm?"
Mặt Đoạn Kính Hoài trầm xuống, "Thẻ ở chỗ cô, tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi."
"Okie!" Lộc Tang Tang đứng dậy, "Tôi đến tìm anh, đúng lúc tôi cũng chưa ăn trưa."
"Không. . . "
"Tôi đến ngay đây, bye. . ."
Lộc Tang Tang hoàn toàn không muốn nghe Đoạn Kính Hoài từ chối, sau khi cúp máy, cô chạy về phòng cất quần áo, thay bộ đồ đang mặc ở nhà ra, sau đó vội vàng trang điểm qua loa.
Bệnh viện rất gần nhà, Lộc Tang Tang lái xe rất nhanh. Sau khi đến bệnh viện, cô đi thẳng đến văn phòng Đoạn Kính Hoài, đúng lúc này, Nguyễn Phái Khiết gọi điện thoại cho cô.
"Cậu đang ở đâu thế?"
"Bệnh viện nè."
Trời đất! Cậu còn dám tới bệnh viện? Cậu xem tin tức trên mạng chưa?"
Lộc Tang Tang chẳng hiểu gì cả, "Tin tức gì?"
"Tin tức giữa cậu và Dương Nhâm Hi chứ gì, lên hot seach luôn, cậu mau xem đi."
Lòng Lộc Tang Tang rơi lộp bộp, không phải chứ. . .
Cô lập cúp điện thoại của Nguyễn Phái Khiết, vào weibo xem tin tức.
Quả nhiên, đầu đề hot seach chính là # Tình yêu của Dương Nhâm Hi # Tin giật gân, hơn nữa bên dưới tiêu đề còn một loạt bài viết.
Ấn mở các bức ảnh đi kèm theo bài viết, không ngờ hình ảnh cô rõ ràng đến thế, trong ảnh cô đang đi trên hành lang, cô đẩy cửa phòng bệnh, thậm chí còn có hình ảnh hai người nói chuyện cười đùa vui vẻ lúc cửa phòng bệnh mở toang.
Ngoại trừ bài viết kèm hình ảnh còn có video làm bằng chứng, tiếng người thuyết minh lanh lảnh diễn tả hình ảnh trong video: "Hôm nay vị mỹ nữ kia lại tới, còn mang theo rất nhiều thức ăn. . . Hiện tại trong phòng bệnh chỉ có hai người bọn họ, cửa đóng lại rồi. . . Ở chung với nhau suốt hai tiếng đồng hồ, vẫn chưa đi ra, có thể thấy là rất săn sóc bạn trai bị thương. . . Dương Nhâm Hi thật sự có bạn gái rồi. . . "
Tiếng thuyết minh đứt quãng, song Lộc Tang Tang nghe được hết nội dung.
Sau khi nghe xong, cảm tưởng cô chỉ có ba chữ: Cái quỷ gì?
Lộc Tang Tang cẩn thận kiểm thời gian trong video. . . Suốt hai giờ, vậy hẳn là hôm trước rồi, hôm trước cô và Dương Nhâm Hi ở trong phòng cùng chơi bài kia mà.
Quá qua loa, cô còn cho rằng phóng viên tuyệt đối không thể trà trộn vào khu phòng VIP.
"Lộc Tang Tang."
Ngay tại lúc cô xem tin tức đến mê mẩn, Đoạn Kính Hoài tình cờ đi ngang qua.
Lộc Tang Tang ngẩng đầu nhìn anh, cô miễn cưỡng nặn ra nụ cười: "Có lẽ trưa nay tôi không đi ăn cơm với anh được rồi."
Đoạn Kính Hoài hơi khựng lại, "Tùy cô."
"Anh không hỏi tôi tại sao à?"
". . . Tại sao?"
"Anh xem, tôi được lên báo." Lộc Tang Tang quơ quơ điện thoại trong tay, "Tôi cảm thấy bây giờ tôi nên về nhà để tránh gió."
Đoạn Kính Hoài nhíu mày, anh cầm điện thoại của cô xem mấy lượt, đúng lúc này, đầu hành lang bên kia truyền đến tiếng ồn ào.
"Ngại quá các vị, chỗ này không được quay phim chụp ảnh!"
"Ở phía trước ở phía trước, vừa rồi ở cửa chính Tiểu Lưu nhìn thấy người đi vào ------"
"Các vị, thật sự không được, nếu các vị còn như vậy chúng tôi buộc phải gọi bảo vệ!"
"Một lát thôi, một lát thôi, cho chúng tôi một lát thôi, phiền các cô sắp xếp một chút!"
. . .
Ngoài miệng thì nhờ sắp xếp, nhưng mấy người đó hoàn toàn không cho người ta có cơ hội sắp xếp, cả đám phóng viên chờ chực rất lâu ngoài cổng bệnh viện, không chờ được lúc Dương Nhâm Hi xuất viện, nhưng lại tóm được đàng gái."
Vì thế, bọn họ không cần suy nghĩ đã giấu camera ẩn trà trộn vào trong, ai ngờ đi đến đây lại bị mấy y tá phát hiện. Chẳng qua giờ phút này bọn họ không nghĩ được quá nhiều, chỉ muốn đuổi theo hướng Lộc Tang Tang đã đi, hòng chiếm được tin nóng hổi.
Vừa quay đầu lại, Lộc Tang Tang đã nhìn thấy cả đám người giơ máy ảnh bấm liên tục. Đối mặt với cuộc tổng tấn công, cô càng hoảng sợ, "Mấy người làm gì . . ."
"Xin hỏi cô là bạn gái Dương Nhâm Hi sao?"
"Dương Nhâm Hi sắp xuất viện chưa? Còn mấy ngày nữa?"
"Rất nhiều người hâm mộ trên mạng muốn biết đáp án chính xác, cô là bạn gái anh ấy? Có thể trả lời vấn đề này không?"
. . .
Cả đám người dồn dập đặt câu hỏi, Lộc Tang Tang sửng sốt mấy giây, sau đó cô lập tức phát hỏa.
Có điều cô biết thời điểm này không thể sốc nổi, chuyện đầu tiên cô muốn làm là che mặt lại. Ý nghĩ này vừa mới hình thành, đột nhiên, một cánh tay từ phía sau vươn tới, mạnh mẽ che chắn trước mặt cô.
Lộc Tang Tang: ". . ."
"Ai cho các người vào đây?" Giọng nói trầm thấp của Đoạn Kính Hoài truyền tới từ phía sau, mạnh mẽ sắc bén mang theo ý giận.
Mấy y tá bên cạnh vội đáp: "Bác sĩ Đoạn, chúng tôi đã ngăn cản. . . "
Đoạn Kính Hoài xoay người Lộc Tang Tang lại, để mặt cô úp vào l*иg ngực anh, "Bảo vệ đâu?"
"Dạ, đã báo rồi, bảo vệ đến ngay ạ."
Nghe thấy thế, phóng viên bất chấp lao về phía trước.
"Chị gái nhỏ, cô có thể nói vài câu không?"
"Cô hẹn hò với Dương Nhâm Hi bao lâu rồi?"
"Cô có cảm thấy tự trách trước hiện tượng "Dương Nhâm Hi yêu đương, người hâʍ ɦộ đồng loạt quay lưng" không?"
. . .
Xung quanh có rất nhiều âm thanh hỗn tạp, nhưng khoảnh khắc này Lộc Tang Tang cảm thấy những âm thanh đó hết sức mơ hồ, mơ hồ đến nỗi cô chỉ nghe được tiếng hít thở loạn nhịp của bản thân, còn có l*иg ngực cô đang tựa vào, thình thịch thình thịch, tiếng tim đập tiết tấu rõ ràng.
Đây là l*иg ngực Đoạn Kính Hoài. . .
Lộc Tang Tang có hơi ngẩn ngơ.
Về sau, dường như Đoạn Kính Hoài ôm cô đi tránh sang một hướng khác, nhưng vì bị phóng viên xô đẩy, cô bị đẩy lảo đảo mấy lần, nhưng anh lại nhanh chóng đưa tay vòng qua eo cô, giúp cô ổn định cơ thể.
Lộc Tang Tang chậm chạp mở hai mắt ra, đột nhiên đầu óc cô trống rỗng, thứ duy nhất cô nghĩ bây giờ chính là, mùi nước khử trùng trên người Đoạn Kính Hoài dễ ngửi kỳ lạ.
Cuối cùng là "Rầm" một tiếng, âm thanh cửa bị đóng lại.
Mọi tiếng động đều bị ngăn cách ở bên ngoài, Lộc Tang Tang sững sờ ngẩng đầu, đầu tiên cô nhìn thấy đôi môi mím chặt của Đoạn Kính Hoài, tiếp theo. . . Chính là ánh mắt không vui của anh.
Bầu không khí ngưng đọng.
Lộc Tang Tang mấp máy môi, "Nơi này. . . Là nơi nào?"
Đoạn Kính Hoài: "Văn phòng bác sĩ khác."
"À. . ." Lộc Tang Tang chống tay lên ngực anh, kéo ra chút khoảng cách, "Cảm, cảm ơn."
Đoạn Kính Hoài cũng phát hiện ra tư thế thân mật giữa hai người, anh nới lỏng tay ta, đứng sang bên cạnh, "Có bị thương không?"
Áp lực trên eo biến mất, song trái tim có chút không yên của Lộc Tang Tang bỗng đập mạnh hai cái, cô vội vàng lắc đầu, "Không có, không có."
"Vậy thì cô ở yên đây." Đoạn Kính Hoài lại bày ra dáng vẻ muốn dạy cô một trận nhưng hoàn cảnh không thích hợp, "Tôi ra ngoài xem thử, tạm thời cô đừng đi lung tung."
"Uhm."
Tiếng ồn ào bên ngoài đã tắt, đại khái là bảo vệ tới đưa đám chó săn không có lương tâm kia đi rồi.
Đoạn Kính Hoài kéo cửa đi ra ngoài, lúc sắp đóng cửa, anh đột nhiên xoay người lại.
Trái tim vừa mới thả lỏng của Lộc Tang Tang lại đập rộn lên, "Sao, sao thế. . ."
Đoạn Kính Hoài nhìn cô vài giây, giọng điệu vô cùng lạnh lùng, "Sau này cô ít tiếp xúc với Dương Nhâm Hi đi."
==========
Ghen thì nói đi ngại chi