Khi Học Thần Xuyên Vào Học Tra

Chương 11: Không đề

“Còn chuyện gì nữa không anh?” Linh không tin anh gọi nó lên tầng bảy chỉ để nói chuyện này.

“Em đang làm cho TFU.”

“Em…là ai?”

Giọng Thế Lâm bắt đầu run run. Dù có chút huyền huyễn nhưng anh chắc chắn người trước mắt không phải em gái mình. Người ngoài thì không biết, chứ anh biết Linh không giỏi ngoại ngữ. Nấu ăn thì có thể cải thiện, nhưng mà một người kém tiếng Anh lại trở nên thành thạo chỉ trong vài ngày là không thể.

“Em hả?” Linh nhìn lên trần nhà một lát, “Em là ai chứ?”

Linh nhìn Thế Lâm để chắc chắn rằng tâm trạng của anh đang ở mức ổn định.

“Sau khi chết được hơn mười ngày thì em đã ở trong thân thể của cô ấy. Còn Trúc Linh, vì không thấy có dấu hiệu tự sát, cho nên em chỉ có thể nghĩ đến trường hợp đột tử.” Ngừng một lúc, nó nói tiếp: “Em gái của anh, tim cô ấy có vấn đề phải không?” Trước khi dùng thuốc thì nó thấy vùng ngực hơi nhói, còn có chút khó thở nữa.

Anh gật đầu, thở dài. Bác sĩ nói Linh sống không quá mười tám, nhưng anh không nghĩ nó lại đi sớm như vậy.

“Dù em là ai thì em vẫn mãi là em gái của anh. Biết chưa?”

“Anh…” Đừng tốt với em như vậy! Không đáng.

“Em về phòng đi! Chút nữa anh đưa em đi chọn nhà.”

“Vâng.”

Được rồi, cái gì có thể trả được thì nó sẽ trả. Còn không trả được, nó sẽ tìm cái khác để đổi. Ví dụ như hai mươi triệu của nguyên chủ, bây giờ nó sẽ gửi trả lại anh.

Ra khỏi phòng làm việc của Thế Lâm, Linh liền vào studio bên cạnh. Mở máy tính ra, nó chỉnh sửa lại bản nhạc của mình cho hoàn thiện rồi điền thông tin vào phiếu đăng ký mẫu, đính kèm hai cái đó vào mail cùng với file Word của CV và mấy thứ bên đó yêu cầu, xong nhấn gửi đi. Đây vẫn là lần đầu tiên nó để người khác nghe tác phẩm hoàn chỉnh của mình, cho nên không khỏi có chút lo lắng.

Ít phút sau, nó nhận được thư trả lời tự động của bên kia. Nhìn nhìn đồng hồ, thấy chỉ còn mười lăm phút nữa, Linh liền về phòng rửa mặt, đánh răng thì không cần, vì lúc nào ăn xong nó cũng làm. Bây giờ chỉ cần thay đồ rồi chải lại mấy chùm tóc bị áo thun làm loạn lên là xong. Nhìn gương, cảm thấy trên dưới trái phải đều ổn, nó mới xuống nhà.

“Em đây là tính đi xem mắt hửm?”

Anh vừa mở cửa ở ghế phụ lái cho nó vừa nói. Vốn dĩ em gái của anh đã khá xinh trai rồi, bây giờ vào tay người này thì vẻ đẹp càng được khai thác triệt để.

“Lời khen của anh, em xin nhận.”

Nó vừa xoay xoay con fidget spinner màu bạc vừa đáp lại anh.

“Đây là tài liệu của mấy ngôi nhà thuộc sở hữu của nhà mình ở quận T. Em xem rồi chọn đi!” Anh đưa cho nó một cuốn album khá dày.

“Vâng.”

Chọn chọn lựa lựa một hồi, Linh quyết định chọn một căn biệt thự mini cách trường một trăm mét. Nó cần một không gian yên tĩnh, nên biệt thự chính là lựa chọn tốt nhất.

“Anh biết rồi.” Vì biết tính tình của Linh nên anh chắc chắn nó sẽ chọn cái này.

Cất album đi, mắt thấy còn mười lăm phút nữa mới đến, nó liền chuyển sang nghịch con fidget cube màu xám. Mấy thứ đồ chơi nhỏ nhỏ như thế này trong túi của nó có rất nhiều.

“Em đang muốn học thêm một tiếng nữa, nhưng mà vì thích nhiều quá nên không biết học cái nào hết. Anh có thể chọn giúp em không?”

Anh, Trung, Hàn, Nhật, Đức, Ý, Tây Ban Nha, Pháp, Thái Lan và Khmer nó đều sử dụng thành thạo rồi. Nhưng nó vẫn muốn học thêm nữa, dù sao thì thế giới rộng lớn như vậy, vẫn còn nhiều ngôn ngữ cho nó học.

“Thử tiếng Pháp xem sao.” Anh chỉ biết là nó đang dịch tiếng Trung cho TFU.

“Nhưng em có bằng DALF C2 rồi.”

Giỏi đấy! Anh còn chưa lấy được bằng C1 nữa.

“Thế còn tiếng Nhật?”

“Một chứng chỉ N1 với BJT.”

“Còn tiếng nào em không học nữa không?”

“Còn có mỗi Hàn, Đức, Ý, Tây Ban Nha, Thái Lan, Khmer. Hết rồi ạ.”

Tâm tình anh có chút vi diệu. Lúc còn bằng tuổi nó anh chỉ học thêm Hán ngữ với Nhật ngữ đã thấy chán gần chết rồi. Còn nó thì học xong mười tiếng rồi nhưng vẫn muốn học nữa!

“Vậy em học tiếng Ả Rập đi!” Đây là ngôn ngữ phổ biến đứng thứ tư tính theo số quốc gia sử dụng.

“Vâng.”

“Sau này em tính học chuyên ngành biên – phiên dịch hửm?” Nếu không thì anh cũng không nghĩ ra lí do nào khác làm nó thích học nhiều ngôn ngữ như vậy.

“Không. Em định thi vào VINUNI.” Các ngành đào tạo của VinUni không có chút dính líu nào với biên – phiên dịch cả.

Mục tiêu cao đấy! Nhưng anh thích những người như vậy.

Hàn huyên một hồi, hai người cuối cũng đến nơi.

Ở đây có hai căn biệt thự mini, cái đầy màu hồng là của Chủ tịch Kiệt, cũng là cái mà nó sắp vào ở. Cổng nhà được bao phủ bởi hoa giấy cùng hoa hồng leo Pháp. Bên hông là hàng cây kèn hồng đang nở hoa. Biệt thự có hai tầng, mỗi tầng đều có hai phòng ngủ, trong mỗi phòng đều có phòng vệ sinh riêng. Tầng một còn có phòng bếp cùng phòng tiếp khách, tầng hai có hai phòng trống. Nội thất cùng đồ dùng nhà bếp của biệt thự cũng có màu hồng nốt. Vì ngày nào cũng có người đến làm vệ sinh nên ở đây không có lấy một hạt bụi nào.

“Thích không?” Cái này vốn dĩ được xây cho Hạ Linh. Chứ con nhóc nhà anh cực ghét tông màu này. Nếu để nó nhìn thấy, nó không đốt nhà là may lắm rồi.

“Thích.” Mặc dù chỉ là vô tình nhưng lại rất hợp ý nó.

“Em xem thử còn thiếu gì không, nếu có thì liệt kê ra, anh cho người đi mua!”

“Đủ rồi ạ.” Thật ra thì vẫn còn nhiều thứ muốn mua, nhưng mà nhiêu đây là quá đủ rồi! Còn lại thì để nó mua sau vậy.

“Anh bảo bố tháng sau đừng lại gửi tiền vào thẻ giúp em! Được không?” Ngồi trên ghế, tay cầm khối rubik khẽ xoay, nó nói.

“Linh a...” Chưa bao giờ anh thấy mình trở nên bất lực như hôm nay.

“Chỉ là em thấy hai mươi triệu một tháng thì quá lớn. Em là học sinh, lại không cần trả tiền nhà, chỉ có tiền điện, học phí với tiền sinh hoạt, cho nên dùng tiền của em được rồi.”

“Em định quay lại nghề cũ?” Ý anh là làm YouTube.

“Em có nhiều nghề ‘cũ’ lắm. Rửa bát thuê, cuốc cỏ, hái tiêu, nhổ sắn, bồi bàn, dịch bài, đánh đàn dạo, sửa xe dạo, bán kẹo kéo, vυ' em, ừm, còn có làm YouTube nữa. Anh đang nói đến nghề nào?”

Điều kiện nhà Linh không thuộc diện khó khăn, thậm chí là rất giàu. Nhưng vì lấy lí do để nó tự lập nên hai người không cho nó một đồng nào cả! Ừ thì tự lập, tự lập đến nỗi lúc tròn hai tuổi nó phải lếch xác đi đánh đàn dạo vì hai người ra nước ngoài công tác dài hạn nhưng không cho tiền sinh hoạt, may là xóm của nó khá thích hát nên trung bình một ngày cũng được vài chục. Ba tuổi, là tuổi vẫn cần người trông nom, đằng này nó lại đi chăm con giúp người khác. Lúc nào không có người cần chăm con thì đi bán kẹo kéo dạo. Hát muốn đứt dây thanh quản cũng chỉ đủ hai bữa cơm. Bốn tuổi, nó bắt đầu đi rửa bát với phục vụ dạo. Nói là dạo vì xóm của nó có nhiều quán ăn, cứ hôm nào quán đông thì họ lại gọi nó. Lúc này thì nó bắt đầu có tiền dư để tiết kiệm.

Khi Linh được năm tuổi, hai người bỗng nhớ ra mình còn có đứa “con” nên quay về. Cũng không biết là họ ăn nhầm phải thứ gì mà bắt nó học đến tám thứ tiếng với học võ. Bốn năm, mỗi ngày phải đi làm kiếm cơm vì hai người quyết không cấp tiền, đi học, học đánh nhau cùng học tám ngôn ngữ. May là nó không phải người chứ không thì phát điên cùng loạn ngôn ngữ từ lâu rồi.

Năm chín tuổi, Linh bắt đầu được làm quen với công việc dịch bài. Lúc đấy cũng là khi nó phát hiện tốc độ tay của mình nhanh “vãi nồi”, cỡ năm mươi từ sao chép và hai mươi từ dịch trên một giây, khi đánh cũng không xuất hiện lỗi nào. Năm nó mười một tuổi, hai người lại đi công tác, nó bắt đầu làm YouTube. Tháng tư âm lịch năm 2018, hai người bị tai nạn khi đang trên đường đi làm ở nước ngoài. Số tiền họ đang có được quyên toàn bộ vào việc từ thiện.

Ba mẹ cũng là mồ côi nên một mình nó, cùng mấy người hàng xóm khác lo liệu đám tang. Tháng tư âm lịch vừa rồi là đám giỗ của hai người.

“Em đùa thôi." Nó thấy vẻ mặt Thế Lâm có chút vi diệu.

"Tiền lương dịch bài cũng đủ ăn rồi, em không định làm gì nữa." Lương không cao nhưng tiền thưởng thì không tệ chút nào.

"Ừm, làm ít thôi! Gia đình mình thật sự không thiếu tiền."

"Vâng." Nó nhìn đồng hồ, ba rưỡi chiều. "Cũng không còn sớm nữa, mình về thôi anh."

"Sang bên kia chào chút đã." Anh vừa nhận được tin nhắn của Nhất Lâm, /Tôi thấy xe cậu rồi, qua chơi, nhà bên cạnh đấy./

Lúc này, gia đình của Trịnh Nhất Khiêm cũng đưa cậu đến xem nhà. Chính là căn biệt thự bên cạnh.

"Chào cô, chào chú, chào anh, chào chị, chào cậu." Ngoài Trịnh Nhất Khiêm ra thì nó không quen ai cả.

"Em chào anh. Chào cậu." Đây là Nhất Khiêm.

"Em chào anh."

"Chào cô chú."

Thứ tự chào từ nhỏ đến lớn.

"Ơ? Linh phải không?" Chị Ly ngạc nhiên nhìn nó. Cô không biết nó là em gái của Thế Lâm.

Không những cô mà gia đình Trịnh Nhất, trừ Trịnh Nhất Lâm cũng kinh ngạc không kém. Bọn họ biết nó, nhưng bộ dáng này không giống trong trí nhớ chút nào hết.

"Vâng ạ."

"Con lớn nhanh quá, suýt nữa làm cô không nhận ra."

"Còn cô chú thì vẫn trẻ đẹp như xưa." Nó thấy mọi người đều ngồi hết rồi thì bắt đầu ngồi xuống.

"Nào có, cô già rồi, còn trẻ gì nữa." Miệng nói vậy nhưng vẻ mặt tươi rói cho thấy bà Hoa đang rất vui vẻ.

"Cháu với con trai bác cùng tuổi đúng không? Lớp 10 cháu học trường nào?"

Ông Cường mở miệng hỏi. Dù trước kia nó để lại ấn tượng xấu với ông, nhưng ít ra thì bây giờ nó không làm ông phát bực.

"Cháu đậu HUS ạ."

"Ồ, hóa ra hai đứa cùng trường. Thế thì tốt rồi, có gì hai đứa cùng đi học, cô cũng yên tâm."

Đừng hỏi vì sao bà thấy yên tâm khi con trai bà đi cùng một đứa con gái! Nhìn Linh đi, có chút nào giống con gái sao? Có khi còn mạnh mẽ hơn con trai của bà ấy chứ.

Ông Cường khẽ gật đầu. Nhìn bề ngoài ngoan ngoãn, lễ phép, lại học giỏi. Để con trai mình chơi cùng ông cũng thấy yên tâm.

"Tôi đi chợ đây, tối rồi." Bà Hoa đứng dậy nói. Đầu bếp không có ở đây, ông Cường lại không thích ăn cơm ngoài nên bà chỉ có thể tự mình nấu. Nhưng nói thật thì đây là lần đầu tiên trong đời bà đi chợ.

"Bà ngồi yên đấy! Đến cả hành với hẹ mà cũng không phân biệt được thì đi cái gì mà đi."

"Chứ cái người đến luộc giá cũng để cháy như ông thì hay lắm nhỉ?"

Ly có chút cạn lời. Có mấy chuyện hồi sinh viên mà hai người cũng lôi ra khịa nhau cho bằng được.

"Để cháu đi với cô!"

Nghĩ nghĩ, bà nói: "Ừm, vậy cháu với nhóc Khiêm đi đi!"

"Vâng." Nó thì sao cũng được.

"Vâng."

Vì siêu thị cách nhà chỉ có mấy bước chân nên hai người đi một chút thì đến.

"Cậu chọn nguyên liệu đi rồi tớ chọn gia vị." Linh nhìn nhìn quầy bán thực phẩm.

"Chọn cái gì cũng được?"

"Ừ." Cùng là đồ ăn, mà đã là đồ ăn thì đều nấu được.

"Vậy được rồi."

Cậu nhìn hàng rau củ, lấy ba hộp nấm đùi gà mini, ba bó rau chân vịt ra, đem cân. Tiếp đó thì lấy thêm ba hộp cá ba sa, bảy hộp cá hồi trong tủ đông ra.

Vì thích ăn ngọt, nên cậu lại chỗ tủ để sữa lấy một hộp whipping cream, một hộp cream cheese, dâu với bơ lạt.

"Xong rồi."

"Ok."

Nó lấy thêm một gói sour cream, một hộp trứng, hai lạng tỏi, ớt rồi đi mua gia vị như hạt nêm, muối, tiêu, đường, dầu mè, nước cốt chanh, dầu olive, mè trắng, chiết xuất vani, bột bắp, gạo, bánh quy... Xong, hai người đẩy xe tính tiền. Tính bằng thẻ của cậu rồi nó chuyển hai phần tiền hóa đơn qua.

"Qua nhà tớ!" Nó thấy nhà cậu không có ai cả.

Mắt thấy không còn nhiều thời gian, Linh nhanh chóng rửa tay, nấu cơm rồi rửa sạch nguyên liệu. Nó định làm canh nấm đùi gà, cá hồi sốt tiêu chanh, cá ba sa kho tộ, rau chân vịt trộn dầu mè với bánh phô mai New York nướng.

Linh bắt đầu ướp cá ba sa vào nồi đất rồi đến cá hồi. Xong, nó đi nấu canh nấm đùi gà. Tiếp đến thì đặt nồi lên bếp kho, rồi nấu cá hồi, cuối cùng là luộc rau chân vịt với trộn dầu mè.

Mấy người còn lại cũng muốn giúp một tay nhưng họ không biết làm gì cả, cho nên chỉ có thể vứt rác, dọn sạch chỗ nấu ăn giúp nó.

"Em định làm bánh hả?" Chị Ly thấy nó lấy trứng, đường, kem,...để lại một chỗ.

"Vâng."

"Em hướng dẫn được không? Làm chầm chậm thôi!"

Vừa rồi nó làm nhanh quá, cô chưa kịp nhìn thấy gì hết.

"Vâng."

"Chị đun chảy số bơ này giúp em!" Sau khi đã lấy 45g bơ lạt ra, Linh nói.

Tiếp theo, nó bật lò nướng lên cho nóng, lò cũng là màu hồng, đẹp ơi là đẹp! Rồi cân 100g bánh quy Cosy, bỏ vào túi zip, cán nát, xong thì đổ bơ lạt đun chảy để nguội vào, bóp cho bơ thấm đều bánh quy. Rồi để vào khuôn đế rời đã được lót giấy nến, dùng phới dẹt đè thật mạnh tay cho lớp bánh quy nén chặt vào nhau.

"Chị, tách lòng đỏ trứng ra giúp em! Đập vào chén con gà cho dễ."

Xong, nó cân 280g cream cheese, tán đều, rồi thêm 12g bột bắp, 75g đường, trộn đều. Xong nó đập một quả trứng gà, một lòng đỏ trứng gà, bỏ vào, quẩy đều. Tiếp, cho vào 140g sour cream, 110 whipping cream, 10ml nước cốt chanh, quẩy tiếp. Rồi, cho một teaspoon chiết xuất vani, ừ thì quẩy lên tiếp. Đến khi thấy đều rồi thì cho vào khuôn. Cầm khuôn gõ nhẹ xuống mặt bàn cho bóng khí tan hết, xong bọc giấy bạc quanh khuôn, cho vào khay, đổ nước nóng vào. Ấm nước hình gấu brown, dễ thương vãi chưởng! Đấy, rồi vứt nó vào lò nướng. Nướng trong 160 độ C, trong vòng 60 - 70 phút tùy lò. Lò của Linh thì 70 phút.

Ăn cơm xong, đợi đến 35 phút nó lấy bánh ra, quét lòng đỏ lên rồi ném vào lò nướng tiếp.

Cuối cùng là cho 120g dâu, 5ml nước cốt chanh, 30g đường vào nồi làm sốt dâu. Bánh chín thì đợi sáu mươi phút trong lò đang mở cửa rồi lấy ra.

Lúc này, Nhất Lâm cùng ông Cường ngồi chơi cờ tướng, Thế Lâm thì đưa hai mẹ con đi mua sắm, còn hai thanh niên cùng tuổi kia thì ngồi một góc giải đề. Nó thấy cuốn 101 bài tập Vật Lý nâng cao 10 viết bằng tiếng Anh này trong phòng đọc sách, còn Nhất Khiêm thì cậu mang sách theo.

"Học ít thôi hai đứa!"

Người khác thì lo con mình lười học, còn ông thì sợ con mình học nhiều quá. Hầu như lúc nào ông cũng thấy Nhất Khiêm đang ngồi học. Mà tin tức lúc nào cũng bảo học nhiều thì dễ vào viện, ông lại càng lo hơn.

"Con làm bài tập một chút thôi, không sao đâu bố."

Làm hết bài thứ năm mươi, nó bắt đầu thấy hơi chán vì đề dễ vãi nồi. Giải hết cuốn sách, nó cảm thấy phí mười lăm phút cuộc đời thật sự.

"Xong rồi?" Cậu nghe thấy tiếng gấp sách thì ngước lên hỏi.

"Ừm. Ông có đề nào đặc biệt khó không?"

"Thi IELTS không?"

"Thi. Nhưng mà khi nào?"

"Ngày sáu tháng bảy. Hôm đó không có tiết."

"Ok."

........................

Xin chân thành cám ơn đến công thức làm bánh của Đầu Gấu (Nino"s home).