Ở căn nhà hai tầng cuối con đường làng có một người phụ nữ tên Hân (vợ dũng) đang hì hục múc những món ăn ngon bày ra dĩa chờ ck về.
Dũng về đến bước vào nhà nhìn thấy trên bàn đã có mâm cơm dọn sẵn.
Hân từ trong bếp bước ra vẻ mặt hớn hởn.
Hân :anh về rồi à!
Dũng! Ừ! Mà sao em không ăn cơm đi anh nói rồi k phải đợi cơm anh mà.
Hân.:nhà chỉ có hai vk ck và còn, cu bin thì ăn bên ông bà nội suốt em ăn có một mình buồn lắm, thôi a đi tắm rửa rồi vào ăn cơm với em.
lại nói về vk ck dũng người ngoài nhìn vào ai cũng thầm ngưỡng mộ vk ck dũng vì ở cái xóm nghèo này dũng cũng thuộc dạng khá giả, là dân kinh doanh, lại có vk đẹp con ngoan luôn túc trực đợi ck về ăn cơm sau mỗi buổi chiều mà k ai hay biết rằng đó là cái vỏ bọc mà người trong cuộc luôn tạo ra chỉ có những nỗi buồn âm ỉ ngấm ngầm mà người trong cuộc luôn cứ phải cố gắng gồng mình gánh chịu(chín năm trước ngày linh theo cường về nhà ck, dũng như người mất hồn chỉ biết đứng từ xa lặng nhìn người mình yêu và bạn khoác tay nhau cười hạnh phúc mà dũng tê tái lòng, dũng buồn bất lực, k biết trút nỗi buồn vào đâu đành đi uống rượu một mình, lòng thầm chấp nhận chúc phúc cho linh, "hạnh phúc em nhé" rồi cứ vậy dũng say mèm rồi vô tình gây sự với một nhóm người trong quán và bị chúng đánh, rượt thừa sống thiếu chết, dũng bị thương nặng may gặp Hân và được Hân cứu mạng, Hân là con nhà gia giáo được ăn học đàng hoàng nhưng vì lúc đó yêu nhầm phải một thằng sở khanh có bầu khi biết Hân có bầu hắn đã cao chạy xa bay và phủi bỏ trách nhiệm dũng một phần vì muốn quên đi linh, phần khác cũng vì để trả ơn Hân đã cứu mạng mình nên đã chấp nhận làm cha đứa bé và cho Hân một danh phận và chuyện về cu bin mãi là bí mật của 2 người
Tình cảm Hân dành cho dũng từ cảm kích rồi cứ thế yêu thương lúc nào không biết
Trong căn phòng ngủ lờ mờ ánh đèn ngủ của hai vk ck dũng đang nằm Hân choàng tay ôm dũng
Hân :anh ơi cũng lâu rồi e muốn sinh cho a một đứa con, đứa con của anh và em!
Nói rồi núp vào l*иg ngực dũng nũng nịu.
Dũng :mình còn trẻ mà em, hơn nữa cu bin còn nhỏ em vội gì? Câu nói của dũng khiến Hân buồn hẳn, Hân tỏ vẻ dỗi rồi chìm vào giấc ngủ mà không hay biết rằng người dũng đang nghĩ đến giờ này không phải là cô!
_ hôm nay là chủ nhật cu tuấn và bé hiền được nghỉ, tôi cũng nghỉ chợ bữa nay để ở nhà với con.
Tôi tranh thủ ra đầu chợ mua vội ít bánh kẹo và hoa quả để về thắp hương cho ck.
Cơm trưa xong bé hiền nhìn thấy trên bàn thờ ba có hoa quả. Bé hiền :mẹ ơi cho con quả nhé! Ngon quá, con thèm.
Tôi :ừ để mẹ xin bố đã nhé!
Tôi thắp hương cho ck rồi lấy cho con quả táo, bé hiền thích ăn táo, còn cu tuấn lại thích cam, tôi gọt cho con và nhìn con ăn ngon lành, cứ tuấn bảo mẹ ăn đi ạ,
Tôi:2 đứa ăn đi mẹ không đói, để con ăn tôi bê mâm dọn ra ngoài thì cu tuấn ở trong gọi.
Cu tuấn :mẹ ơi e hiền bị sao ý, tôi vội chạy vào, bé hiền ôm bụng kêu đau, mặt tái đi và nôn,
Tôi :con ơi, con sao vậy?
Bé hiền :con đâu bụng lắm mẹ ơi!
Tôi :để mẹ nhờ người chở đi viện con đợi mẹ xíu, nhìn xung quanh hàng xóm có vẻ giờ này mọi người đã ngủ trưa, tôi đang không biết phải làm thế nào tính qua kêu chị hà thì có tiếng xe máy ngoài ngõ đi vào, tôi nhìn thì là dũng.
Dựng xe dũng đi vào trên tay còn cầm túi gì đen đen (là quần áo mua cho bọn nhỏ)
Thấy vậy dũng hốt hoảng hỏi con bé sao vậy e, vừa hỏi dũng vừa bế bé hiền ra xe, tôi vội dặn cu tuấn con ở nhà coi nhà chờ mẹ nhé
Rồi tôi đi ra xe dũng chở hai me con tôi vào viện.
Tại bệnh viện.,ở ngoài phòng cấp cứu tôi đứng ngồi không yên
Dũng :em bình tĩnh đi bé hiền sẽ không sao đâu!
Cửa phòng cấp cứu mở ra một bác sĩ bước tới ai là người nhà của bé "đinh thị hiền"?
Tôi :Dạ tôi thưa bác sĩ con tôi có sao không?
Bác sĩ :bé bị ngộ độc thực phẩm may mà đưa tới kịp lúc,không thì cũng nguy hiểm giờ cháu vẫn yếu nhưng đã qua cơn nguy kịch, người nhà có thể vào thăm cháu được rồi.
Tôi bước vào nhìn con mới có mấy tiếng mà khuôn mặt nhìn xanh xao hẳn ra, tôi lại gần nắm tay con,khẽ vuốt nhẹ mái tóc con (mẹ xin lỗi)! Trong lòng thầm nghĩ nếu không có dũng xuất hiện kịp thời thì con tôi giờ này thế nào? Vài ngày sau còn cũng ổn định và được bác sĩ cho xuất viện về nhà....