Trời hà nội hôm nay đã bắt đầu vào thu, cái cảm giác se se lạnh của thời khắc" giao mùa "làm cho con người ta có chút gì đó suy tư...
5 năm rồi tôi đã không trở về đi như là để quên đi cái quá khứ mà mình không muốn nhớ,hà nội vẫn vậy, vẫn không thay đổi nhiều so với tưởng tượng của tôi...
_tôi là trần Khả tú, sinh ra và lớn lên trong một gia đình gia giáo,có mẹ là giáo viên, bố là biên tập viên báo. Vì thế cho nên từ nhỏ tôi đã được bố mẹ uốn nắn, dạy dỗ rất chu đáo mẹ tôi là cô giáo nên nắm bắt tâm lý là việc không khó vì thế cách mẹ dạy tôi không quá khắt khe nhưng cũng không nhẹ nhàng, buông lỏng, đủ nghiêm để tôi sợ, đủ ngọt ngào của tình mẹ để tôi yêu thương và cứ thế tôi lớn lên trong là một người con gái xinh đẹp, đủ nét na, lại học giỏi, được bạn bè, thầy cô yêu quý, là niềm tự hào của bố mẹ cứ nghĩ cuộc sống cứ như vậy là hạnh phúc , nhưng ai ngờ biến cố đã xảy ra khi năm tôi học cuối cấp 3....
7 năm trước tôi là một thiếu nữ rất xinh đẹp với đôi mắt bồ câu to tròn lung linh cái mũi thẳng, nước da trắng với học lực giỏi, khi tôi thi đỗ vào một trường chuyên của huyện, bố mẹ tôi rất tự hào về tôi. Ngày đi nhận lớp mẹ hớn hở dặn dò.
_lớn rồi đó đi học đừng nhõng nhẽo nữa nhé cô nương (vừa nói mẹ vừa cười)
_Dạ, mẹ cứ yên tâm con hết nhõng nhẽo mẹ rồi giờ con thích lâu lâu nhõng nhẽo ba xíu thôi. (nói rồi tôi cười).
Ở ngoài cổng tiếng hà Uyên vọng vào.
_tú ơi, đi thôi, hôm nay nhận lớp đi sớm xem sao,( nói đến hà Uyên bạn tôi vốn là 1 cô gái năng động, khá nhí nhảnh, lại chơi thân với nhau từ nhỏ, hà Uyên không xinh như tôi nhưng lại có nụ cười rất duyên). Chúng tôi 2 đứa mặc 2 tà áo dài trắng tinh khôi cùng đèo nhau trên 1 chiếc xe đạp vừa di vừa nói cười vui vẻ,..
Đến lớp bạn mới, trường mới tôi cũng còn khá nhiều bỡ ngỡ lắm, còn cô bạn hà Uyên của tôi thì khác, tự tin va dạn dĩ hơn nhiều,tôi đang đứng ngắm hay nói cách khắc sâu hình ảnh ngôi trường của ngày hôm nay vào trong đầu vì nó rất đẹp, những tà áo trắng tinh khôi được các bạn nữ khoác lên mình nhìn rất thanh lịch, còn các bạn nam thì quần đen,áo trắng sơ mi, chân đi giày, nhìn bạn nào bạn nấy ai ai cũng hớn hở, đang Miên man thì hà Uyên vỗ nhẹ vào vai tôi làm tôi giựt mình.
_nè, cậu đang nghĩ gi đó? Đang ngắm trai đẹp hả?
_đâu có, mà nãy giờ cậu đi đâu đó?
_tớ, đi hóng xem chủ nhiệm lớp mình là ai ý mà!
_ừ, thế cậu đã biết được ai chủ nhiệm chưa?
_tớ nghe nói là thầy hoàng nguyên đó cậu, nghe nói thầy cũng dễ tính và đặc biệt là rất đẹp trai lại chưa vợ à nha, nói rồi hà Uyên lại cười típ mắt vẻ thik thú.