Sau bữa cơm Tôi và Quốc cả hai đều im lặng hẳn , dường như chúng tôi chừa cho nhau một góc riêng để suy nghĩ. cả buổi chiều hôm đó tôi Quốc không ai còn muốn làm gì hết , không gian như chùn xuống . Dù không nói gì với nhau nhưng hơn ai hết tôi biết anh lúc này đang rất khó xử , bởi những khói thuốc được Quốc hút vào rồi nhả như sâu hơn , chậm hơn. tôi nằm đây vẫn nghe thấy đâu đó trong không trung còn vương vấn những tiếng thở dài của anh. bất giác tôi cảm thấy chạnh lòng vô cùng , những giờ phút im lặng để lắng nghe tâm tư của đối phương như lúc tôi thấy thương anh nhiều lắm . cảm giác như tôi là kẻ tội đồ , là nguyên nhân làm cho anh phải khó xử, cái cảm giác này lại cứ len lỏi trong tôi , làm cho tôi bứt rứt , khó chịu ghê gớm .
Cứ thế tôi lại thầm ước phải chi đừng gặp nhau hay chí ít đừng yêu nhau thì có lẽ giờ tôi và anh đã không ai phải đứng vào trong trường hợp khó xử này ?hay phải chi lòng người sống với nhau thoải mái hơn một chút , bớt toan tính thiệt hơn đi một chút , một chút thôi thì có lẽ ở đời đã không ai phải đứng trong hoàn cảnh như tôi và Quốc bây giờ . giá như..... cứ như thế không biết bao nhiêu giá như .. và ước gì được lặp đi , lặp lại trong đầu tôi và cuốn theo đó là những giọt nước mắt tủi hờn , bởi vì sau bao nhiêu va vấp tôi cũng đủ chín chắn để hiểu ra rằng gia đình Quốc đâu có yêu thương gì tôi như những lời họ nói . Mà họ chỉ nghĩ đến tôi khi họ cảm thấy cần , và rồi gạt nước mắt tôi tiến lại gần Quốc , quyết định nói ra cái suy nghĩ của mình vì nếu không nói gì mà cả hai cứ ngồi lặng im chờ nghe tiếng thở dài của đối phương thì lòng tôi càng âm ỉ , khó chịu hơn rất , rất nhiều .
dù tôi biết khi những lời tôi nói ra đây sẽ làm cho Quốc bị tổn thương và tôi cũng không kém phần đâu khổ.
quay lại nhìn Quốc với ánh mắt còn vương đâu dó những ánh lệ , khẽ thở dài một hơi tôi nói ;
-Anh ơi/ em nói này .
Quốc đang mãi suy nghĩ bất chợt nghe tôi gọi thì giật mình , quay lại nhìn tôi nói với vẻ bối rối .
- ừ , gì á em?
tôi cũng bối rối mà nghe lòng mình nghẹn đắng lắm môi cũng khẽ run lên nhè nhẹ hỏi Quốc một câu ngớ ngẩn ,
- anh ơi / có phải yêu em làm anh khó xử lắm không? hay là thôi mình đừng yêu nhau nữa hả anh?
Quốc nhìn tôi ánh mắt tôi bây giờ cũng đã nhòe đi vì nước . và tiến lại gần ôm tôi thật chặt , cái ôm tựa hồ như hai người yêu nhau mà phải xa nhau lâu lắm giờ mới được gặp lại ý và nói;
- em đừng nói như vậy có được không?
tôi trong vòng tay ôm của anh nước mắt cứ thế rơi mỗi lúc một nhiều , thấm xuống cả vai áo của anh giọng nghẹn lại nhưng vẫn cố nói ;
- nhưng anh cũng biết đó ba mẹ anh vốn dĩ không hề thương em hay nói đúng hơn họ không thương em như lời họ nói .
- anh biết yêu anh em chịu nhiều thiệt thòi , nhưng từ bây giờ trở đi em đừng nói đến chuyện mình xa nhau nữa nhé/ sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu nên em đừng bao giờ nói như vậy nữa anh buồn lắm , mà em cũng đâu muốn như vậy đúng không?
nói đến đây tôi thấy nước mắt anh cũng bất giác rơi , hai chúng tôi cùng ôm nhau khóc ....
tôi không biết có phải nước mắt của phụ nữ có thể làm cho cánh đàn ông mủi lòng trong mọi tình huống hay không ? nhưng với tôi trong tình huống này thì có vẻ ngược lại , nước mắt của Quốc của người mà tôi yêu thương đã đánh gục mọi suy nghĩ sắt đá trong tôi .
cái suy nghĩ mà tôi vẫn thầm nghĩ và tự dặn với lòng mình rằng . "" sau bao nhiêu tổn thương và chịu mọi c hà đạp , phỉ báng của gia đình anh thì tôi sẽ không bao giờ quay về đó nữa , dù cho có phải chia tay với anh "". ấy vậy mà khi đứng trước Quốc ôi lại không tôi lại không đủ lạnh lùng và dứt khoát để rời xa anh ....
ngước ánh mắt lên tôi nhìn thật sâu vào ánh mắt đang chất chứa và miên man những nỗi buồn của Quốc ,sao tôi thấy thương anh vô cùng .... và rồi tôi đã tự mình đưa ra cái quyết định mà sau này cho dù tôi có hối hận như thế nào cũng đã muộn .