Ông Kính thấy vậy quay mặt đi vào trong , còn bà Hoa vẫn vẻ mặt đon đả , nở nụ cười hiền nhìn Quốc bà nói;
- Ừ, thôi vào nha đi con , lúc sáng mẹ đi rẫy mua hàng thấy có con rắn nó đang lột xác mẹ đánh nó chết rồi đem về cho ba làm thịt .
- Ông Kính ; vào đây uống với Ba chén rượu.
bà Hoa gắp một miếng thịt bỏ vào bát của QUỐC và nói;
- ăn đi con , thịt rắn ăn khỏe lắm , đỡ đâu lưng đó con , lát đem về cho con trinh một ít , mà nhớ là đừng nói thịt rắn nó không ăn đâu , bảo là thịt kỳ đà ăn cho đỡ đâu lưng con ạ .
ông Kính nhìn quốc nói với vẻ thăm dò;
- ở trong đó vừa rồi mùa mưa hai đứa làm gì?
- dạ bọn con theo họ đi rẫy buôn bán thôi ;
- bà hoa; ừ , mùa mưa mà con , mẹ cũng không làm gì ra tiền được , các con như thế là giỏi rồi , năm nay mưa quá , nhiều người còn phải bán rẫy non để ăn đó thì sao? không ngờ con trinh thế mà cũng lanh nhỉ/?.
-Quốc ; dạ .
bà Hoa nhìn Quốc với ánh mắt từ tốn và nói với giọng ân cần nhất có thể ;
- Quốc mẹ tính thế này con thấy sao? giọng ngọt lịm. Con cũng biết đó hoàn cảnh gia đình mình hiện tại , ba thì ốm không giúp được gì cho mẹ . anh con thì giờ ở đâu cũng không biết , em út thì còn nhỏ , nhà chỉ có mẹ và con là lao động chính , nhà mình tuy nhỏ nhưng cũng có gọi là cái nhà để che nắng , che mưa . hơn nữa sắp tới mẹ tính lấy thêm hàng , hay con và con TRinh về phụ với mẹ , làm gì cũng phải có gia đình , có mẹ , có con con ạ , góp nhóp để còn lo đám cưới cho các con nữa , chứ các con ở ngoài vất vả thế mẹ cũng xót lắm .giờ ba con cứ ốm đau , bệnh tật đi viện suốt thế này một mình mẹ cũng chả biết xoay xở sao.... con là con trai mẹ , sau này con ở đây với ba mẹ , con sẽ là người được ba mẹ nâng đỡ nhiều nhất .
Quốc biết ba mình nay ốm mai đau , đã thế cái tật nghiện rượu lại không sao bỏ được mà mỗi lần uống rượu nhiều vào là huyết áp lại tăng , lại phải lên viện nằm . giờ nghe thấy mẹ nói vậy nên cũng mủi lòng lắm nhưng nghĩ tới tôi nên chỉ biết ""dạ "" cho qua chuyện rồi có gì tính sau.
Tôi ở trong này nấu cơm sẵn chờ mãi không thấy Quốc vào , cầm điện thoại trên tay mà không dám gọi vì sợ họ lại nghĩ Quốc vừa về nhà có một bữa mà tôi đã gọi réo, nhìn điện thoại tôi thấy cũng đã hơn mười hai giờ trưa , bụng cũng đã reo lên vì đó mà nghĩ bụng "" thôi thì ráng chờ anh về rồi ăn luôn cho vui"".
Quốc ăn trưa ở nhà ba mẹ xong cũng xin phép ra về , vì thấy cũng đã muộn rồi , lại sợ tôi ở trong đó một mình nơi hoang vu sẽ buồn đánh xe về đến đầu ngõ Quốc thấy tôi vẫn ngồi thẩn thờ mắt hướng ra cửa chờ Quốc. lòng anh lại chùn xuống như có gì đó cảm thấy ấy nấy .
vừa đặt xe xuống QUỐC nhìn tôi và nói;
- sao em không lên gác nghỉ trưa một chút cho mát/
tôi nhìn vào nơi góc bếp có nồi cơm đang đặt ở trên , tro đã tàn lạnh từ lúc nào nhìn Quốc nói ;
- em chờ anh về ăn cơm .
Quốc dơ cái tô được bọc trong túi ni lông sẵn và nói;
- mẹ đi mua hàng về có bắt được con kỳ đà cho mình một ít về ăn mà nãy anh ăn ở nhà ba mẹ rồi em ăn đi .
tôi nhìn Quốc với vẻ mặt buồn thiu nói;
- dạ , vậy thôi để tối ăn đi , giờ em chưa đói .
nói rồi tôi cũng quay bước vào trong .
- QUỐC; nhưng em đã ăn đâu . thôi để dọn ra anh ăn với em luôn .
- ừ , thế anh về ngoài đó ba mẹ anh có nói gì không? hay chỉ gọi về để cho thịt thôi? tôi hỏi dò QUốc .
Quốc im lặng một lúc khẽ thở dài rồi cũng lên tiếng;
- ba mẹ bảo hai đứa mình về đó phụ mẹ , chứ giờ ba ốm , nhà lại không có người mà năm nay mẹ tính nhận thêm một vườn nữa nên một mình mẹ không kham nổi em à/.
nghe QUỐC nói xong tôi ngẩng cao đầu hơn , ngoảnh mặt đi chỗ khác để tránh cho nước mắt đang cố gắng cầm cự sẽ không rơi .
"" có phải khi trả qua những vấp váp đau thương , khi con người mình đã phải gồng mình hứng chịu những tổn thương thì con người ta sẽ học được cách mạnh mẽ và buộc mình phải cứng rắn hơn"". tôi như ngầm hiểu ra ý của họ nhưng chỉ cười mỉa mai trong lòng . "" thì ra là thiếu người làm"".
bữa ăn của chúng tôi hôm nay nặng nề hẳn . tôi biết anh rất thương yêu tôi , nhưng dù sao đó cũng là gia đình anh nên tôi cũng hiểu được một phần nào đóc cảm xúc của anh lúc này . nhìn anh mà lòng tôi nặng trĩu ;
- tôi; thế ý anh thế nào? anh nói với ba mẹ anh sao rồi ?
quốc nhìn tôi không trả lời mà hỏi ngược lại tôi ;
- em à/ em thấy thế nào hay mình về nhà được không? ba anh ốm suốt nhà cũng còn có mình mẹ và út mẹ bảo mình về làm rồi gom tiền sau này còn có cái lo cho mình nữa .
tôi nhìn thấy tận sâu ánh mắt anh lúc này là một hố nỗi buồn thăm thẳm không đấy .