"" có những tình yêu tưởng chừng là bất diệt.
hóa ra cũng chỉ mãnh liệt ở những phút ban đầu.""
´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´´
NGhe xong câu nói đó của Quốc tôi ngạc nhiên hỏi.
- nó ngủ với anh và chị Hân vậy anh nằm ở đâu hả? anh cũng được đấy nhỉ?
Quốc ra chiều thanh minh đáp;
- thì tại nhà không có giường , anh nằm trong , chị Hân nằm giữa , nó nằm ngoài.
tôi chợt hiểu ra ý đồ của gia đình đó nên nhìn quốc giọng hờn dỗi tôi nói;
-thế sao bữa trước chị Hân ngủ dưới sàn kia mà, bữa nay dẫn con đó về lại dở chứng muốn ngủ trên giường à?mà lớn hết rồi lại đi ngủ cùng em trai , mà em nghĩ con đó hình như cũng có ý với anh nên mới như vậy đấy/ đồ hâm .
tôi nói móc Quốc.
- chắc là người chị anh dẫn về phải đẹp lắm nhỉ?
-Quốc; xấu mà , anh cũng không để ý.
- thế nó tên gì anh?
- anh cũng không biết?
- thế anh nằm cùng giường với nó, ở chung nhà với nó những mấy hôm mà anh không biết tên là sao? nói thế ai nghe được. mà nó sinh năm bao nhiêu ?
- anh không biết , hình như bằng tuổi anh thì phải?
tôi bĩu môi nhìn Quốc nói;.
- ừ, kể cũng đúng gọi là bạn chị chứ mà dẫn người về làm mai cho em trai thì cũng phải kiếm người trẻ đẹp chứ nhỉ? thế sao anh không yêu nó đi ? phí thế , còn bảo em vào làm gì? uổng phí tâm huyết của chị anh.
Quốc ôm tôi an ủi.
- không đâu , anh chỉ yêu mỗi em thôi kệ nó đi đừng nhắc nữa, anh ôm ngủ nha, có biết là anh nhớ bà xã lắm không hả?
tính bỏ anh hả? Trời định em sinh ra là của anh rồi không bỏ được đâu.
vừa nói Quốc vừa thơm lên má tôi một cách trìu mến;
- Quốc;về quê tưởng có người yêu cũ giữ chân rồi nên muốn bỏ anh chứ?
- em cũng tính thế mà nghe tim mình cũng đâu lắm nên không làm được, ghét cái mặt này lắm cơ?
vừa nói tôi vừa đưa hai tay véo hai bên má của quốc;
-tôi; sợ anh lại tuyệt thực thì em mang tội . nói rồi tôi nhìn Quốc cười, đang nhìn nhau cười thì điện thoại tôi đổ chuông.
tôi nghe máy là KHánh gọi;
vừa bắt máy thì đầu dây bên kia giọng khánh đã vang lên;
- a lô , em à/ ở nhà không để anh xuống chơi? anh nhớ em muốn nói chuyện với em/
- tôi; dạ em đi nam rồi. nói xong câu này tôi vội cúp máy.Quốc dĩ nhiên là nghe rõ cuộc đối thoại vừa rồi.
mặt hằm hằm nhìn tôi hỏi;
- ai vừa gọi bảo nhớ vợ anh đó?
tôi thật thà đáp;
- là anh khánh. quốc cũng biết khánh là người yêu cũ của tôi vì khi trước khi yêu Quốc tôi có kể cho anh nghe.
tôi vừa dứt câu thì Quốc ném luôn cái điện thoại , bẻ luôn sim của tôi .
tôi mếu máo nhìn Quốc nói;
- sao anh lại bẻ sim ném điện thoại của em hả? vừa nói tôi vừ lấy điện thoại lắp vào, vì là cục gạch nên vẫn không sao, nhưng sim thì bị Quốc bẻ hư rồi;
quốc vẫn giữ bộ mặt hằm hằm nhìn tôi trả lời.
- để khỏi thằng nào gọi tới , khỏi nghe , khỏi nhắn tin;
tôi giận giữ nhìn Quốc nói;
-Anh vô lý quá , thế anh đã thấy em gọi cho ai chưa? là họ tự gọi chứ em gọi à , mà anh phải nói như thế?
- em không gọi mà thằng đó nó biết số của em mà gọi à?.
tôi thanh minh;
- thì bữa em về bọn bạn em có rủ nhau đến chơi, rồi xin số em , có gì để bạn bè con thỉnh thoảng hỏi thăm nhau nên em cho chúng nó , có lẽ hắn cũng ghi.
- à, về còn gặp nó nữa cơ mà hèn gì dục mãi cũng không muốn vào là phải.
ánh mắt mắt Quốc lúc này đã hằn lên những tia đỏ giận giữ rồi tiến thẳng tới chỗ tôi
...tách.... tôi hứng trọn cái tát của quốc , chưa kịp định thần được chuyện gì đang xảy ra thì cổ tôi đã bị bàn tay Quốc bóp nghẹn. tôi được cái chịu đòn nhiều từ nhỏ nên cũng thành ra lỳ đòn, tôi mặc kệ cho QUỐC bóp cổ mình. Quốc thấy tôi khó thở liền bỏ tay ra.
tôi lúc này cũng điên lên không muốn kìm chế bản thân mình nữa mắt cũng đã giàn giũa nhìn Quốc hét lớn.
- anh im đi , ghen vừa vừa thôi, hắn xuống với mấy đứa bạn em cản được ạ? em mà như thế còn vào đây chịu khổ với anh làm gì hả? vừa nói tôi vừa bước đi ra ngoài.
tôi ngồi đây nơi sân vắng khóc một mình , ở đây vốn dĩ đã vắng vẻ giờ lại càng cảm thấy cô đơn hơn. càng nghĩ tôi càng thấy mình thật sự ngu ngốc, cảm giác uất ức lại ùa về , tôi thấy chán , chán thật sự.
tôi muốn về nhà."" nhưng mà mới vào lại về coi sao được"" càng nghĩ tôi lại càng khóc nhiều hơn,
nhìn lên bầu trời thì không một ánh sao, xung quanh thì rừng núi. cảm thấy cuộc tình này sao nhiều khổ ải quá, tôi tự hỏi lòng mình.""liệu buông bỏ có được không liệu ? đã tự nhận mình là vợ anh rồi cuộc sống mới liệu có tốt hơn không? hay lại khổ hơn ?
tôi vẫn ngồi ngoài sân một mình với những suy tư chồng chất, còn Q vẫn ở bên trong hòa mình vào với những làn khói thuốc, anh là thế những lúc buồn anh lại hút thuốc rất nhiều..
trời ở đây bây giờ vẫn là mùa mưa , gió thổi , sương rơi, cảm giác lạnh lẽo vẫn lạnh lẽo xuyên vào trong tôi, nhưng so với cái lạnh trong tim thì giờ này cái lạnh đó nó không thấm thía gì đối với tôi.
chợt tôi nghe thấy bước chân Quốc nhè nhẹ đi tới.