nước mắt tôi cứ thế rơi , rơi một cách vô thức, tay run run tôi khẽ cầm điện thoại nhắn tin cho quốc ,
"" anh ơi, mình chia tay nhé/
tin nhắn vẻn vẹn chỉ có mấy chữ, rồi tôi bấm số gửi đi mà tay vẫn run run , tim cũng đồng thời cảm nhận được nỗi đau mà bên kia anh phải chịu. đặt điện thoại xuống giường tôi mới bắt đầu thấm dần nỗi đau, nỗi đâu sẽ phải xa anh , tôi khóc, tôi vùi mình đóng cửa khóc một mình, mặc cho anh gọi điện thoại tôi vẫn không màng tới,
tút... tút... tiếng chuông điện thoại báo có tin nhắn tới, tôi biết là tin nhắn của anh , tôi vội vớ ngay cái điện thoại để đọc.
"" sao vậy? em có thể cho anh một lý do được không?""
đọc xong tin nhắn của quốc tôi bấm điện thoại gọi ngay cho huy , một người đang theo đuổi tôi;
- a lô , anh huy à?
đầu dây bên kia huy đáp lại với một giọng rất ngọt ngào, ấm áp;
- ừ , anh đây , sao hôm nay lại chủ động gọi cho anh vậy?
- em nhờ anh việc này được không? giọng tôi nghèn nghẹn.
-ừ , em sao thế , có gì em nói anh nghe coi.
- lát có ai gọi cho anh thì anh nhớ bảo giúp em anh là người yêu của em nhé/
giọng huy nghẹn lại ;
- em lấy anh làm bia đỡ đạn à?
tôi im lặng còn huy ừ rất nhỏ , cái ừ chỉ đủ để tôi cảm nhận được.
cúp máy tôi nhắn tin cho quốc.
"" em có người yêu mới rồi , không muốn yêu anh nữa""
tin nhắn vừa được gửi đi thì tiếng chuông báo tin nhắn lại vang lên.
"" em nói dối , anh không tin, em cho anh số điện thoại của thằng đó ""
tôi gửi số điện thoại của huy cho quốc;
được một lúc điện thoại lại báo có tin nhắn.
"" anh biết rồi, anh hiểu rồi, anh hận em , hận cả chính mình vì đã tin em "".
"" em xin lỗi , em yêu anh""
đọc xong dòng tin nhắn đó tim tôi đâu lắm , cảm giác nghẹn thở đến vô cùng.
tôi cũng không biết ở ngoài này tôi cố gắng gồng mình gánh chịu nổi đau một mình không giám chia sẽ cùng ai, chỉ giám khóc khi tất cả mọi người đã yên giấc ngủ ngon lành , còn quốc ở trong đó anh đối mặt với chuyện này như thế nào mà để hôm sau tôi lại nhận được điện thoại từ một số lạ mới.
vừa bắt máy tiếng nói quen thuộc của bà hoa lại vọng vào;
- mẹ đã nói con không được gọi điện hay nhắn tin cho thằng quốc nữa kia mà, mọi chuyện chấm dứt được rồi.
nghe xong tôi cúp máy , cảm giác ấm ức không thể nào chịu được , tôi liền bấm máy gọi ngay cho quốc;
điện thoại vừa đổ chuông đã thấy anh nghe máy;
quốc vừa bắt máy tôi đã không kìm được mà khóc . vừa khóc tôi vừa mếu máo nói;
- anh bảo gia đình anh đừng gọi điện thoại làm phiền em nữa , em đã chia tay anh theo ý mẹ anh rồi mà, giờ em chỉ muốn được yên thôi. huhuhu
nói không không để cho quốc nói gì tôi vội cúp máy;
tiếng chuông điện thoại lại vang lên nhưng là số điện thoại lạ, tôi không nghe máy hay đúng hơn là tôi không còn muốn quan tâm nữa.
tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa vang lên réo rắt, cũng là số điện thoại lạ đó.
- tôi ; a lô.
đầu dây bên kia giọng nói trầm ấm quen thuộc vọng tới.
- là anh đây , em đừng cúp máy, anh hiểu rồi đây là số điện thoại anh mượn của chú làm cùng anh, lát về anh sẽ trả máy cho họ ý nói gia đình quốc, anh không cần gì của họ nữa, em chờ anh ít hôm anh kiếm cái điện thoại khác, cái kia lát về anh trả , thôi anh trả máy cho họ đã nha...