Nhân Vật Phản Diện Vả Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 75: Thế giới 3- Nhân vật chính nhất định phải chết (20)

Chương 75: Thế giới 3- Nhân vật chính nhất định phải chết (20)

Editor: Kem

Beta: Min

Bóng trăng nghiêng vắt ngang hẻm núi yên tĩnh, ngay cả âm thanh phì mũi của ngựa cũng không có.

Ở xa xa cũng không thấy ánh lửa, khiến cho thái tử điện hạ chờ nửa buổi tối trong hẻm núi cảm thấy bất an, trở nên thiếu kiên nhẫn. Tư Không Hàn đã chết, bạo quân kia đã mất hết lòng quân, y đến tiền tuyến chỉ khiến cho quân Tây Bắc càng nóng nảy, huống hồ chắc chắn lúc này ôn dịch cũng đã lan tràn, thành Khải Hoàn đã là đồ trong túi, đánh chiếm quả thật là dễ như ăn cháo.

Bỗng Tề Cẩm Vũ nhìn thấy tai ngựa giật giật, rất nhanh đã có vài bóng dáng giục ngựa như bay đến, là Kim Vũ Vệ! Trong lòng Tề Cẩm Vũ vui vẻ, nhưng đột nhiên phát hiện trên người nhóm Kim Vũ Vệ đang đến gần ghim vô số mũi tên, vết máu loang lổ.

“Thái tử điện hạ, phía trước có mai phục!” Kim Vũ Vệ dùng hết sức lực còn lại để chạy đến đây, cuối cùng ngã xuống tắt thở.

Mắt của Tề Cẩm Vũ tức đến mức muốn nứt ra, đột nhiên thấy phía trước có mấy chục người đang đuổi đến.

Chỉ có hai mươi hai người, toàn thân đều là đồ đen, mặt nạ sắt phủ kín, ngồi trên lưng ngựa, cầm theo đao, tràn đầy khí thế. Chỉ có thủ lĩnh là không giống họ, tóc đen buộc cao, thoạt nhìn còn vô cùng non nớt, mặc một bộ áo bào gấm mỏng manh, trước ngực thiêu một đầu rồng đang chuyển động giữa tầng mây bằng kim tuyến.

“Quân Trường Sinh!” Tề Cẩm Vũ hưng phấn đến nỗi mắt đều đỏ lên, tuyệt đối không ngờ được tối hôm nay có thể chờ được một quốc chủ Yến quốc!

Gã càng không ngờ bạo quân này lại ngu ngốc như thế, chỉ có mười mấy người cỏn con mà cũng dám đuổi đến.

Tề Cẩm Vũ vung tay lên, kỵ binh phía sau lập tức xông lên bao vây bốn phía nhóm Nhϊếp Gia, “Bắt sống cho ta!”

Nhϊếp Gia ghìm lại dây cương, nụ cười bên môi lạnh lùng mà tràn ngập sự hưng phấn, lúc trước y cũng không ngờ tên Tề Cẩm Vũ ngu ngục này lại đích thân suất binh tập kích đại doanh.

Kỵ binh nước Tề đã rút vũ khí xông đến, bọn họ bị hơn một ngàn tên kỵ binh vây nhốt, rõ ràng là một thế trận không thể cứu vãn được, nhưng lại lộ ra vẻ mặt nhẹ nhàng như không. Đặc biệt là quốc quân kia, chỉ Tề Cẩm Vũ ở phía đối diện, hai ngón tay vung lên phía trước, âm thanh lạnh lẽo như băng, “Bắt sống.”

Hai mươi mốt Huyền Giáp chờ thời cơ đến lập tức hành động, đạo vừa vung ra, gϊếŧ người như vẩy mực, chém đầu như viết hành thư*.

(*) hành thư: một kiểu chữ Hán gần giống chữ Thảo.

Chỉ trong một đêm, máu chảy vô số, ở bờ sông Kỳ Lân, tả tướng quân chẳng hiểu gì theo sát Cơ Giai Dung vào rừng rậm kiểm tra, gã muốn nhìn một chút xem còn người sống hay không, sau khi tiến vào rừng rậm lại bị hình ảnh bên trong làm chấn động đến mức suýt ngất.

Trong rừng cây, vụn thi thể rải rác khắp đất, hoặc là bị đâm thành con nhím, căn bản không thể có người nào sống nổi.

“Đây là cạm bẫy lúc trước bệ hạ dẫn ta và Tống tướng quân đến bố trí.” Âm thanh Cơ Giai Dung khẽ run rẩy giải thích. Rõ ràng là nàng biết điều này, nhưng ban đầu bố trí cung nỏ trong rừng rậm cũng không ngờ nó sẽ có lực sát thương lớn thế này, vậy mà lại mạnh đến mức có thể khiến cho hơn ngàn người chết thảm tại chỗ.

Các binh sĩ nhìn hình ảnh đẫm máu trước mắt sợ hãi đến sống lưng lạnh lẽo, trong lòng đều thầm than thở, bọn họ tòng quân nhiều năm như vậy, chưa từng gặp một cái bẫy nào tinh vi thế này, không mất một mạng người nào, gϊếŧ địch trăm nghìn.

Tả tướng quân tìm thấy một mũi tên đã phóng ra từ nỏ chữ thập, tỉ mỉ quan sát, thở dài nói: “Cơ quan tinh vi bậc này, trước đây chưa từng thấy bao giờ.”

“Là kỵ binh dưới trướng thống lĩnh trang bị, không liên quan đến ta và ngươi.” Cơ Giai Dung cười cho qua chuyện, vào lần tiên nàng thấy chuyện này, cũng có bộ dáng “tấm chiếu mới trải” y như tả tướng quân, cười cười, phất tay lệnh cho binh lính quét sạch chiến trường, thu thập lại các mũi tên.

Tả tướng quân nghe thấy, trong lòng rung động, ánh mắt sợ hãi nhìn Cơ Giai Dung.

Cơ Giai Dung làm một động tác tay cắt yết hầu với gã, nhẹ giọng nói: “Quân Tây Bắc nóng nảy, bất an, không hề thần phục vương quyền, bệ hạ không thể nào không biết, nhưng ngươi thấy người có quan tâm không? Không hề, chúng ta trung thành với vương quyền, nghe lệnh làm việc là được rồi, nếu như để mặc cho những kẻ phản loạn chi phối, nếu như đột nhiên có một ngày bệ hạ muốn xử lý đám giun dế này, ngươi cảm thấy phản tặc có thể sống sót không?”

Cuống họng tả tướng quân lạnh lẽo, nhất là còn đang đứng bên bờ sông lớn, như ở trong vũng máu, rung động gật đầu: “Thuộc hạ đã rõ.”

Hai người chỉ đơn giản dẫn binh quét sạch chiến trường, sau đó trở về quân doanh, Vân Huy tướng quân trước đó về thành Khải Hoàn, không thể đi theo, đến khi quay lại mới biết bệ hạ đã xuất binh đi phục kích, trong lòng ông thấp thỏm, lập tức sai một đội binh lính đi tuần tra, đứng ngồi không yên trước vương trướng.

Thân binh đến báo, “Quy Đức tướng quân xuất binh trở lại!”

Tướng quân lập tức đi đến lều của Cơ Giai Dung. Tư Không Hàn cũng theo sát phía sau, gã cau mày, tâm tình hơi vi diệu, quân vương xuất binh rời doanh trại mà binh lính chỉ báo tên Cơ Giai Dung, nhưng có hai mươi mốt Huyền Giáp ở đây, gã không tin quốc quân sẽ dễ dàng chết như vậy.

Trên đường Vân Huy tướng quân hỏi tình hình thương vong, thân binh cũng đầy mặt khó tin: “Tề binh chết 1300 người, thủ hạ của Quy Đức tướng quân... không có thương vong.”

Vân Huy tướng quân và Tư Không Hàn đều ngây ngẩn, sau đó bước nhanh hơn.

Chiến bào Cơ Giai Dung nhuốm máu, hai tay chống trên sa bàn quan sát địa hình hẻm núi, trong lòng mơ hồ lo lắng cho an nguy của bệ hạ.

Vân Huy tướng quân vừa đến, Cơ Giai Dung kể lại mọi chuyện, Vân Huy tướng quân lập tức kinh sợ đến liên tục hít khí, Tư Không Hàn cắn chặt răng không dám tin, Vân Huy tướng quân thì lại không nghi ngờ gì cả, lập tức nói với thân binh: “Thông báo toàn quân.”

Cơ Giai Dung chỉ tay vào sông Kỳ Lân trên sa bàn, “Đuổi theo quân giặc rồi.”

Vân Huy tướng quân mặt mũi trắng bệch, “Đuổi theo ai? Sao các ngươi lại không đi theo bảo vệ bệ hạ!”

Cơ Giai Dung vuốt mặt, “Bệ hạ không cần chúng ta bảo vệ.”

Nàng nhớ đến lúc nãy, bệ hạ bỏ lại nàng và tả tướng quân trên đường sông, hiệu lệnh hai mươi mốt Huyền Giáp đi theo, không phải là nàng không muốn đi cùng, mà là đuổi không kịp, chỉ có thể nhìn bóng lưng hừng hực khí thế của quân vương dần dần đi xa. Điều đã khiến cho nàng hiểu rằng dù quân vương còn nhỏ tuổi nhưng cũng không cần người khác phải lo lắng bảo vệ chính là ánh mắt của hai mươi mốt Huyền Giáp.

Tràn đầy thành kính, tôn sùng, kính cẩn nghe lệnh, trung tâm. Bao gồm cả lão Cửu không coi ai ra gì vẫn ở bên cạnh giúp đỡ nàng, lúc đó cũng cung kính và thuần phục dưới đao của quân vương, phảng phất như người chính là tín ngưỡng của bọn họ.

Đối với người có thể thuyết phục được hai mươi mốt Huyền Giáp, những tướng lĩnh như họ đi theo chỉ làm vướng chân vướng tay.

Tin tức bệ hạ dẫn theo Quy Đức tướng quân thắng trận ở bờ sông Kỳ Lân, không những không có thương vong mà còn gϊếŧ chết 1300 quân địch, lập tức truyền đi khắp toàn quân như gió lốc, đặc biệt là hai trăm binh lính lúc đó cùng đi vào chiến trường quét dọn, líu ra líu ríu miêu tả lại cảnh tượng đẫm máu đó một lần, tuy rằng bọn họ cũng không tận mắt chứng kiến quá trình, nhưng tiếng kêu thảm thiết của quân Tề và những thi thể đầy đất đủ để bọn họ không cần uống ngụm nước nào, bàn tán cả một đêm.

Yến quốc đối đầu với quân Tề, bất kể là ai dẫn quân, chiến dịch lớn hay nhỏ đều là tình huống gϊếŧ địch một ngàn tự hại tám trăm vô cùng thê thảm, vậy mà trong trận phục kích lần này, quân mình một sợi tóc cũng không rơi, cho dù là đóng hí kịch cũng chẳng dám diễn như thế.

Cho dù chỉ là một trận thắng nhỏ, nhưng đây là một thắng lợi như kỳ tích, trời còn chưa sáng đã lưu truyền trong quân doanh một cách vô cùng kỳ diệu. Những thứ này đều là bệ hạ an bài, lập tức có người nói bệ hạ chính là thần long giáng thế, Yến quốc nhất định sẽ nhất thống thiên hạ. Cũng có người khịt mũi khinh thường nói chỉ là một trận thắng nhỏ, ai mà biết có phải hôn quân kia cố ý thể hiện trước mặt đại quân không, để cứu vãn lòng quân mà y đã để mất.

Ít nhất, Tư Không Hàn cảm thấy như vậy.

Quân Trường Sinh là hạng người gì, gã hiểu rất rõ, nếu tên hôn quân kia mà thật sự có nhiều mưu lược như thế, sao lúc trước gã dám tạo phản! Những thứ này đều là Quân Trường Sinh cố ý tạo ra để lừa dối thôi!

Rất nhanh những người nghĩ như vậy trong quân doanh đều bị sưng hết mặt.

Sáng sớm hôm sau, một tiếng hò hét kích động vang lên toàn bộ quân doanh.

“Bệ hạ trở lại! Bệ hạ bắt sống thái tử nước Tề! Bệ hạ giam giữ Tề Cẩm Vũ!”

Vân Huy tướng quân và Cơ Giai Dung đều bị kinh động, không ít binh linh cũng tuôn ra từ trong lều, chen chúc cùng nhau nhìn ra ngoài.

Quả nhiên, ánh nắng ban mai chiếu xuống một loạt bóng dáng đen như mực, quân vương trẻ tuổi mang theo hai mươi mốt Huyền Giáp giục ngựa trở về. Trên người họ loang lổ vết máu nhưng lại không hề có một chút chật vật nào, tay áo bào của quốc quân vẫn còn đang chảy máu, sát khí chỉ có ở những kẻ đã tước đi vô số mạng người phả vào mặt, chấn động đến mức lòng quân run sợ, quỳ xuống đất cung nghênh.

Nhϊếp Gia không hề cười, trong tay y nắm một đầu sợi dây thừng, đầu còn lại kéo thái tử Tề quốc đang chật vật cực độ, tùy tiện liếc qua toàn quân.

“Nhốt gã lại, cho chút nước uống.” Nhϊếp Gia kéo dây thừng một cái, Tề Cẩm Vũ lập tức lảo đảo hai bước tiến lên trước, sau đó bị một chân Nhϊếp Gia gạt ngã, nằm nhoài bên chân Cơ Giai Dung.

Đó thật sự là thái tử Tề Quốc Tề Cẩm Vũ... gã bị bắt... bệ hạ thật sự đã bắt sống Tề Cẩm Vũ!

Thời khắc này toàn quân yên tĩnh không có một tiếng động, sau đó bùng ra những trận hò hét kịch liệt, đinh tai nhức óc! Cũng không ai biết mình kêu gào cái gì, chỉ là cảm thấy hưng phấn, kích động, các loại cảm xúc hỗn loạn kịch liệt va chạm, nếu không hét ra thì chỉ sợ nhịn đến điên luôn mất!

Bọn họ chỉ cảm thấy, Yến quốc có hy vọng.

Tư Không Hàn nhìn Tề Cẩm Vũ nằm trên mặt đất ánh mắt tràn ngập nỗi sợ, chẳng biết vì sao bản thân cũng sợ hãi lui về phía sau một bước.

Toàn quân quỳ xuống ca tụng bệ hạ thần võ, Tư Không Hàn chỉ có thể bất đắc dĩ quỳ xuống cùng đám người đó.

Thân phận Tề Cẩm Vũ quan trọng, Cơ Giai Dung không tin tưởng kẻ khác, tự mình áp giải.

Thời Kham tung người xuống ngựa, nắm cương ngựa của Nhϊếp Gia dắt về vương trướng, nói với Vân Huy tướng quân: “Chuẩn bị nước, bệ hạ mệt mỏi.”

Vân Huy tướng quân lập tức lĩnh mệnh muốn đích thân đi chuẩn bị, chợt nghe thấy một tiếng kêu mềm mại, “Ngươi ôm ta về đi.”

Ông quay đầu liền nhìn thấy tiểu quốc quân vừa nãy còn vô cùng hung tàn, bây giờ lại giang hay tay về phía Thời thống lĩnh, con ngươi chứa đựng sự dịu dàng, lưu luyến, và cả một chút hàm ý làm nũng nhàn nhạt. Thời thống lĩnh cũng thật sự ôm quân vương xuống ngựa, trước mặt toàn quân trở về vương trướng, không hề e dè.

Vân Huy tướng quân chợt nhớ tới, bệ hạ và thống lĩnh dường như cũng chưa từng cố gắng tránh hiềm nghi bao giờ. Ông nhìn đám tướng sĩ vẫn đang quỳ đầy đất, không khỏi cảm thấy hơi nhức óc, không nói lời nào rời đi.

Những kẻ lúc trước bất mãn không phục vào thời khắc nhìn thấy Tề Cẩm Vũ bị bệ hạ kéo cả một đường trở về, hận không thể tự tát cho bản thân hai cái bạt tai thật mạnh.

Nhϊếp Gia bị Thời Kham nhấn vào trong nước cọ rửa một hồi, đến khi vết máu trong kẽ móng tay cũng rửa sạch sành sanh, mới thả y lên giường. Nhϊếp Gia đúng thật là có chút mệt mỏi, chém gϊếŧ cả một buổi tối, sau đó còn đến Lộc Đài càn quét một trận, lúc này đang gối đầu lên đùi Thời Kham, được hắn lau tóc cho, cảm thấy hơi hơi buồn ngủ rồi.

Vân Huy tướng quân cảm thấy cũng đã vừa lúc, sai người thông báo xin vào vương trướng, thấy cảnh tượng hai người quấn quýt, tóc mai và vành tai dính vào nhau thế này, nhất thời không dám nhìn nhiều, cúi đầu nói: “Bệ hạ, vi thần đã phái người trông coi nghiêm ngặt Tề Cẩm Vũ. Nhưng dù sao gã cũng là kẻ có võ nghệ cao cường, vi thần sợ phía dưới xảy ra sự cố, có cần mời thêm hộ vệ từ Huyền Giáp đến trông coi cho thỏa đáng không?”

“Gã sợ vỡ mật rồi, không cần trông, gã không dám chạy trốn.” Thời Kham hờ hững nói.

Nhϊếp Gia nhắm mắt nói: “Nghe thấy chưa? Lui ra đi.”

Vân Huy tướng quân muốn nói lại thôi, cuối cùng cắn răng thấp giọng nói: “Bệ hạ và Thời thống lĩnh có tình cảm, vi thần đã biết thì cũng không sao. Nhưng trước mắt dù sao cũng đang ở trong quân, bệ hạ vừa mới chiếm được uy vọng, không tránh được có kẻ phía dưới nói bậy nói bạ, bệ hạ có thể...”

Ông còn chưa nói hết lời đã nghe thấy tiểu quốc quân kiêu căng, ngạo nghễ cười lạnh: “Bản vương và người yêu mình ở đâu, làm gì, còn cần kẻ khác cho phép?”

Hết chương 75.

Beta có lời muốn nói: hình minh họa cho lối viết hành thư.