Điện Thoại Từ Chồng Cũ (Chồng Trước Điện Báo)

Chương 47

Thầy giáo Đồng tăng ca, người nhà mang theo trái cây tới, không chỉ mang theo phần của anh, còn mang cho tất cả giáo viên tăng ca mỗi người một ít.

Thầy giáo Tiết, người lúc trước cứ dùng chuyện hai người đàn ông kết hôn để xỉa xói Đồng Thu, hiện tại cũng không có mặt mũi mà nhận trái cây của người ta. Bởi vì Hoắc Tri Hành đến đây, đám giáo viên bình thường quan hệ tốt với Đồng Thu tụ lại một chỗ cùng nhau nói chuyện đùa giỡn, thầy giáo Tiết cảm thấy ông ta cùng bầu không khí này không thích hợp, dọn dẹp vài món đồ chạy lấy người.

Đồng Thu cũng không thèm để ý, anh còn ước gì ông ta đừng nói chuyện với anh, chứ không thì chưa được hai câu đã khiến anh bực muốn chết.

Mọi người ăn trái cây xong rồi, chuyện cũng đã nói hết, lại phải tiếp tục làm việc.

Hoắc Tri Hành kê cái ghế ngồi bên cạnh Đồng Thu, trong tay cầm quyển sách, nhưng căn bản đọc không vào.

Đồng Thu bận rộn, hắn không muốn làm phiền đối phương, đành nhìn ra ngoài cửa sổ phát ngốc.

Đôi khi hắn cũng sẽ nghĩ, nếu như hắn và Đồng Thu gặp nhau sớm một chút thì sẽ như thế nào, nếu như hai người lúc đi học liền quen biết, ở sau lưng ba mẹ thầy cô lén lút yêu sớm, chắc là rất thú vị.

Hắn tưởng tượng ra cảnh hai người mười mấy tuổi, trốn trong góc khuất không người chú ý của trường học lén lút nắm tay, vô cùng đáng yêu.

Trước kia Hoắc Tri Hành rất hiếm khi đến văn phòng tìm Đồng Thu, cảm thấy như vậy không tốt, nhưng bây giờ ngồi ở chỗ này, trong lòng lại đặc biệt thoải mái.

Để cấp tốc có kết quả vào thứ hai, mọi người tăng ca đến gần 12 giờ.

Một cô giáo có chồng đến đón, tổ trưởng nhìn đồng hồ, bảo mọi người về nhà thôi, bài thi chưa chấm xong thì để sáng thứ hai chấm tiếp, buổi chiều trước khi tan học có thể ra điểm là được.

Đồng Thu và Hoắc Tri Hành là hai người cuối cùng rời khỏi văn phòng, đơn giản dọn dẹp văn phòng một chút, đóng cửa kỹ càng, lúc đi ở hành lang, tiếng bước chân vang vọng đặc biệt rõ ràng.

Đường từ văn phòng xuống dưới lầu sẽ đi ngang qua lớp của Đồng Thu, Đồng Thu bùi ngùi nói: “Còn có nửa tháng, tâm tình đúng là rất phức tạp.”

Đây không phải lần đầu tiên Đồng Thu chủ nhiệm lớp 12, nhưng lần này, tình cảm có chút đặc thù.

Lúc tiếp nhận lớp này, Đồng Thu ba mươi tuổi, vào cái tuổi này, đối với anh mà nói, rất nhiều chuyện có ý nghĩa khác biệt, so với trước kia cũng càng thành thục hơn.

Đám trẻ này, so với những lớp trước anh phải cứng rắn hơn, thích ầm ĩ ồn ào, thích cùng anh đùa giỡn, nhưng so với những học sinh trước kia, tình cảm với anh cũng càng thân thiết hơn.

Anh kết hôn, Phùng Khải Văn dẫn theo cả lớp chúc phúc cho anh.

Trong học tập cũng như trong cuộc sống, mặc kệ là gặp phải chuyện gì, lúc bọn chúng không muốn nói với ba mẹ đều sẽ đến tìm Đồng Thu.

Ngoại trừ những chuyện này, còn có Tiếu Khả Nhiên.

Trong ba năm qua đã có vô số những chuyện to chuyện nhỏ, cũng sắp sửa phải đến lúc kết thúc, Đồng Thu đột nhiên trở nên đa sầu đa cảm.

Hoắc Tri Hành nắm chặt tay anh, chậm rãi cùng anh đi qua cửa lớp.

“Giáo viên chính là cùng bọn nhỏ đi qua một đoạn đường ngắn trong cuộc đời chúng. Đoạn đường ngắn này, đối với bọn chúng mà nói, đến cuối cùng có thể sẽ chỉ còn là hạt vừng hạt đậu trong ký ức mà thôi. Nhưng không phải em đã từng nói với anh rồi sao, chỉ cần trong suốt quá trình này em có thể làm tốt vai trò người dẫn đường của mình, nhờ vào tác động của em mà chúng có thể đi đến những nơi tốt hơn, thì chính là đáng giá.” Hoắc Tri Hành an ủi anh, “Người đến người đi, bọn nhỏ trưởng thành cũng phải tự mình bay đi, nhưng có một người tuyệt đối sẽ không bay đi đâu hết, chỉ muốn ở bên cạnh em mãi thôi.”

Đồng Thu bật cười, nhìn hắn nói: “Ai thế? Sao em lại không nhìn thấy?”

Hoắc Tri Hành tiến đến trước mặt anh: “Bây giờ đã nhìn thấy chưa?”

Hai người mỉm cười nhìn đối phương, ai cũng không nói gì, đèn hành lang đã tắt, trong bóng đêm Đồng Thu nhẹ nhàng hôn lên môi Hoắc Tri Hành.

Nhìn thấy.

Đồng Thu nghĩ.

Vẫn luôn nhìn thấy.

****

Thi Đại học năm nào trời cũng mưa, có thể xem như là lời nguyền, hơn nữa còn là phạm vi cả nước, không một nơi nào may mắn thoát khỏi.

Rõ ràng là học sinh thi Đại học, nhưng Đồng Thu nửa đêm tỉnh dậy lại không ngủ được nữa. Sợ đánh thức Hoắc Tri Hành, trở mình cũng phải vô cùng cẩn thận.

Từ lúc hai người nói muốn đem chứng nhận ly hôn đi đổi đến nay đã là hơn nửa tháng, nhưng vẫn chưa có đi, Đồng Thu nói chuyển nhà, cũng vẫn chưa có chuyển.

Bình thường sẽ tới đây ở, đêm nào Hoắc Tri Hành không về nhà, thì anh ở lại bên kia, dù sao bên kia gần trường học, anh đi làm thuận tiện.

5 giờ 30 phút sáng, đồng hồ báo thức vang lên.

Hoắc Tri Hành mơ mơ màng màng kéo người bên cạnh tới hôn một cái, ngái ngủ hỏi: “Tối qua ngủ có ngon không?”

“Nửa đêm đã thức, không ngủ lại được.” Đồng Thu vùi trong ngực Hoắc Tri Hành, đưa tay sờ râu trên cằm đối phương, “Em hồi hộp!”

Hoắc Tri Hành miễn cưỡng mở mắt ra, cười nói: “Em làm thầy giáo mà cứ như em đi thi vậy.”

“Nếu là em thi thì em sẽ không hồi hộp.” Đồng Thu nói, “Em phát hiện, người càng già, tâm lý càng kém thì phải?”

“Hử? Ai già?” Hoắc Tri Hành bóp bóp mông anh, “Vẫn còn rất non mịn mà.”

Đồng Thu cười hắn mất hết hình tượng, vỗ hắn mấy cái, bảo hắn mau rời giường.

“Hôm nay em cũng đến trường thi sao?” Hoắc Tri Hành ngồi dậy, vươn vai một cái.

Vai phải của hắn vẫn chưa khỏi hoàn toàn, nhưng hơn nửa tháng qua dưới sự chăm sóc cẩn thận của thầy giáo Đồng đã tốt hơn nhiều lắm, Hoắc Tri Hành nói mình “Da dày thịt béo chống tai họa”, lời này khiến Đồng Thu không vui, anh nói hắn cũng không phải làm bằng sắt, còn bị thương một lần nữa thì không xong với anh đâu.

Hoắc Tri Hành hỏi không xong thế nào, Đồng Thu biểu thị, bị thương một lần, cấm dục ba tháng.

Nhưng chuyện cấm dục Hoắc Tri Hành này, người bị trừng phạt hình như lại là Đồng Thu.

“Em đi nấu cháo! Anh rửa mặt xong thì tới đây chiên trứng.”

Một lần nữa cùng nhau sống chung, thầy giáo Đồng cũng không còn giả bộ hiền lành chịu khó gì nữa, bắt đầu sai khiến Hoắc Tri Hành làm việc.

Hoắc Tri Hành cũng rất vui vẻ cùng anh nấu cơm, lúc hai người ở trong phòng bếp bận rộn, nói không chừng còn có thể có cơ hội biến nấu cơm thành làʍ t̠ìиɦ.

Đương nhiên, cái này cũng chỉ là nghĩ thôi, buổi sáng nhất định là không có thời gian.

Đồng Thu và Hoắc Tri Hành cùng nhau ra ngoài, bên ngoài trời mưa rất lớn, nhưng trong nhà chỉ có một cái dù.

“Xuống siêu thị dưới lầu xem có bán hay không?” Hoắc Tri Hành nghĩ, nếu như không có thì đưa cái dù này cho Đồng Thu, dù thế nào cũng không thể để thầy giáo Đồng nhà hắn bị ướt.

Kết quả hai người vừa xuống dưới lầu thì gặp dì Tống nhà hàng xóm. Dì này đúng là rất lợi hại, mưa to như vậy cũng có thể đi mua đồ ăn.

“Ôi!!” Dì Tống vừa nhìn thấy Đồng Thu, hai mắt lập tức phát sáng, cứ như là nhìn thấy con trai lâu ngày không gặp, “Lâu lắm rồi không thấy tiểu Đồng nha!”

Đúng là lâu lắm rồi.

Đồng Thu lúc trước sống ở đây quan hệ với hàng xóm đặc biệt tốt, nhất là dì Tống này.

Dì Tống năm nay hơn năm mươi tuổi, sống một mình, có việc gì cần giúp đều rất thích đến tìm hai chồng chồng Hoắc Tri Hành bọn họ. Một cảnh sát một thầy giáo, người tốt bụng lại nhiệt tình.

Nhất là Đồng Thu, với ai cũng hòa đồng thân thiện, dì Tống vô cùng thích.

Đợt trước không biết chuyện hai người ly hôn, hôm Đồng Thu dọn nhà rời đi, bà còn gói sủi cảo nhân thịt trộn thì là, bảo Hoắc Tri Hành lấy về để trong tủ lạnh, nói hắn rảnh thì nấu cho thầy giáo Đồng ăn.

“Chào buổi sáng dì Tống!” Đồng Thu cười dịu dàng chào hỏi bà.

“Đi làm sao?” Dì Tống niềm nở hỏi.

“Vâng ạ!” Hoắc Tri Hành trả lời, sau đó hỏi: “Dì Tống, cái siêu thị bên ngoài tiểu khu chúng ta có bán dù không?”

“Hai đứa không có dù à?” Dì Tống đưa luôn cái dù của bà cho Hoắc Tri Hành, “Lấy của dì đi, cũng không biết hôm nay bị làm sao, cái siêu thị bên ngoài không có mở cửa.”

Đồng Thu có hơi ngại, nhưng dì Tống vẫn đưa cái dù đỏ tươi của bà cho hai người.

Dì Tống đi lên lầu, để lại hai người đứng ở cửa tiểu khu do dự nhìn cái dù đỏ chót kia.

“Không thì chúng ta chơi kéo búa bao đi.” Đồng Thu nói, “Người thắng dùng cái dù đỏ.”

Kéo búa bao thật sự đúng là một trong những phát minh vĩ đại nhất trên thế giới.

Hoắc Tri Hành nói: “Cái dù đỏ đó nên để cho em dùng “

“Tại sao?”

“Hôm nay thi Đại học, thầy giáo cầm dù đỏ, học sinh cũng sẽ gặp may mắn.”

Đồng Thu xưa nay không phải người mê tín, nhưng không hiểu sao lại bị lời nói này chọc trúng.

Cho nên mới nói, con người không phải là không mê tín, mà là thời cơ chưa đến.

“Quyết định vậy đi.” Đồng Thu chủ động cầm cái dù màu đỏ, “Sẽ gặp may mắn, học sinh của em đều sẽ thi được điểm cao!”

Vì thế, dưới cơn mưa lớn, thí sinh cùng phụ huynh đến đưa con đi thi đều nhìn thấy có một thầy giáo che dù đỏ chót đứng trước cổng trường Ngũ trung, có học sinh đi tới nói chuyện, sẽ liền nhiệt tình cổ vũ đối phương cố gắng lên.

Cảm giác giống như là…. một trạm tiếp sức vậy!

Hai ngày rưỡi thi đại học, mưa cũng rơi liên tục hai ngày rưỡi.

Đồng Thu che cái dù đỏ chót, đứng trước cổng trường thi tới khắc cuối cùng.

Khi tiếng chuông kết thúc kỳ thi cuối cùng cũng vang lên, Đồng Thu không hiểu sao lại thấy lỗ mũi cay cay, bọn nhỏ một tay anh dẫn dắt cuối cùng cũng đã chạy xong đoạn đường đua này, bắt đầu chuẩn bị tiến vào giai đoạn tiếp theo của cuộc đời.

Các thí sinh liên tục đi ra, có người khóc có người cười, cũng có người lạnh lùng, gương mặt không biểu cảm gì.

Đồng Thu trông thấy Phùng Khải Văn dù cũng không có, cứ như vậy đội mưa chạy ra bên ngoài, anh vội vàng bước nhanh về phía trước, che dù cho thằng nhãi ranh.

“Đồng ca!” Phùng Khải Văn đặc biệt phấn khích, “Em thi xong rồi!”

Đồng Thu dở khóc dở cười: “Ừ, thấy rồi!”

Lúc này, mấy học sinh khác của Đồng Thu ở Ngũ Trung cũng đã đi ra, tiến đến bên cạnh anh, vây quanh thầy giáo mà tôi một câu bạn một câu nói cái này cái nọ, trời mưa to cũng không thể dập tắt được hào hứng của bọn họ.

Nhìn thấy học trò sau khi thi xong trạng thái đều không tệ, Đồng Thu thấy rất nhẹ nhõm, xem ra bọn chúng phát huy cũng rất tốt.

Thi xong rồi, buổi chiều đám học sinh muốn hẹn nhau đi chơi, Phùng Khải Văn rủ Đồng Thu đi cùng, Đồng Thu nói: “Không được, buổi chiều tôi còn có việc.”

“Việc gì thế….?” Phùng Khải Văn nhiều chuyện, “Hẹn hò với sư mẫu à?”

Đồng Thu cười cậu: “Đừng có mà quan tâm chuyện không đâu!”

Cả đám học sinh cũng ồ lên, ồn ào chọc cho Đồng Thu ngại muốn chết.

Cứ như vậy, tiễn xong đám học trò vừa mới được giải phóng này đi, Đồng Thu quay đầu lại nhìn trường học, ngày nghỉ của anh đến rồi.

Ngày nghỉ đến rồi, chuyện đầu tiên muốn làm chính là gì đây?

Đương nhiên là dọn nhà.

Anh đã hẹn công ty dọn nhà, thời gian vẫn còn sớm, che dù nhanh chóng đi thẳng về nhà.

Chìa khóa nhà Hoắc Tri Hành ở trong túi áo va chạm với chìa khóa căn hộ anh thuê phát ra âm thanh leng keng, Đồng Thu lấy điện thoại di động, gửi cho Hoắc Tri Hành một tin nhắn: Cảnh sát Hoắc, chiều nay em sẽ dọn về, tối nay có phải là nên chúc mừng chuyện chúng ta bắt đầu sống chung một chút hay không?

Mấy phút sau, Hoắc Tri Hành trả lời lại: Thầy giáo Đồng muốn làʍ t̠ìиɦ cứ nói thẳng, nhà chúng ta không thịnh hành cái kiểu vòng vo tam quốc này.

Đồng Thu cười, nói thầm một câu: Lưu manh!