Đồng Thu uống phải rượu giả, vào thời khắc quan trọng nhất thì ngủ mất. Chuyện này nói ra, vừa buồn cười lại vừa bất đắc dĩ.
Nhưng mà, nếu như anh ngủ một giấc thẳng tới hừng đông thì tốt rồi, ít nhất sẽ không bị giày vò. Nhưng rượu giả dù sao cũng hại người, Đồng Thu ngủ cũng không lâu lắm, mê man một lát quá khó chịu nên tỉnh.
Lúc trước anh uống lung tung rất nhiều rượu, sau khi về nhà vì để giải rượu, Hoắc Tri Hành lại rót cho anh không ít nước, lúc này là vì mắc tiểu mà tỉnh lại.
Nửa đêm ba giờ, mở mắt ra.
Đêm khuya tĩnh lặng, người khác đều đã ngủ từ lâu. Đồng Thu điên cuồng vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.
Người say rượu, đầu thì nặng chân thì nhẹ, Đồng Thu chóng mặt chịu không được, còn chưa xuống giường đã đánh thức Hoắc Tri Hành nằm bên cạnh.
“Có chuyện gì vậy?” Hoắc Tri Hành ngủ cũng không sâu, bên này vừa có động tĩnh lập tức mở to mắt đỡ con ma men lắc lư nghiêng ngả.
Đồng Thu mắc tiểu sắp nhịn hết nổi, lại còn có hơi buồn nôn, anh xua xua tay, lời ít ý nhiều nói: “Nhà vệ sinh!”
Hoắc Tri Hành buông anh ra, lo lắng nhìn anh chạy vào nhà vệ sinh.
Đồng Thu cứ cách năm ba phút lại chạy vào nhà vệ sinh một lần, giày vò nửa tiếng đồng hồ mới dừng lại. Mọi thứ khác đều tốt, chỉ là lăn qua lăn lại, cực kỳ mệt mỏi….!
“Đỡ hơn chút nào chưa?” Hoắc Tri Hành nhìn anh như vậy, thật sự không yên tâm, nghĩ để anh ăn chút gì đó, làm dịu cảm giác khó chịu trong dạ dày.
Đồng Thu nằm ở trên giường, mở to mắt nhìn trần nhà, bởi vì chạy mấy quận ra vào nhà vệ sinh, kiệt sức thở hổn hển.
Hoắc Tri Hành ngồi bên cạnh đưa tay sờ trán anh, nhíu mày: “Có phải là sốt rồi không?”
Hoắc Tri Hành sợ Đồng Thu uống ly rượu không rõ lai lịch kia vào rồi hỏng mất, mới hơn ba mươi tuổi đầu, không thể nào có chuyện uống rượu mà say đến choáng váng thế này.
Hắn xuống giường dự định đi tìm nhiệt kế, kết quả lại bị anh nắm tay kéo lại.
“Làm sao vậy?” Hoắc Tri Hành nhìn anh.
Đồng Thu nuốt một ngụm nước bọt: “Chuyện kia…”
Vừa mới nãy Đồng Thu trốn ở trong nhà vệ sinh mà suy nghĩ về nhân sinh một lúc lâu.
Bắt đầu từ lúc Đồng Thu không cẩn thận uống phải rượu giả đến bây giờ, tuy rằng thân thể không thoải mái, còn rất chóng mặt, nhưng thật ra đầu óc vẫn luôn tỉnh táo. Chỉ là có chút xúc động khó hiểu, tinh lực cuồn cuộn, rõ ràng tứ chi vô lực, nhưng dường như lại có một cỗ năng lượng nào đó bị nghẹn lại. Anh cảm thấy, đêm nay nếu không phải Hoắc Tri Hành, anh có lẽ đã thật sự bị người không rõ nào đó mang đi rồi. Trong trường hợp xấu nhất, chuyện phát sinh sau đó chắc chắn sẽ không chỉ ít như này. Còn nếu xấu hơn, anh có lẽ đã bị hủy đi khí quan hoặc là bị bán vào nơi thâm sơn nào đó.
Đồng Thu đã não bổ ra được mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết.
Nhưng mà lại nói, đêm nay Đồng Thu vốn dĩ chính là đi săn diễm, mục đích ngay từ đầu đã không trong sáng, bây giờ nghĩ lại một chút, cái gã đàn ông không có ý tốt kia lớn lên cũng quá khó coi, nếu như anh có thể chọn, vậy khẳng định sẽ không chọn gã.
Ngủ với cái loại người này, dù kỹ thuật tốt cũng không được. Thầy giáo Đồng yêu cầu rất cao, ở phương diện này vô cùng kén chọn.
Bởi vậy mà nói, Đồng Thu rất cảm ơn Hoắc Tri Hành, coi như là hắn giúp anh một phen, nhưng mà tiếp theo…..
Đồng Thu khó chịu đến nướ© ŧıểυ cũng tiểu không ra….
Anh cực kỳ muốn làm.
Hoặc là nói, Đồng Thu lúc này, cực kỳ muốn cùng Hoắc Tri Hành – chồng cũ của anh làm.
Cùng người khác làm, anh không yên tâm.
Suy nghĩ cái gì đâu không? Đầu đau đến muốn nổ tung, Đồng Thu bụm mặt ngồi ở trên bồn cầu, có cảm giác như bị vả vào mặt. Rõ ràng lúc trước chính anh vẫn luôn ghét bỏ kỹ thuật giường chiếu của Hoắc Tri Hành, hiện tại lại hận không thể lập tức cùng người ta tới một trận.
Nửa đêm hơn ba giờ, anh không thèm quan tâm mà gửi tin nhắn cho Sở Dao: Chị em, ra đây, nói chuyện tâm tình.
Sở Dao nữ sĩ cuộc sống về đêm phong phú gần như là trả lời trong một giây: Đây, bảo bối, ngủ với chồng cũ ông sao?
Chị em liền tâm, đây là sự thật.
Đồng Thu: Chưa có ngủ, tôi còn đang xoắn xuýt.
Sở Dao gửi tới một chuỗi “Ha ha ha” thật dài, lại hỏi: Ông còn xoắn xuýt cái rắm! Cảnh giường chiếu không phải đã sắp xếp từ sớm rồi sao?
Đồng Thu hít một hơi thật sâu, trịnh trọng nói: Nhưng mà kỹ thuật của anh ấy không tốt, tôi thật vất vả mới cháy lên một ngọn lửa động tâm nho nhỏ với anh ấy, tôi sợ sau khi ngủ nó liền bị dập tắt luôn.
Vài giây sau, Sở Dao gửi đến một tin nhắn: Ông khi nào thì cháy lên một ngọn lửa động tâm nho nhỏ với hắn? Tôi làm sao lại không biết?
Lộ rồi!
Đồng Thu rất bội phục năng lực nắm bắt trọng điểm của người chị em này.
Đồng Thu: Không nên để ý những chi tiết đó, tôi chỉ là muốn nói, đối với một người trưởng thành mà nói, chất lượng sinh hoạt trên giường rất quan trọng, là thủ đoạn trọng yếu để duy trì hôn nhân.
Sở Dao thì lại vô cùng phóng khoáng: Thử đi, thử xong lại nói. Hai người cũng đã ly hôn lâu như vậy, không chừng hắn đã ở sau lưng ông khổ luyện. Ông không nên chỉ dựa vào kinh nghiệm dĩ vãng, liền đưa ra phán quyết tử hình cho người ta như vậy!
Đồng Thu nhìn chằm chằm những chữ này hơn nửa ngày, sau đó mới trả lời: Bà có ý tứ gì? Anh ấy đã khổ luyện? Anh ấy khổ luyện cùng với ai?
Sở Dao: Không nên để ý những chi tiết đó.
Không để ý là chuyện không thể nào. Đồng Thu nghĩ đến sau khi ly hôn, anh một lần hẹn cũng không có, vậy mà Hoắc Tri Hành có khả năng là đã thân kinh bách chiến*, dày công tôi luyện kỹ thuật giường chiếu, liền ghen đến váng đầu.
* Thân kinh bách chiến: thân trải qua trăm trận chiến.
Anh thậm chí cũng không biết, anh đến cùng là hy vọng lát nữa Hoắc Tri Hành sẽ có biểu hiện như thế nào.
Biểu hiện không tốt, không được.
Biểu hiện quá tốt, lại càng không được.
Đồng Thu từ trên bồn cầu đứng dậy, chạm vào “Anh em tốt” tinh thần hưng phấn gấp trăm lần của mình, cảm giác bản thân giống như bệnh tâm thần.
Tự hỏi nhân sinh không có kết quả, Đồng Thu quyết định thuận theo tự nhiên, quay lại nằm xuống giường lần nữa. Nếu Hoắc Tri Hành có cái ý tứ kia, vậy thì làm như Sở Dao nói, thử xem. Cùng lắm thì giống như trước kia vậy, không đến mức sung sướиɠ, nhưng ít ra cũng coi như mở hàng.
Thế là, thầy giáo Đồng quay trở lại chiến trường, mang theo ý đồ mời chồng cũ làm một trận lớn.
“Khó chịu sao?” Hoắc Tri Hành lo lắng hỏi.
Nhưng mà cảnh sát Hoắc cũng không có nhận được câu trả lời thuyết phục. Ngược lại là bị thầy giáo Đồng nằm ở trên giường dùng ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn chăm chú, khiến cho trong lòng nóng lên.
Đồng Thu hé miệng cả buổi, phun ra mấy chữ: “Có thể không?”
Cái lời kịch này Hoắc Tri Hành cảm thấy có chút quen tai.
“Hả?” Hắn nở nụ cười, tới gần Đồng Thu, biết rõ còn cố hỏi: “Có thể không cái gì?”
Đồng Thu tức hắn, oán giận nói: “Em say rồi!”
“Anh nghe nói người say không bao giờ nói mình say.”
“Em đúng là say.” Đồng Thu duỗi tay ra, cầm lấy cái bαo ©αo sυ bị Hoắc Tri Hành ‘tịch thu’, “Đây là cái gì?”
“Em nói xem?”
Đồng Thu xé rách vỏ bao: “Bong bóng đó!”
Hoắc Tri Hành nhìn anh cười, không nói một lời.
Đồng Thu nghịch cái bao kia, thỉnh thoảng giương mắt nhìn Hoắc Tri Hành.
“Chơi vui không?” Hoắc Tri Hành hỏi.
“Bình thường thôi.”
Đồng Thu trầm mặc một lát, chớp đôi mắt phiếm hồng vì say rượu: “Anh làm sao vậy?”
Anh biết rõ mà còn hỏi.
“Anh làm sao em còn phải hỏi?” Hoắc Tri Hành nhéo chóp mũi anh, cười.
“Em đúng là uống nhiều quá rồi.” Đồng Thu ném cái bao sang bên cạnh, dường như làm nũng nói: “Em muốn đi ngủ.”
Miệng nói muốn đi ngủ, nhưng thân thể lại rất thành thật, thầy giáo Đồng say rượu, căn bản không biết dừng lại là gì.
Hoắc Tri Hành thật sự nhịn không được nữa, đưa tay véo đối phương: “Sao lại không thể thành thật một chút? Muốn cái gì lại không chịu nói thẳng ra?”
Đồng Thu bị véo đau, quay đầu lại muốn oán giận, lại bất ngờ bị hôn lên.
Hoắc Tri Hành kéo chăn, đắp ngang thân hai người, dán vào lỗ tai anh nói: “Có thể không?”
“Đừng hỏi nữa.” Đồng Thu vẫn còn suy nghĩ, rốt cục là uống phải rượu gì, đầu óc choáng váng như thế, anh chọc chọc bả vai đối phương: “Trong nhà có còn cái kia không?”
“Hết hạn rồi!” Hai người trước kia tần suất sinh hoạt chồng chồng quá ít, lúc kết hôn mua một lọ, xài chưa hết đã quá hạn.
“……” Đồng Thu hận đến nghiến răng, nhưng anh nghĩ kỹ rồi, cái gì cũng ngăn không được “Kỳ thi” đêm nay.
Thầy giáo Đồng tuyệt đối không khuất phục, lấy ra một tuýp kem dưỡng da, là lúc trước anh dọn đi để quên ở đây, rất tốt, cái này không có quá date!
Anh đưa cho Hoắc Tri Hành: “Dùng cái này!”
“Kỳ thi bắt đầu!” Thầy giáo Đồng đeo lên “Chứng chỉ giám thị”, nghiêm túc nói với thí sinh Hoắc Tri Hành, “Đừng có trượt, có thể học lên hay không, thì phải xem biểu hiện lần này của anh.”
Tục ngữ nói rất đúng, cuộc đời chính là một kỳ thi, đối với Đồng Thu mà nói, làʍ t̠ìиɦ cũng vậy.
Dựa vào kinh nghiệm ngày xưa, nếu như bài thi điểm tối đa là 100, vậy thì vị chồng cũ này của anh nhiều nhất chỉ được 30 điểm, 30 điểm này vẫn là do giáo viên chấm thi nhìn vào trình bày ngay ngắn mà cho thêm điểm cảm tình.
Hiện tại, thầy giáo Đồng đang chờ mong kinh hỉ, mà cũng sợ hãi kinh hỉ.
“Thời gian làm bài là bao lâu?” Hoắc Tri Hành trước khi tiến vào mang theo ý cười hỏi anh.
Đồng Thu nghĩ nghĩ: “Bốn mươi phút đi.”
Anh cảm thấy anh là đang làm khó Hoắc Tri Hành.
Nhưng thi cử chính là thi cử, thi cử không thể đánh bài cảm tình, cho dù Hoắc Tri Hành đẹp trai lương thiện, cũng không thể mở một mặt lưới.
“Quá giờ nộp bài có thể được thêm điểm không?”
“Sao anh lại có thể tự tin như vậy?” Đồng Thu nở nụ cười, ôm gối đầu, buồn giọng nói: “Chờ anh được bốn mươi phút, chúng ta lại thương lượng tiếp.”
Hoắc Tri Hành nhẹ giọng cười, nụ cười vô cùng tự tin.
Hắn nhướn mày nói: “Được, bắt đầu tính giờ.”
****
Đồng Thu cảm thấy, nhân sinh thật là kỳ diệu, kỳ diệu đến nỗi anh nói không ra lời.
Trong suốt hơn một tiếng vừa rồi, anh nghiêm túc nghĩ lại cách thức ở chung của anh cùng Hoắc Tri Hành từ lúc quen biết đến giờ. Cố gắng không bỏ qua bất kỳ một chi tiết nhỏ nào. Nhưng mà, anh vẫn không hiểu nổi.
Từ trước đến nay, anh luôn cho rằng chỉ có anh mới đeo mặt nạ trong đoạn hôn nhân kia, tuyệt đối không nghĩ tới, sau khi ly hôn Hoắc Tri Hành lại tặng cho anh một “Kinh hỉ” to đùng.
Vừa rồi, thí sinh họ Hoắc biểu hiện xuất sắc, phát huy vượt xa người thường.
Thí sinh đường làm quan rộng mở, anh lại ưu sầu mà nghĩ: Xong rồi, học trò cưng ở sau lưng mình, ra bên ngoài tìm giáo viên khác phụ đạo ngoài giờ…
Thí sinh Hoắc Tri Hành còn chưa biết thầy giáo Đồng đang chìm trong ưu sầu, kiêu ngạo lại khoe khoang hỏi: “Thế nào? Bằng thành tích của anh, có thể nhảy lớp không?”
Đồng Thu liếc mắt nhìn hắn, “Hừ!” một tiếng, không nói chuyện.
“Ơ? Không hài lòng sao?” Hoắc Tri Hành kéo người qua, “Vậy đi, nếu thầy giáo Đồng cảm thấy không hài lòng, chúng ta thi lại một lần là được.”
Đồng Thu không nhớ rõ từ sau khi ly hôn đây là lần thứ mấy anh nghi ngờ chồng cũ bị đoạt xá*, từ trên xuống dưới phong cách so với trước kia hoàn toàn khác nhau. Nói hay lắm, lãnh đạm cấm dục, hiện tại xem ra, tất cả đều là giả dối!
* Đoạt xá: cơ thể bị linh hồn khác chiếm giữ.
Đồng Thu nhìn trần nhà, trong lòng tự nhủ: Có lẽ là mình say rượu còn chưa có tỉnh, sau khi tỉnh rượu mọi thứ sẽ trở về vị trí cũ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình
Hoắc Tri Hành: Thưa thầy, không có đâu, anh là do thiên phú dị bẩm mà thôi.