“Ai là bảo bối của cậu?” Hoắc Tri Hành kéo Đồng Thu đến bên cạnh mình.
Nhà thiết kế “Ai ui!” một tiếng, cười đến tông vào cái kệ phía sau, cười xong liền sấn tới đây, sờ sờ cánh tay Hoắc Tri Hành: “Gọi anh cũng được nha…!”
Hoắc Tri Hành quay đầu nhìn Đồng Thu, Đồng Thu đang há miệng cười trộm.
Nhà thiết kế phong cách quá độ này giúp hai người thay quần áo. Lúc nhìn thấy Hoắc Tri Hành cởϊ áσ khoác liền “Chậc chậc” cảm thán: “Dáng người thật tốt…”
Đồng Thu đang định đi đến một phòng thử đồ khác, nghe thấy y nói như vậy, lập tức quay đầu lại.
Nhà thiết kế nhìn anh, cười trêu chọc: “Ui!!! Ghen rồi!”
Hoắc Tri Hành cũng nhìn về phía Đồng Thu. Đồng Thu lỗ tai đỏ ửng chui vào phòng thử đồ.
“Tôi giúp anh nha?” Nhà thiết kế vóc dáng so với Đồng Thu còn thấp hơn nửa cái đầu, ngửa đầu hỏi Hoắc Tri Hành.
“Không cần.” Hoắc Tri Hành khách khí cười cười, “Tôi tự mình mặc.”
Nhà thiết kế không cam lòng, ở bên ngoài oán giận trai đẹp đều đã có đối tượng.
Bộ lễ phục này mặc vào thật sự rất phiền phức, bởi vì có hai mặt, không có người giúp đúng thật là không được. Đồng Thu tự mình mặc một lúc lâu, phía trước thì dễ rồi, đằng sau làm thế nào cũng mặc không được. Đang bối rối không biết làm sao, thì có người gõ cửa.
“Tiểu Thu!”
Là giọng của Hoắc Tri Hành.
Đồng Thu hé cửa ra một khe nhỏ, thò đầu ra: “Anh xong rồi sao?”
Bộ anh mặc chính là cái có váy cưới màu trắng ở phía trước, từ bả vai trở lên đều là voan mỏng, nửa kín nửa hở rất gợi cảm, Hoắc Tri Hành liếc một cái, thấy được một chút ở phía trên.
“Bộ đồ này hơi khó mặc, nhờ em giúp một chút.” Hoắc Tri Hành là người bình thường quen mặc cảnh phục, lúc này thay loại lễ phục phức tạp này, hắn thật sự mặc không được.
Nhà thiết kế ở bên ngoài hắng giọng nũng nịu la lên: “Anh đẹp trai! Tôi có thể giúp anh nha!”
Đồng Thu liếc ra bên ngoài, Hoắc Tri Hành cười nói: “Anh nhờ y giúp nhé?”
“Anh vào đây!” Đồng Thu nghiêng người, mở cửa để cho Hoắc Tri Hành đi vào phòng thử đồ anh đang đứng, còn nói thầm một câu, “Em cũng không mặc được.”
Phòng thử đồ cá nhân diện tích không được bao nhiêu, bốn phía đều là gương, hai người đàn ông chen chúc ở bên trong, lúc xoay người khó mà tránh khỏi không đυ.ng nhau.
“Anh giúp em mặc trước.” Hoắc Tri Hành để Đồng Thu quay lưng về phía hắn, đứng đối diện với tấm gương, giúp anh cài từng nút từng nút của âu phục phía sau vào.
“Cái đồ này quá rắc rối.” Đồng Thu oán giận, “Thay quần áo cũng mất nửa tiếng đồng hồ.”
Hoắc Tri Hành cười cười, ngẩng đầu lên, từ trong gương nhìn thấy Đồng Thu đang cúi đầu cắn môi nghiên cứu làm sao để thắt cái dây lụa phía trước.
“Em thật sự rất đẹp!”
Một câu nói của Hoắc Tri Hành trực tiếp khiến Đồng Thu bốc cháy, chẳng biết làm gì ngoại trừ đơ người nhìn đối phương.
Người này trước giờ chưa từng nói với anh những lời như vậy, thẳng thắn lại mập mờ.
Dù là trước kia hay bây giờ, Hoắc Tri Hành đều chưa từng tưởng tượng tới bộ dáng Đồng Thu mặc váy cưới, hắn cũng không thích đàn ông mặc đồ phụ nữ, nhưng lúc này nhìn Đồng Thu, tim lại đập điên cuồng.
Váy cưới bằng ren màu trắng, gương mặt của Đồng Thu bởi vì ngại ngùng mà phiếm hồng. Hoắc Tri Hành ở chỗ nào mà được thấy hình ảnh như vậy.
Đồng Thu sửng sốt một lúc lâu, cuối cùng ngay dưới ánh mắt chăm chú cùng nụ cười của Hoắc Tri Hành cúi đầu tiếp tục hý hoáy thắt cái dây lụa trên eo mình. Anh giả bộ bình tĩnh mà thổ tào bộ quần áo quá khó mặc, nhưng lại không biết bản thân đang vô tình câu dẫn khiến cảnh sát Hoắc định lực vô cùng mạnh suýt chút nữa là đánh mất lý trí, giống như con hổ đói xông tới vồ lấy con mèo nhỏ.
“Xong chưa?” Đồng Thu thắt xong cái dây ngẩng đầu lên nhìn vào trong gương, đập vào chính là ánh mắt của người sau lưng.
Cái cảm giác này không biết phải hình dung thế nào? Đồng Thu cảm thấy tư thế này của hai người rất giống như đang “tiến vào từ phía sau”.
Trong đầu nảy sinh ra ý nghĩ này, Đồng Thu cảm thấy xấu hổ đến mất niềm tin vào cuộc sống. Nhưng mà ánh mắt Hoắc Tri Hành nhìn anh thật sự là tràn đầy du͙© vọиɠ bất chính. Nếu không phải biết người này trước giờ thanh tâm quả dục, Đồng Thu thật sự sẽ cho rằng Hoắc Tri Hành là đang đem anh đâm thế này chọc thế kia ở trong đầu.
Tất nhiên, Đồng Thu không biết, người đứng phía sau anh không hề thanh tâm quả dục. Anh cũng không biết, vị cảnh sát Hoắc này đúng thật là đang đem anh ra mà đâm thế này chọc thế kia ở trong đầu.
Bên ngoài, nhà thiết kế chờ đến không còn kiên nhẫn nổi nữa, đi qua gõ cửa hỏi: “Hai vị, mấy anh thay quần áo thế nào mà so với thời gian đánh một pháo còn lâu hơn thế…? Có cần tôi giúp đỡ mang bôi trơn vào không?”
Nhà thiết kế này quá phóng khoáng, mặt Đồng Thu lập tức đỏ bừng.
“Xong ngay đây!” Hoắc Tri Hành cưỡng chế đè xuống dục hỏa, cùng Đồng Thu giúp đỡ lẫn nhau mặc quần áo tử tế, sau đó mở cửa phòng thử đồ ra.
“Wow!!” Nhà thiết kế hai tay khoanh trước ngực, nhìn xem hai người một trước một sau đi tới, “Còn đang tính nói nếu hai người muốn, tôi có thể cùng với hai người chơi 3P. Nhưng mà bây giờ, chậc, hai người các anh tự mình chơi đi.”
Đồng Thu trước giờ chưa từng gặp người nào nói chuyện không biết chừng mực như vậy. Trong thế giới của anh, Sở Dao đã là sinh vật có cấp độ cao nhất. Không nghĩ tới hôm nay gặp được một người so với Sở Dao còn lợi hại hơn. Vừa mở miệng liền có thể khiến cho anh mặt đỏ tai hồng.
Hoắc Tri Hành nắm chặt tay Đồng Thu, đi đến trước gương.
Trong gương là hai người đang đứng cạnh nhau, nhìn thẳng về phía trước. Hoắc Tri Hành mặc âu phục, Đồng Thu mặc váy cưới, đến khi xoay người, thì liền đổi lại.
Đồng Thu đột nhiên nhớ tới lúc trước Phùng Khải Văn ồn ào, hỏi anh với Hoắc Tri Hành rốt cục là ai cưới ai, Đồng Thu lúc ấy đã nói: “Chúng tôi gả cho đối phương, cũng cưới đối phương, em có ý kiến gì không?”
Không ngờ rằng, lời nói đó lúc này lại đang diễn ra, chỉ là hai người đã ly hôn.
“Hai vị, tôi có một thỉnh cầu hơi quá.” Nhà thiết kế đi đến nói với bọn họ, “Có thể lên trên lầu chụp mấy tấm hình được không, nếu hai vị đồng ý, tôi muốn trưng bày trong tủ kính của cửa hàng.”
“A…?” Đồng Thu có hơi khó xử, “Nhưng mà…”
Anh nhìn sang Hoắc Tri Hành, sợ Hoắc Tri Hành cảm thấy không phù hợp, dù sao người ta thân phận nhạy cảm.
(Chỗ này ý là nói đến thân phận cảnh sát của Hoắc Tri Hành)
“Anh không có vấn đề gì.” Hoắc Tri Hành quay sang Đồng Thu, “Theo ý em.”
Đồng Thu không ngờ Hoắc Tri Hành lại thoải mái đồng ý như vậy, lại quay đầu nhìn nhìn hai người trong gương, vô cùng xứng đôi. Cho dù là một đôi chồng chồng đã ly hôn, nhưng hình ảnh này vẫn khiến cho nội tâm Đồng Thu không cách nào bình tĩnh được.
Anh không rõ gợn sóng này rốt cục là do Hoắc Tri Hành mang đến hay chỉ là do bộ quần áo đang mặc trên người này mà thôi.
Cuộc đời có mấy lần gặp được cơ hội như này chứ, phải nắm cho chắc? Hay là thôi đi?
Lúc anh và Hoắc Tri Hành kết hôn cũng không có chụp, Đồng Thu im lặng một lát, nghĩ: Xem như là đền bù tổn thất đi.
“Cái đó… chụp xong rồi sẽ cho chúng tôi một bản chứ?”
“Đương nhiên.” Nhà thiết kế nói, “Không những chỉ cho hai người ảnh chụp, sau này nếu như hai người muốn tổ chức hôn lễ, cứ tới tìm tôi, hai bộ quần áo này bất cứ lúc nào cũng để sẵn cho hai người.”
Nói xong, y còn bổ sung thêm một câu: “Miễn phí!”
Hai bộ lễ phục này không bán, cho dù muốn thuê, cũng không phải ai cũng thuê được. Nhà thiết kế này rất khó nết, kén chọn khách hàng, tác phẩm của y chỉ để cho đúng người mặc.
“Được!” Đồng Thu nở nụ cười, nhìn về phía Hoắc Tri Hành: “Chúng ta chụp một bộ đi?”
Hoắc Tri Hành ôm vai anh, gật đầu cười với anh.
Bởi vì tăng ca nên con rể tương lai nhà họ Hoắc chỉ vừa mới chạy tới không lâu, tiến đến bên tai Hoắc Kiều nhỏ giọng hỏi: “Không phải em nói hai người bọn họ ly hôn sao? Anh nhìn thấy đâu có giống…?”
“Em nhìn cũng thấy không giống.” Hoắc Kiều nói, “Còn nữa, hôm nay em mới là nhân vật chính, xảy ra chuyện gì với hai người đó vậy? Cướp đất diễn của em…!”
****
Đồng Thu với Hoắc Tri Hành cũng không có kinh nghiệm chụp hình gì, hai người đứng ở chỗ đó, con mắt không biết nhìn hướng nào, tay chân không biết để ở đâu.
Nhà thiết kế đứng bên cạnh nhϊếp ảnh gia, phun tào bọn họ: “Hai người đúng thật là cương thi xinh đẹp, thả lỏng chút được không mấy bảo bối!”
Đồng Thu bất đắc dĩ nhìn Hoắc Tri Hành cầu cứu, bản thân Hoắc Tri Hành cũng chẳng biết làm sao, nhưng vào những lúc như thế này, hắn càng phải trụ vững.
“Tương tác, tương tác thân mật!” Nhà thiết kế đứng ở đó lảm nhảm dong dài, nói với bọn họ: “Đừng có bày đặt ngượng ngùng giống như xử nam, nhiệt tình một chút, tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía, sợ cái gì…?”
Hoắc Tri Hành bị y nói đến bật cười, giơ tay ôm eo Đồng Thu, kéo người vào trong ngực: “Đủ tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía chưa?”
“Đúng rồi! Chính là như vậy!” Nhà thiết kế nói, “Hai người đừng có thả ra, tôi để cho hai người trực tiếp hôn lưỡi luôn.”
Đồng Thu mặt càng đỏ hơn, Hoắc Tri Hành bất ngờ dán sát vào, chóp mũi hai người gần như dính cùng một chỗ: “Y thật là lắm lời.”
Đồng Thu cười cười: “So với Sở Dao còn lắm lời hơn.”
Hai người nhìn nhau cười, nhϊếp ảnh gia hớn hở chụp được một màn này.
Sau khi được nhà thiết kế “chỉ dẫn từng bước”, hai người tốn hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng chụp xong. Nhà thiết kế móc ra khăn tay nhỏ của y, làm màu chấm chấm khóe mắt không hề có nước mắt nói: “Tôi cuối cùng cũng chờ được người xứng với lễ phục của tôi, quá cảm động. Tối nay tôi phải đi uống rượu ăn mừng.”
Y làm màu xong, quay sang hỏi Đồng Thu và Hoắc Tri Hành: “Buổi tối đi uống chung không?”
“Không được.” Hoắc Tri Hành nói, “Buổi tối chúng tôi còn có việc.”
Nhà thiết kế tỏ vẻ rất tiếc nuối, lại bảo Đồng Thu cho y địa chỉ mail, nói khi nào có ảnh chụp sẽ gửi cho anh.
Lúc đi ra khỏi cửa hàng áo cưới, Đồng Thu cảm thấy buổi chiều hôm nay đúng là chóng mặt nhức đầu, cứ như là đang mơ. Anh rõ ràng là đi cùng Hoắc Kiều đến chọn váy cưới, cuối cùng lại thành tự chọn cho mình, còn là cùng với chồng cũ. Ai không biết đều tưởng hai người muốn kết hôn.
Đứng ở ngoài cửa tiệm, anh vô thức đưa tay sờ lên môi, lúc chụp hình, Hoắc Tri Hành mấy lần gần như là đã hôn lên. Môi hai người kề rất gần, hơi thở ấm áp phả vào mặt anh. Anh chậm rãi nhắm mắt lại, tất cả các giác quan đều đóng kín, lực chú ý tập trung đặt hết lên môi, thế nhưng đến cuối cùng, anh cũng không chắc liệu Hoắc Tri Hành có hôn anh hay không.
Như có như không, tựa như lông vũ rơi trên mặt nước.
“Cùng nhau đi ăn nhé?” Hoắc Kiều đề nghị.
Hoắc Tri Hành nhìn đồng hồ, sau đó hỏi ý Đồng Thu.
Đồng Thu cũng không phải không muốn cùng họ đi ăn, nhưng đã hẹn trước với Sở Dao buổi tối gặp nhau, đành phải từ chối.
“Hôm khác đi.” Đồng Thu nói, “Em hẹn với bạn rồi.”
“Phương Bách Thành?” Hoắc Tri Hành hỏi.
Đồng Thu sửng sốt, sau đó cười nói: “Không phải, là Sở Dao.”
Hoắc Tri Hành yên tâm, hắn nhận ra hắn thật sự không thể buông lỏng cảnh giác. Phương Bách Thành kia bám quá dai, Đồng Thu da mặt mỏng, nói không chừng lúc nào đó bị tình thế ép buộc để tránh xấu hổ mà nhắm mắt chấp nhận gã.
“Anh đi trước đây.” Có xe trống đỗ lại, Đồng Thu liền lên xe.
Hoắc Kiều vẫy tay với anh: “Chị dâu gặp lại sau nha….”
Chị dâu Đồng Thu vô thức mà nhìn về phía Hoắc Tri Hành, vẫy tay với hắn.
Xe taxi chạy đi, Hoắc Kiều khoác tay chồng sắp cưới nói với Hoắc Tri Hành: “Ca, anh căn bản là chưa buông được đúng không?”
“Buông cái gì?”
“Em thấy anh vẫn còn rất thích anh ấy.” Hoắc Kiều nói, “Nếu như thích, vì sao lại còn ly hôn…?”
Cô vẫn luôn cảm thấy hai người này chính là duyên trời tác hợp trong truyền thuyết, vô cùng xứng đôi. Vì vậy hiện tại cô cảm thấy, chuyện ly hôn này nhất định là có nguyên nhân không thể để cho ai biết.
“Sinh hoạt tình thú mà thôi.” Hoắc Tri Hành nhìn về hướng xe taxi đã đi mất, nói với Hoắc Kiều: “Chị dâu em tính cách rất thú vị, em không hiểu đâu.”
Hoắc Kiều bĩu môi: “Dạ dạ dạ, chỉ có anh mới hiểu. Anh có biết hay không ánh mắt anh nhìn chị dâu em vừa rồi, y đúc như con sói đói, em cũng không lạ gì anh.”
Hoắc Kiều xoay qua chỗ khác, thổ tào với chồng sắp cưới: “Em đã nhìn ra được, cả hai ổng đều là muộn tao.”
Đồng Thu bị thổ tào ngồi ở trong xe vừa sờ vành tai nóng hổi của mình, vừa liếc nhìn cái bộ vị nào đó rõ ràng còn đang ‘hứng thú chưa lui’, tự nhủ với lòng: Trên đời này không có con quái vật nào có thể giày vò con người bằng chồng cũ của mình mà!
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình
Hoắc Tri Hành: Nếu có, thì đó chính là nhân cách thứ hai của anh, thầy giáo Đồng có thể chờ mong từng cái.