Lý Quân biết Khương Hành sợ nhất là bị con gái dây dưa đυ.ng chạm chân tay, nhưng Khương Hành cũng không biết Lý Quân cũng biết việc này, anh cũng liền ra vẻ không rõ hắn bám vào vai mình là vì chuyện gì.
"Ông chủ, anh như vậy, tôi sẽ cho rằng anh muốn...." Anh còn cố ý thở mạnh, cảm giác được ngón tay Khương Hành dịch từ bả vai của anh đi lên, lại tiếp tục nói nốt: "nói với tôi bí mật mà không tiện để người khác nghe được."
Khương Hành sợ Lương Chỉ Duyên lại lần nữa ấp ủ tâm tình mà xông tới đây, dùng ngữ khí giải quyết việc chung nói: "Bí mật thì không có, chỉ là vị khách vừa mới tới không vừa lòng với sự phục vụ của chúng ta, tôi thấy cậu và Danny trò chuyện cũng hợp, hay là cậu giúp tôi đi thăm dò thái độ của khách trước nhé?"
Lý Quân gật đầu, cố ý nói: "Hiểu rồi, ông chủ anh là muốn đưa tôi vào đầm rồng hang hổ."
Khương Hành thiếu chút nữa liền lườm cậu một cái, còn giả bộ sững sờ với anh: "Là trấn an khách nhân, sao có thể nói về khách nhân tôn quý của chúng ta như vậy chứ."
Lý Quân khẽ cười ra tiếng: "Vâng, tôi sai rồi, nói tóm lại chậm trễ khách nhân là không tốt, y sẽ trừ điểm đánh giá chúng ta."
Khương Hành cứ cảm thấy Lý Quân như đang đối đầu hắn, nhưng lại không tìm thấy lỗ hổng gì trong lời nói, không có chứng cứ.
Nháo ra việc cãi nhau với khách như này Lương Chỉ Duyên cũng đang xấu hổ đầy mặt, vừa rồi cô mới vọt tới một nửa, còn chưa kịp thu chân, trong lòng cảm thấy cực kỳ ủy khuất.
Khương Hành sai Lý Quân lên tầng trấn an khách nhân trước, cũng tìm hiểu rõ tình huống, hắn cũng hỏi Lương Chỉ Duyên tình huống xảy ra, trong quá trình hỏi bảo trì khoảng cách bình thường giữa nam và nữ.
Được bố trí Lý Quân không trực tiếp đi lên trên tầng, mà là đi tới tủ lạnh trong phòng bếp lấy một đĩa quả vải, sau đó mới đi lên.
Khương Hành biết Lý Quân có chủ ý, yên tâm không ít, quay đầu hỏi Lương Chỉ Duyên: "Vừa rồi khách nhân khiếu nại thái độ của cô không tốt lắm, có thể nói đã xảy ra chuyện gì hay không?" Chỉ đưa mỗi cái máy sấy tóc thôi cũng làm cho khách nhân không hài lòng, quả thực chưa từng thấy người trưởng thành nào không biết làm việc như vậy, ấn tượng của Lương Chỉ Duyên trong mắt Khương Hành làm giảm đi không ít.
Lương Chỉ Duyên cảm thấy bản thân cũng không sai: "Khương lão sư, anh sao có thể nhận định em có thái độ không tốt với khách, mà không phải là khách có lời nói công kích em trước, y nói nếu em là nhân viên của y, chắc chắn sẽ bị đuổi, anh không cảm thấy lời này của y rất quá đáng sao? Đặc biệt là nói nặng lời như vậy với một cô gái." Nói tới đây, nước mắt của Lương Chỉ Duyên lã trã chảy xuống.
Nếu đây là một bộ phim thần tượng, dựa theo kịch bản, nam 2 lúc này liền bắt đầu không biết làm sao, đau lòng nữ chính, hơn nữa sau khi nghĩ lại lại yêu nữ chính, nhưng thực xin lỗi, đây không phải là phim thần tượng, Khương Hành chưa đóng qua phim thần tượng lần nào, còn không thích nữ giới, hắn không hề tri kỷ một chút nào!
Khương Hành rất ghét người vừa gặp chuyện đã khóc, hắn có chút không kiên nhẫn: "Được rồi, cô đi nghỉ ngơi một lát trước đi."
Nói xong, hắn xoay người đi lên trên tầng 2.
Lương Chỉ Duyên mới khóc được một nửa: "......" Cô, cô chỉ là muốn cho Khương Hành an ủi vài ba câu, kích phát một mặt dịu dàng của đối phương, tạo một chút cao trào, Khương lão sư sao lại như vậy, không theo hệ thống bài võ gì cả, hiện tại cô thật muốn khóc mù! Người ta tốt xấu cũng là con gái mà!
Sợ là cô đã quên, Khương Hành có thể ném các nàng đi trồng hoa, cũng không phải là việc mà một nam minh tinh có thể làm ra, hắn thật sự đối xử bình đẳng.
Hà Uyển Tinh nghe tin mà đến nhìn thấy Lương Chỉ Duyên đang khóc thút thít, vội vàng tiến lên tiến hành an ủi thương mại, tốt xấu cũng là đồng nghiệp tạm thời của cô.
Cứ như vậy một lát sau, tất cả mọi người trong tổ tiết mục đều biết chuyện Lương Chỉ Duyên cãi nhau với vị khách mới tới, nhưng kỳ thực cũng không có mấy người quan tâm, để không ảnh hưởng tới tiến độ quay chụp, Vương đạo diễn mới cho người nhắc nhở Hà Uyển Tinh đi ra an ủi cô vài câu, còn trợ lý của Lương Chỉ Duyên, chỉ có thể ở một bên lo lắng suông, chuyên viên trang điểm mà tổ tiết mục mời tới đang ngồi ở một bên chờ bổ trang cho Lương Chỉ Duyên, loại sự tình này gặp nhiều rồi cũng không thấy lạ.
Lý Quân còn phải đi chùi đít cho Lương Chỉ Duyên, anh đi trước Khương Hành một bước lại lần nữa đi lên tầng hai, gõ cửa phòng Danny.
"Chào ngài, phục vụ khách sạn đây ạ."
Lách cách, Danny sớm đã chờ đem cửa mở ra, y vẫn luôn ở trên tầng, cũng không biết Lương Chỉ Duyên khóc đến thở không ra hơi, biết thì cũng chả sao, y dám trực tiếp trách móc ở trong chương trình, đây mới là thái độ mà một người khách nhân nên có.
"Là anh sao." Danny có chút ngoài ý muốn.
Lý Quân nâng đĩa trên tay lên: "Ngài đã ở quen chưa? Mang chút vải lên cho ngài, là vải chúng tôi hái hai ngày trước, rất tươi, là loại vải đặc sản của địa phương, có lẽ ở chỗ khác không ăn được đâu."
Danny hơi có cảm tình với Lý Quân, tâm tình bị Lương Chỉ Duyên làm hỏng vừa rồi lập tức biến mất, nhìn xem, người với người đúng là không giống nhau, một người có thể khiến y vừa nhìn liền cảm thấy vô cùng phiền chán, một người có thể khiến y vừa nhìn liền cảm thấy thư thái muốn nói nhiều hai câu, y càng nguyện ý dùng gương mặt tươi cười đối diện với người sau.
Danny nghiêng người để anh vào phòng, nhìn thoáng qua quả vải, vẫn chưa đưa ra đánh giá gì, rất phù hợp với tình cách của y.
Lý Quân cho hắn kiến nghị: "Ngài trước nếm thử xem? Chúng tôi có bỏ vào tủ lạnh, vừa ngọt vừa lạnh ăn rất ngon miệng."
Danny: "Được, một lát nữa ăn, anh trước xem hộ tôi tivi vì sao không mở lên được, tôi muốn vừa tắm vừa nghe tiếng tivi."
Lý Quân: ""Được, tôi xem giúp ngài trước."
Anh không biết Danny còn có thói quen vừa tắm vừa nghe tiếng tivi, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới việc anh tới đưa quả vải, cũng chỉ là một tiểu kỹ xảo mà thôi, mỗi người đều có nhược điểm của mình, chỉ cần gương mặt tươi cười tiếp đón, cũng có thể được đến hiệu quả không ngờ tới, đây là kinh nghiệm Lý Quân đúc kết, đều là kinh nghiệm từng trải.
Lý Quân không đề cập một chữ nào tới việc Danny và Lương Chỉ Duyên cãi nhau, làm bộ cũng không biết xảy ra chuyện gì, sau khi đặt đĩa vải xuống liền bắt đầu giúp y xử lý vấn đề. Kỳ thực lúc trước Danny đã dùng điều khiển mở tivi, nhưng không mở ra kênh y muốn được.
Số lần Lý Quân ở trong khách sạn cũng không ít, anh dựa theo kinh nghiệm lúc trước tìm điều khiển từ xa ở trong ngăn tủ đầu giường, sau đó thành công đem kênh truyền hình mở ra, còn nói cho Danny có thể xem phim trên internet, phần lớn nội dung đều là anh lâm thời bổ sung.
Vương đạo diễn phía sau màn hình nhịn không được gật gật đầu, năng lực phản ứng của Lý Quân trong đám minh tinh mà hắn gặp qua có thể xếp ba hạng đầu, liền lấy lý do đưa trái cây này để đi lên đánh trận đầu nghe ngóng tiếng gió, liền có thể cho anh điểm 10 tuyệt đối.
Hiển nhiên Danny rất vừa lòng với thái độ nghiêm túc của anh, sắc mặt nhu hòa không ít.
Lý Quân đúng lúc nói: "Không còn việc gì khác, tôi liền không quấy rầy nữa."
Danny gật đầu: "Ừ, đúng rồi, bữa trưa tôi chưa ăn gì, buổi tối muốn ăn bò bít tết." Y đúng là không biết khách khí là vật gì, trực tiếp chọn món ăn với Lý Quân.
Tính cách Lý Quân rất là tốt, nhìn y một giây, tủ lạnh không chuẩn bị bò bít tết, dù sao việc mình không làm được thì còn có thể tìm tổ tiết mục: "Tôi đi xem có chuẩn bị bò bít tết hay không, đợi lát nữa sẽ trả lời cho ngài được không?""
Danny nhún vai, y đại nhân đại lượng nói: "Được""
Vương đạo diễn phía sau màn hình: ""Bò bít tết? tôi thấy chủ ý này không tồi."" Quả nhiên không tìm lầm người, bọn họ rất thích như vị khách có tính cách đột ngột như Danny, quả thực giống như bảo bối~~~
Lý Quân và Danny nói được một lúc, đang chuẩn bị rời đi, sau đó bọn họ nghe thấy tiếng gõ cửa, cửa phòng không đóng, Khương Hành xuất hiện ở cửa.
"Danny tiên sinh, tôi tới xử lý vấn đề khiếu nại vừa rồi, có thể tìm hiểu một chút tình huống chỗ ngài chứ?""
Khi Lý Quân đối mặt với hắn, mắt trái nháy với hắn một cái, trong đôi mắt xinh đẹp lộ ra linh khí, giờ phút này, Khương Hành liền biết nháy mắt chính là có ý "Yên tâm, tôi thu phục rồi", không hiểu sao lại thấy yên tâm, cùng lúc đó, thân thể giống như bị một dòng điện nhỏ bé chạy qua một vòng, tia điện bất ngờ khiến tim hắn đập gia tốc.
Khi ngẩng đầu lên nhìn Danny, chút rung động vừa mới ngoi đầu lên kia lập tức tiêu tán, tên phú nhị đại trước mắt này thật phiền phức, với bộ dạng này của y, ở nhà chắc chắn là được chiều chuộng, là loại tính cách nói một không hai, cũng khó trách cùng Lương Chỉ Duyên lẫn nhau nhìn không thuận mắt, đồng dạng là một loại người mà bọn họ ghét nhất, nhưng so với Lương Chỉ Duyên, Danny còn khá hơn một chút, ít nhất y không giấu giếm, mọi chuyện đều nói có sách mách có chứng, khiến người không thể phản bác. Tóm lại, đều khiến người nhức đầu, hắn hoài nghi có phải tổ tiết mục cố ý tìm tới để chơi khăm bọn họ hay không.
Mặc kệ Danny có EQ hay không, y đều chỉ là không ưa Lương Chỉ Duyên mà thôi, lại có Lý Quân đánh trận đầu, tính khi đối với Khương ảnh đế lúc này thu liễm hơn rất nhiều, biểu tình thì vẫn trước sau như một không ai bì nổi, nhưng cũng không gây sự gì.
Khương Hành rời khỏi phòng Danny, ở hành lang phát hiện Lý Quân đang đợi hắn, tâm vừa động, cậu ta quả nhiên rất để ý mình.
Khi Khương Hành đang suy nghĩ tới việc không nên nghĩ, Lý Quân lại nói ra việc chung: "Danny buổi tối muốn ăn bò bít tết, trong tủ lạnh không có trữ hàng, anh xem nên làm gì?"
Khương Hành để ý chính là rốt cuộc Lý Quân có phải cố tình chờ hắn hay không, kết quả giống như không phải, thế nhưng có chút mất mát: ""Cậu nói xem?""
Lý Quân: ""Em không trả lời y ngay lập tức, xem ông chủ an bài.""
Khương Hành nói với camera: ""Vương đạo diễn, mang cho chúng tôi phần bò bít tết."
Vương đạo diễn phía sau màn hình: ""....""
Chỉ một lát sau, đạo diễn trợ lý chạy lên tầng hai nói với Khương Hành chỉ mua thịt bò sống, bọn họ phải tự xử lý.
Khương Hành trịnh trọng mà nói với Lý Quân: "Nhờ cả vào cậu, Lý lão sư." Chỉ thấy hai mắt hắn sáng lên, lòng tràn đầy chờ mong.
Lý Quân khoanh hai tay trước ngực, híp mắt nhìn hắn: "Khương lão sư, anh thật giảo hoạt, đều không cần tự mình nấu cơm."
Khương lão sư hiện tại có chút chột dạ: "Tôi làm trợ thủ cho cậu."
Lý Quân mặt vô biểu tình hỏi hắn: "Vậy anh bóc tỏi hay là gọt vỏ dưa chuột?"
Bóc tỏi và gọt vỏ dưa chuột căn bản không coi là trợ thủ, Khương Hành cảm thấy kiếp sống diễn nghệ của hắn gặp phải bình cảnh là khi đối mặt với Lý Quân, đầu bếp không hài lòng là không xuống bếp, những người khác hắn hoàn toàn không cân nhắc.
Khương Hành đột nhiên thông minh: "Tôi phụ trách ăn thử."
Lý Quân bị hắn mặt dày khiến cho không nói được gì: "Được rồi, ông chủ, anh quyết định."
Nhưng Khương lão bản lại không hài lòng, rõ ràng quyền quyết định đều ở trên tay hắn, nhưng tóm lại bữa tối tối nay có tin tức.
Mà lúc này Khương Hành cũng có chủ ý trong lòng: "Nếu không tối nay làm bữa tiệc đứng nhỉ." Cũng không thể để một mình Lý Quân phụ trách bữa tối của mọi người, bữa trưa anh đã làm một lần, tính kỹ ra, trong đám người, anh là bận rộn nhất.
Lý Quân: "Như vậy cũng được, mỗi người phụ trách một món mà mình biết làm, vậy anh không cần làm trợ thủ nữa, tự mình xuống bếp."
Khương Hành: "Cậu dám ăn?" Hắn biết làm món gì?
Hai mắt Lý Quân tỏa sáng nhìn hắn: "Em có thể dạy anh." Nói đến thập phần chính trực, không có nửa điểm tư tâm.
Nội tâm Khương Hành tràn đầy màu sắc, nhưng vẫn mặt vô biểu tình nói: "....Ừ". Tại sao làm một bữa tiệc đứng mà Lý Quân cũng có thể chơi xỏ được hắn, còn không sai một ly, nếu Lý Quân không có tư tâm, hắn sẽ không ăn đồ ăn anh làm cho xem.
Kế hoạch đi nhặt đá ở bờ sông định ra từ trước bị gác lại, tốc độ tổ tiết mục cũng nhanh, rất nhanh đã đem nguyên liệu làm cơm Tây mua về, Khương Hành đã thông báo cho ba người khác về hình thức bữa tối tối nay, Lâm Lập Thư hai tay hai chân tán đồng, không có tài năng xuống bếp, nhưng cũng có tâm xuống bếp mà.
Nhân viên công tác đem nguyên liệu nấu ăn dọn tới đại sảnh, năm người đứng ở một bên vây xem, nỗ lực tự hỏi bản thân có tay nghề sở trường gì!
Lý Quân tinh mắt phát hiện Khương Hành chuẩn bị chuồn đi, Lý Quân vươn tay ra, túm chặt cổ tay hắn, giọng nói lộ ra lạnh nhạt: "Đi đâu?"
Bị tóm ngay tại trận Khương Hành: "....."
Lý Quân trực tiếp đưa ra mục tiêu cho hắn: "Nhiệm vụ hôm nay của anh là hoàn thành mì cà chua spaghetti."
Khương Hành khốc khốc mà nói: "Tôi không biết làm."
Lý Quân khẳng định nói: "Không, anh biết."
Khương Hành ánh mắt nhìn xuống: "Tôi thật sự không biết."
Lý Quân nhướng mày híp mắt thêm buông tay, phát ra cảnh cáo tức giận có một không hai của Lý thị: "Hả?"
Tay vừa bị buông ra, Khương Hành nhìn thấy như vậy, miệng nhanh hơn não, lại không đắn đo lập tức sửa miệng: "Vậy....tôi đi học một chút."
Đám người vây xem xung quanh nhìn đến trợn mắt há mồm: Khương lão sư vừa rồi là bế tắc sao?
Tiểu kịch trường:
--------------
Khương Hành: Chúng ta chơi một trò chơi tên là l, o, v, e~~
Lý Quân: Hát tình ca cũng không thể trốn tránh sự thật phải làm cơm.
Khương Hành:......
--------------