Hướng Dẫn Nuôi Trai Tinh Dễ Thương

Chương 24: Tiểu tổ tông

Edit : Lan Anh

Tỉnh Hành hơi cần một chút thời gian, đem một ít suy nghĩ không nên có đối với Châu Châu quét ra khỏi não, sau khi bình tĩnh trở lại mới đến phòng thử đồ.

Anh nhớ kỹ kích cỡ của bản thân, dùng số đo trên dưới ngực so sánh với số đo bên ngoài xác định ra số đo của Châu Châu, sau đó mang theo số đo đã xác định lại lần nữa tìm tới cửa hàng nội y, đem nội y với các dạng kiểu dáng cùng màu sắc khác nhau đều cầm đến một bộ. Có kiểu dáng thiếu nữ thuần trắng thanh thuần, cũng có kiểu dáng thục nữ sâu và đen gợi cảm.

Mọi thứ trên danh sách cuối cùng đã mua đủ, Tỉnh Hành xách theo túi mua hàng, mang theo chuỗi dây hạt châu trở lại trong xe. Cất xong túi mua đồ ở phía sau ghế ngồi điều khiển xe, đóng cửa xe thở ra một hơi thật dài, giống như đã hoàn thành một việc so với công việc còn khó rất nhiều.

Châu Châu thực sự nghe lời lại thông minh, ít nhất so với Tỉnh Hành đoán trước tốt hơn rất nhiều, có thể phân biệt ra được môi trường vị trí xung quanh có tính nguy hiểm hay không. Ở nơi có người khác vẫn luôn là rất thành thật quấn ở trên cổ tay của anh không lên tiếng, tới rồi trong xe không ai liền trực tiếp thả lỏng lại.

Cô nằm ở trên cổ tay Tỉnh Hành, kéo dài âm cuối mềm mại mà mở miệng, vẫn là câu kia: “Quá mệt mỏi……”

Thấy bộ dáng này của cô lười biếng chịu không nổi mệt mỏi , Tỉnh Hành cảm thấy cô thật thích hợp ở trong ao lười nhác mà cả đời với cát. Làm con trai sông sống cuộc sống dưỡng lão, thích hợp nhất với yêu tinh làm biếng như cô. Vì thế anh công kích cô một chút, hỏi cô: “Làm người quá khó khăn, lại không muốn làm người?”

Châu Châu bị anh công kích đến khẽ kêu một tiếng “A”, mở ra vỏ trai nhỏ ở trên cổ tay anh một chút, câu đứt đoạn không thuận mà đối với anh nói: “Anh…… Không phải chuẩn bị lại đánh tôi…… Tôi sẽ cắn anh……”

Tỉnh Hành cười một chút —— cô cắn cũng thật đau.

Châu Châu “Cắn” xong Tỉnh Hành, ở trên cổ tay anh chuyển vị trí, nghĩ lại vừa rồi Tỉnh Hành mua cho cô thật nhiều đồ tốt như vậy, từ kính râm đến lắc chân, đồ trang sức toàn thân có thể sử dụng đến đều có. Còn có thật nhiều váy đẹp, mỗi cái đều không giống nhau.

Suy nghĩ lại một chút cơm tẻ thơm mềm, bánh mì xốp giòn, cô tỏ vẻ: “Muốn làm người.”

Đi dạo thời gian dài như vậy lại mệt lại khát, Tỉnh Hành vừa khó nhịn ý cười nghe cô ngốc nghếch nói chuyện, vừa lấy bình thủy mở ra uống lên hai hớp. Nước chảy vào yết hầu thoải mái rất nhiều, anh vặn nắp bình nói: “Làm người nếu không sợ khổ không sợ mệt……”

“Mệt” từ âm cuối còn không có phát ra xong, anh quét ánh mắt tới trên cổ tay, đột nhiên phát hiện con trai sông nhỏ đang say mê quấn trên tay không thấy đâu. Đây là chuyện trong nháy mắt, Tỉnh Hành hơi ngốc một chút, ánh mắt di động tìm kiếm cô.

Trước sau tìm hai lần, không thấy được cô đã chạy đi đâu, sau đó nghe được một câu rầu rĩ: “Thật thoải mái nha……”

Theo thanh âm, Tỉnh Hành đem cái chai trong tay cầm lấy nhìn vào trong, liền nhìn thấy cái người kia chui vào trong cái chai trong tay hắn, một bộ dáng xinh đẹp, ngâm mình ở trong nước phun ra một chuỗi bong bóng nhỏ tinh mịn.

Bong bóng phun xong rồi, cô dường như gặp nước mà chơi vui vẻ, vỏ trai đóng lại, đột nhiên lắc mình biến hoá, biến thành một con sứa màu trắng, trong suốt lay động hướng lên trên, hỏi Tỉnh Hành: “Tôi có xinh đẹp hay không?”

Tỉnh Hành nhìn cô tâm tình tốt, “Còn có thể là gì?”

Châu Châu bơi một hồi, lại biến thành con hải mã nhỏ, đứng thẳng ở trong nước, vây lưng nhanh chóng run rẩy, giống như một mặt của quạt điện nhỏ.

Cô như một cái quạt điện nhỏ bơi một hồi, lại xoay người biến thành con cá nhỏ màu đỏ.

Cá nhỏ màu đỏ ở trong nước vung đuôi hai cái, đột nhiên lại biến đổi, trong chai xuất hiện một con mỹ nhân ngư nhỏ, trên đuôi cá là màu bạc vảy, đuôi xòe ra rất lớn, mặt trên là áo ngực nhỏ và vảy cá cùng màu, dáng người vô cùng xinh đẹp.

Châu Châu giữ nguyên bộ dáng mỹ nhân ngư nhỏ bơi tới bên cạnh cái chai, giơ tay ghé vào trong vách cái chai, xuyên thấu qua thân bình nhìn Tỉnh Hành, “Cái này có xinh đẹp hay không?”

Tỉnh Hành nhìn cô: “Cô đã nhìn thấy mỹ nhân ngư sao?”

Cái đuôi màu bạc óng ánh vung lên, Châu Châu xoay người đầu lại hướng trong nước bơi, tóc dài cùng đuôi cá cùng nhau kéo kéo phiêu ở sau người, “Đã nhìn thấy rồi.”

Tỉnh Hành lòng hiếu kỳ bị câu ra, đối với khát vọng không biết cũng mãnh liệt lên. Chẳng qua anh biết chính mình không có thời gian đi nghiên cứu những việc này, lĩnh vực này cũng không liên quan với anh, hiện tại một vật nhỏ này đã đủ để anh lăn qua lăn lại, lại thêm nhiều thứ vẫn là thôi đi.

Anh áp xuống suy nghĩ hơi nổi lên của chính mình, nhìn Châu Châu hỏi: “Còn thấy qua cái gì?”

Châu Châu biến không được, thình thịch một chút biến trở về con trai sông nhỏ màu tím, phiêu ở trong nước, “Linh lực không đủ.”

Hôm nay vẫn luôn biến đổi liên tục, một hồi buộc chặt một hồi thả lỏng, lăn lộn tới lăn lộn lui làm cho rất mệt, vừa rồi lại ở trong bình nước này thay đổi nhiều đồ vật khác nhau như vậy, lại hao tốn linh thức, hiện tại đã biến không được, chỉ muốn ngâm nước bơi lội.

Nước tắm của người này, Tỉnh Hành tự nhiên là sẽ không uống, thấy cô mệt đến hoảng sợ, cũng không cho cô lại lãng phí linh lực biến thành cái gì, anh đem bình nước để qua một bên, mệt mỏi nhưng tâm tình tốt mà khởi động xe.

Lúc lái xe lên đường anh còn đang suy nghĩ, công viên hải dương nếu có người này đi biểu diễn, kia vé vào cửa kiếm được lời lớn. Muốn người lưng đeo bình dưỡng khí biểu diễn mỹ nhân ngư cái gì, người này không cần bình dưỡng khí vại lại biết bơi, hoa văn gì đều có thể tạo ra, còn biết biến thân.

Anh nghĩ đến lúc đó rất vui vẻ, trong cái chai lại truyền đến âm thanh buồn bực, “Anh suy nghĩ cái gì vậy?”

Tỉnh Hành hắng giọng, nói bậy: “Tưởng tượng cô về sau có thể làm công việc gì.”

Châu Châu giọng nghi hoặc, “Công việc? Kia có quan hệ gì?”

Tỉnh Hành nghiêm túc nhìn tình hình giao thông phía trước, từ từ giải thích: “Làm việc chính là lao động, làm nhân loại, đều phải làm việc kiếm tiền, có tiền mới có thể mua đồ ăn ngon đồ chơi tốt, mới có thể váy đẹp, mới có thể nuôi sống chính mình.”

Châu Châu ở trong nước trở mình, dán trên vách trong cái chai, “Anh không nuôi tôi sao?”

Ngón tay ở trên tay lái xoay hai cái, Tỉnh Hành cảm thấy được một loại cảm giác bị người ỷ lại vào, cười một chút nói: “Cô đều muốn làm người, không nói độc lập, cô định dựa vào tôi cả đời sao?”

Châu Châu vẫn là dán ở trên cái chai, “Không thể sao?”

Tỉnh Hành hơi ngẩn người, sau đó ngẫm nghĩ, “Chờ cô sau này lớn lên lại nói.”

Châu Châu lên tiếng kháng nghị nói: “Tôi đã lớn rồi, tôi đã “hệ” người lớn rồi……”

Tỉnh Hành nghe giọng điệu cùng phát âm này của cô, không nhịn được cười lớn, “Cô “hệ” người lớn rồi, kia xin hỏi cô, 《 Tĩnh Dạ Tư 》 sẽ dựa vào gì? Người lớn đều sẽ gánh vác.”

Châu Châu không hiểu, “Tĩnh Dạ Tây…… “Hệ” cái gì?”

Tỉnh Hành đành phải giải thích, “Là một đầu thơ Đường.”

Châu Châu càng nghe không hiểu, chôn vào trong nước rầu rĩ, một hồi lại nói: “Anh dạy tôi đi, được không?”

Cô lại bắt đầu đổi sang từ thường dùng, giọng điệu “Được không” cùng với lúc nói với Tỉnh Hành giống nhau như đúc.

Tỉnh Hành không có lời nào khác, đương nhiên nói được.

Châu Châu vui vẻ lại trở mình trong nước, “Về nhà anh sẽ dạy tôi đi?”

Tỉnh Hành tiếp tục nhìn đường, đồng ý với cô: “Được.”

Nhưng Tỉnh Hành không có lập tức lái xe về nhà, mà là thuận đường lại đi đến siêu thị một chút. Hôm nay mua đồ đã đủ nhiều, lại nhiều hơn một chút, anh nghĩ trực tiếp cùng nhau đi mua là được. Vì thế anh đi siêu thị lại mua thật nhiều trái cây rau dưa, cũng mua cho Châu Châu mấy món đồ chơi, còn có một ít sách phát triển trí não, sách dán giấy vẽ gì đó.

Thứ bé gái thích, không phải là đồ chơi mao nhung thì chính là búp bê thay đổi trang phục. Châu Châu cũng chưa thấy qua những cái này, một cái cũng chưa từng chơi qua, tự nhiên toàn bộ đều thích. Nhìn đến mấy thứ này liền ở trên cổ tay Tỉnh Hành nhảy loạn, trong phút chốc không ngừng nghỉ.

Chờ đến khi mua đủ đồ về tới nhà rồi, Tỉnh Hành còn một chuyến rồi lại một chuyến từ trong xe lấy đồ đem vào nhà, cô đã sớm hóa thành hình người trực tiếp ngồi ở trên thảm phòng khách, đem những món hộp đồ chơi đó xé đến lộn xộn, bắt đầu chơi món đồ chơi bên trong.

Đem quần áo trên người búp bê tóc vàng cởi hết sạch, lại muốn mặc vào cũng không biết. Cô liền ngay cả quần áo của mình đều cũng không biết mặc, đương nhiên cũng sẽ không biết mặc cho búp bê, vì thế liền bóp lấy búp bê trơn bóng, chờ Tỉnh Hành xong việc rồi tới giúp đỡ.

Tỉnh Hành đem mua đồ vật đều lấy ra xong, lại đem xe đỗ trong gara, mới trở về trong phòng, trước đi tới nhà bếp rót chén nước uống. Anh còn không có thu dọn lại đồ đạc, toàn bộ đặt ở trong phòng khách, một đống một đống cùng với mở cửa đóng của hàng đem đồ về nhà giống nhau.

Chờ anh uống xong đến phòng khách ngồi trên sô pha, Châu Châu ngồi dưới đất ngửa đầu nhìn anh, giống như làm chuyện sai đem búp bê trong tay mình đưa cho anh xem, ánh mắt cầu giúp đỡ, thanh âm nho nhỏ mà nói: “Quần áo ‘ đáo ’ rồi……”

Tỉnh Hành nghe không hiểu, “Hả?” Một tiếng.

Châu Châu đành phải lặp lại, “Quần áo ‘đáo’ rồi.”

Tỉnh Hành nhìn thấy búp bê trong tay cô, từ đầu đến chân đều bị cô lột sạch, có chút ngầm hiểu, “Quần áo mất rồi?”

Châu Châu gật đầu, “Quần áo ‘đáo’ rồi, không mặc được……”

Tỉnh Hành hiểu rõ, ánh mắt dời đi quét đến bên chân Châu Châu, liền nhìn đến một đống quần áo búp bê ném ở bên kia. Anh suy nghĩ, trước dạy cho cô cách mặc đúng quần áo cho búp bê là được, nói không chừng lúc sau lại dạy cô mặc quần áo của mình sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Nghĩ kỹ như vậy, anh từ trên sô pha ngồi xuống, cùng Châu Châu trực tiếp ngồi trên thảm, nhận lấy một con búp bê trong tay cô, lại ở bên chân cô tìm quần áo của búp bê.

Thật ra thì anh cũng không quá hiểu biết cái này, anh từ nhỏ đều không chơi cái này, cho nên không biết búp bê nên mặc quần áo gì. So sánh một lúc, tùy ý cầm cái váy, một bên dạy cho Châu Châu, một bên đem quần áo mặc vào cho búp bê.

Váy nhỏ của công chúa mặc xong, anh lại cầm hai chiếc giày nhỏ, mang lên chân búp bê, đối với Châu Châu nói: “Đây là giày cao gót.”

Châu Châu nghiêm túc mà nhìn anh mang giày cho búp bê, tiếp tục nói: “Anh không có mua giày cao gót cho tôi.”

Tỉnh Hành thực sự không có mua giày cao gót cho cô, mua các loại phong cách chất liệu giày đều là giày đế bằng, bởi vì anh không cảm thấy Châu Châu có thể mang giày cao gót chạy tới chạy lui, cô chính là người sau khi luyện được cách đi, đi hai bước liền là tiểu yêu kêu “Làm người quá khó khăn”.

Anh mang giày cho búp bê xong, ngẩng đầu nhìn về phía Châu Châu: “Giày cao gót rất khó mang.”

Châu Châu đem quần áo trong tay anh mặc cho búp bê, thanh âm hơi cao nói: “Giày cao gót thật xinh đẹp!”

Tỉnh Hành xem cô giống như thật muốn, đành phải nói: “Hôm nay quá mệt mỏi, lần tới lại mua giày cao gót cho cô.”

Châu Châu gật đầu, “Lần tới lại mua giày cao gót.”

Tỉnh Hành thở phào nhẹ nhõm, sau này dựa vào chân sô pha, thả lỏng một chút, “Đã dạy cho cô, tôi nhìn cô, cô đem quần áo và giày dư lại đều mặc cho búp bê đi.”

“Được.” Châu Châu gật gật đầu, buông búp bê đã mặc quần áo trong tay, lại lấy thêm một con búp bê, sau đó tùy tiện lấy cái váy, học theo dáng vẻ của Tỉnh Hành mặc vào cho búp bê.

Mặc nửa ngày cũng không mặc được, cô lại lần nữa cầu xin giúp đỡ mà nhìn về phía Tỉnh Hành: “Tôi không biết……”

Tỉnh Hành dựa vào chân sô pha không động đậy, cổ vũ cô: “Cố lên, cô có thể.”

Thấy anh không giúp, Châu Châu đành phải chính mình cúi đầu tiếp tục, “Được thôi, cố lên, tôi có thể.”

Mặc hơn nửa ngày, rốt cuộc miễn cưỡng đem váy mặc vào, tuy rằng cách mặc kia kêu một cái xiêu xiêu vẹo vẹo. Cô chính mình thực sự hài lòng, mang giày nhỏ cho búp bê, khoe khoang nói: “Tôi thật giỏi nha!”

Tỉnh Hành vừa thả lỏng thân thể, vừa nhìn cô, khóe miệng cười khẽ, hiện tại đã không cố tình đè ép, lời nói dối trẻ con nói cũng không xấu hổ, tự nhiên lại tự nhiên mà khen Châu Châu: “Châu Châu là giỏi nhất.”

Ban đầu cho rằng khen như vậy cô sẽ thật vui vẻ, kết quả Châu Châu lại nhăn mày bĩu môi ngẩng đầu lên, không vui mà nhìn Tỉnh Hành, mở miệng liền kháng nghị mà nói: “Hừ, tôi không phải là Châu Châu.”

Này như thế nào lại không phải là Châu Châu, Tỉnh Hành không hiểu được, nhìn cô hỏi: “Vậy cô là cái gì?”

Châu Châu vẫn nhăn mày, nhìn đôi mắt của anh, nghiêm túc sửa sai cho anh: “Tôi là tiểu tổ tông!”

Tỉnh Hành: “……”