Tỉnh Hành lại một lần bị bóng đè.
Rõ ràng, ý thức tại thân thể cứng nhắc kia vẫn còn, giãy giụa suy nghĩ cần phải tỉnh, nhưng vẫn chưa thể tỉnh lại.
Chờ đến khi ý thức hoàn toàn phá tan trói buộc, đột nhiên mở mắt. Trước kia và bây giờ, mỗi lần đều giống nhau, trên người anh cũng không có bị thứ gì đè nặng. Trừ bỏ, chiếc chăn màu trắng xám, đệm và gối đầu, mọi thứ đều không có.
Theo bản năng, liền thở phào nhẹ nhõm, Tỉnh Hành từ trên giường ngồi dậy, giơ tay đưa lên trán, day day một hồi.
Đây không phải lần đầu tiên, anh bị bóng đè, mỗi lần đều có cảm giác trên người bị ai đó đè lên, nhưng không có trọng lực, mềm mại giống như bông nước, nhưng đến lúc tỉnh lại, phát hiện không có gì cả.
Tỉnh Hành là người theo chủ nghĩa duy vật, cho rằng bản chất của thế giới là vật chất, vững chắc tin tưởng trên thế giới, vật chất có trước, ý thức có sau, vật chất quyết định ý thức. Cho nên, anh không có tin những thứ như quỷ thần có tồn tại.
Không nghĩ ngợi nhiều, anh xốc chăn từ trên giường lên, gấp gọn để một bên, rồi đi rửa mặt.
Trong lúc rửa mặt, đứng ở bồn rửa mặt, cặm cụi lấy kem đánh răng, bộ dạng hơi hơi ngủ gật, nhìn chính mình trong gương, anh đột nhiên phát hiện ra, trên cổ mình có một vết tím bầm bằng nửa ngón tay út.
Này như thế nào lại có?
Đưa tay sờ sờ, phát hiện ra tại chỗ kia vẫn còn ướt nhẹp, giống như….
Giống như vừa mới bị người nào đó liếm qua rồi cắn không lâu…
Là sâu sao?
Liền đưa ngón tay lên xoa xoa vết bầm, từ đầu ngón tay liền tỏa ra mùi hương tươi mát, giống như mùi sau cơn mưa bay.
Theo bản năng, anh cúi đầu cởi cổ áo chiếc áo ngủ ra một chút, phát hiện áo ngủ cũng mang đầy mùi hương như vậy.
Cái mùi hương này, vốn không phải trên người anh, bất giác nhíu mi một cái, vừa đánh răng vừa suy nghĩ rốt cuộc sao lại như thế này?
Mãi lâu xong vẫn không nghĩ ra, đành xoay người đi vào phòng tắm, hướng vòi hoa sen mà mở. Nghĩ bụng, vẫn là tắm rừa xong đã.
Anh khẳng định chắc là do hạng mục đang thực nghiệm rất lớn, áp lực rất cao.
Ở trong phòng tắm, sử dụng vòi sen để tắm rửa, tiếng nước ồn ào. Mà khởi xướng chuyện này là một con trai sông, dưới ánh nắng chiếu vào trong bể, hết sức chuyên chú ở dưới đáy nước, ngậm vào tỏa ra, nô đùa cùng hạt cát.
Trai sông không có hoạt động giải trí nào, không phải là tắm trong nước, mà là ngậm tỏa cát trong nước. Là một con trai lâu năm, không gì không nghĩ ra làm được.
Trai sông tuy rằng sống rất nhàn nhã, nhưng bản thân là một con trai có trí học hành, một bên nô đùa cùng hạt cát nhưng cũng không quên chuyên tâm tu hành, lần gần nhất việc học có thành tựu, là hóa thành được hình người, cách vài bữa lại chọn ban đêm mà hành động.
Trai sông thích mùi hương trên người Tỉnh Hành, thích trình độ có thể phân biệt được mùi tanh, có thể ăn được thịt, có thể thấy những tiểu quái thú. Ngửi mùi hương trên người anh, nhiều khi không kiềm chế được, liền trực tiếp bò trên người anh, đôi khi nhịn không được còn liếʍ một cái, cắn một miếng.
Thời điểm cắn, trai sông còn tưởng —— người có thể ăn sao?
Sau đó nó dùng một chút linh lực của chính mình nghĩ lại, liền tính nếu người có thể ăn, nó cũng không thể ăn chính chủ nhân của mình…
Nó tự dặn bản thân, nó là trai có nhân tính.
Tuy rằng mới chỉ có chút nhân tính.
Trai sông thành công lấp sau những hạt cát, chỉ chừa một cái mông ở bên ngoài.
Tỉnh Hành rửa mặt xong từ toilet đi ra.
Anh đến phòng ngủ thay quần áo, cầm lấy chiếc đồng hồ trên tủ đầu giường đeo vào cổ tay, lúc nhìn cổ tay, ánh mắt hơi lơ đãng quét đến cái gối đầu, nhìn đến trên mặt gối, cũng có một vệt nước.
Động tác hơi chậm lại, Tỉnh Hành cau mày không tình nguyện mà nghĩ —— anh ngủ chảy nước miếng??? Cho nên cổ ướt nhẹp, cũng là nước miếng chính mình chảy xuống đi???
Như vậy mắt liền mở lớn—— anh tuyệt đối không thể tin được chính mình ngủ chảy nước miếng.
Chính là nếu đây không phải nước miếng, đó là cái gì?
Tỉnh Hành thở dài một hơi, khom lưng đem gối đầu cùng quần áo bỏ ném vào sọt để đồ.
Trai sông nghe rất rõ, mặc dù ở trong phòng, dưới ánh mặt trời, đem chính mình vùi vào hạt cát, vẫn có thể nghe được toàn bộ động tĩnh trong nhà.
Nghe được tiếng kim loại cọ xát, nghe được âm thanh xột xoạt của gối, nghe được âm thanh bao gối đầu cùng quần áo được ném vào sọt.
Đương nhiên, nó cũng không biết đó là âm thanh gì…
Cũng không biết Tỉnh Hành đang làm gì…
Duy chỉ tiếng đóng cửa, nó nghe mới hiểu, đợi cho cửa khép lại, ở sau những hạt cát, chui ra.
Nhìn qua một lúc mà nghĩ ---- Sớm trở về nha!
Tỉnh Hành đi rồi, trong nhà liền rơi vào trạng thái yên tĩnh.
Mặc dù, Tỉnh Hành không có sủng vật khác, nuôi duy nhất một con vật sống là con trai sông. Loại sủng vật này có tập tính đặc biệt, hoàn toàn có thể coi như không tồn tại, chăm nuôi cùng không chăm nuôi không có gì khác nhau, dù sao nó cũng chỉ tỏa cát, mà khi tỏa cát, một động tĩnh cũng không có.
Trai sông kia không phải là do Tỉnh Hành mua về, mà là mẹ anh mua tới.
Mẹ Tỉnh Hành chính là sợ anh một mình ở nơi này, quạnh quẽ cô đơn, mà bản thân lại không thể tìm cho anh được một cô bạn gái, vì thế liền mua cho anh một con sủng vật. Biết anh ưa yên tĩnh, mẹ Tỉnh đến chợ tìm mua sủng vật.
Vốn dĩ chỉ định mua một lão rùa nhưng nghĩ đến rùa cũng sẽ bò loạn, muốn chăm sóc cũng phải dắt ra ngoài dạo quanh, vì thế đành từ bỏ.
Ở thị trường sủng vật, chọn tới chọn lui, bà quyết định chọn một con trai sông. Vẫn là con vật sống, lại đặc biệt an tĩnh, thật hoàn mỹ.
Trai sông cũng thật bớt việc, ít nhất ban ngày nó thường lười nhác, không muốn làm gì, chỉ tỏa cát.
Nếu có đói bụng, cũng tự đào hạt cát lên, lặn xuống đáy nước tìm đồ ăn.
Trai sông ở dưới nước không phát ra tiếng động, sau đó từ cửa nhà lại phát ra động tĩnh. Nó không cần ra xem, nghe tiếng bước chân là có thể biết, người đi vào chính là dì Vưu, dì Vưu là do mẹ Tỉnh tìm người giúp việc cho anh, phụ trách công việc quét dọn một chút. Dì Vưu vào nhà, thay đổi giày, cũng giống như thường ngày, đem đồ vật trong sọt đều lấy đi, lại thu dọn thêm chỗ khác, rồi tưới một chút nước cho cây.
Lúc trong sọt, cầm lấy bao gối, dì Vưu ngửi được có một mùi hương nhàn nhạt, thần kinh không tự chủ trở lên căng thẳng, cảm thấy đó là mùi trên người phụ nữ. Chóp mũi liền đưa sát vào bao gối, mùi hương càng rõ ràng hơn, một mùi tươi mát, thanh nhã, khá dễ ngửi.
Trong lòng dì Vưu nghĩ thầm, cậu Tỉnh là không có bạn gái, mà giờ còn ở qua đêm? Nhưng cậu ta luôn giữ mình thanh bạch, giống như một bộ “Đồ cổ”, từ tác phong đến cử chỉ, theo lý thuyết mà nói thì không thể phát sinh sự việc mang phụ nữ về.
Dì Vưu một bên thu dọn, một bên suy nghĩ, bà vốn dĩ muốn chờ Tỉnh Hành quay về để nói chuyện một chút, tiện thể ở nhà anh dọn dẹp, nói cho anh hiểu được một chút chuyện nam nữ, nói không chừng lại là một cô gái tốt đẹp, mới có thể được cậu Tỉnh coi trọng. Còn đối với loại bạn gái kia, chắc là không có cơ hội làm thế.
Dì Vưu vừa lẩm nhẩm, vừa tiếp tục làm việc, trong miệng không tự giác, phát ra tiếng: “Nếu cậu Tỉnh thật sự có bạn gái, không biết sẽ là người như nào? Một người ưu tú như cậu ta, không biết mắt thẩm mỹ ra sao, có thể sẽ tìm được một cô gái không xứng với hắn….”
Trai sông ở trong hạt cát nghe bà nói, câu hiểu câu không.
Nó từ khi rời bỏ chủ nhân trước, cũng không được cùng loài người sinh hoạt ở bên nhau nhiều, cho nên đối với loại ngôn ngữ này cũng không quá tinh thông. Căn bản là chỉ có thể hiểu sơ qua, nghe hiểu chút, trải qua thời gian, ngôn ngữ nhân loại nói chuyện cũng thay đổi rất nhiều, khẩu hình cũng hoàn toàn không giống nhau, nó càng không hiểu.
Bởi vì tới nơi này của Tỉnh Hành, mưa dầm thấm lâu cũng học được một ít, hiện tại cũng có thể nghe hiểu được một số từ.
Ví dụ như ---- bạn gái.
Từ này là nghe được từ miệng mẹ Tỉnh Hành, nói lại nhiều lần, mỗi lần nhắc tới rất nhiều. Trai sông im lặng mà nghĩ, nếu Tỉnh Hành có bạn gái? Nó về sau sẽ có tới hai chủ nhân cùng nhau chăm sóc nó? Nhưng mà, nó chưa có từng thấy qua bạn gái của Tỉnh Hành?
Nghĩ đến đó, dì Vưu kéo rèm cho ánh mặt trời chói vào. Bà ở trong bồn nước suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng lấy được nước đến đổi bể nước, một bên thay nước, một bên nói thầm: “Con trai sông lớn đâu ra thế? Lại tỏa cát? Nuôi rùa đen thì đã từng thấy, nuôi trai sông là lần đầu thấy, chẳng lẽ là muốn lấy viên ngọc trai?”
Trai sông: “!!” Nó nghe xong sợ tới mức tỏa cát mà vùi vào.
Dì Vưu vẫn ở đó lẩm bẩm, “Trai sông có giá trị dinh dưỡng rất cao, thịt trai cũng thật ngon, xào cùng nấm hương. Chính là việc xử lý có chút phiền toái, trước tiên phải bỏ vào trong bồn nước, rải vài hạt muối lên trên, để trai đem cát thả ra sạch sẽ, sau đó, dùng dao nhỏ đâm vào vỏ trai….”
Trai sông: “!!”
Nỗ lực tỏa cát thêm một chút, trực tiếp đem mông, toàn bộ chui vào trong.
Chờ dì Vưu thay nước xong, nhặt toàn bộ quần áo bẩn trong nhà đi rồi, trai sông mới chậm rãi theo những hạt cát tỏa ra bên ngoài.
Nó không có nghe hiểu toàn bộ những gì dì Vưu nói, nhưng nghe hiểu “Lấy viên ngọc trai” cùng “Dao nhỏ đâm vào vỏ trai”, vì thế nó một bên tỏa, một bên nghiêm túc nghĩ ---- cần phải tích cực tu luyện, muốn ổn định thì phải hóa thành hình người mới tốt. Tuyệt đối không để bị lấy ngọc trai, cũng không để bị ăn!
*********
Buổi chiều còn một tiết, Tỉnh Hành ở lại nghỉ ngơi tại văn phòng. Mệt mỏi dùng tay ấn nhẹ thái dương. Giáo sư Vương với mái tóc trắng bồng bềnh mở cửa bước vào, đặt tài liệu trong tay xuống, tháo kính mắt màu đen ra, hỏi:
"Cậu đây là làm sao? Lo lắng về hạng mục trên đưa xuống đó à?"
Tỉnh Hành nhíu mi một cái, nhẹ nhàng nói: "Cũng không có gì, chỉ là do gần đây gặp nhiều chuyện căng thẳng."
Chuyện hạng mục có nhiều điều bí mật, anh cũng không tiện nói với người ngoài. Giáo sư Vương cong cong khóe môi cười, ánh mắt bát quái trên người anh đảo một lần, cuối cùng dừng lại ở vết hôn tại cổ anh, nói giỡn: "Xem ra không phải cậu mệt vì áp lực, mà là do mất sức quá nhiều."
Tỉnh Hành buông tay xuống, hướng phía người kia nói: "Quả thực có chút mệt."
Biết thái độ làm người của anh, đối với dăm ba chuyện bát quái sẽ không để tâm, giáo sư Vương cũng không đùa dai, cũng không hỏi về hạng mục mà cười hỏi: "Có muốn ra ngoài thả lỏng chút không?"
Tỉnh Hành cũng không nhiều lời, nói: "Được."
Xong việc thì trời cũng đã chạng vạng rồi, Tỉnh Hành cùng giáo sư Vương đi tới căng tin giáo viên ăn cơm chiều. Lão Vương gọi thông báo cho vợ, sau đó đi cùng Tinh Hành đến nơi được nói là thánh địa nghỉ ngơi của các người già. Lần đầu tiên Tinh Hành tới đây còn chưa quen với việc đùa giỡn của họ, nghĩ thầm, một người đàn ông khí lực tràn trên như mình lại đến loại địa phương này hả, đi quán bar sàn nhảy gì đó có phải tốt hơn không?
Sau này mới phát hiện ra tuổi tác chẳng quan trọng gì. Tỉnh Hành với lão Vương vừa tới đã bị hai người kéo đi chơi cờ vua. Trong đó có một người là thành viên mới, đang tập đánh cờ vua, đang muốn nhờ Tỉnh Hành dạy anh ta. Đến bàn cờ, ngồi đối diện giáo sư Vương, Tỉnh Hành ngồi bên cạnh dạy anh ta chơi cờ. Kết quả người này ngay cả nền móng cơ bản cũng không nắm được, nước cờ loạn hết lên.
Người còn lại nóng nảy, như tiếc một bộ sắt rèn không thành thép, nói: "Lão Đan, đi con mã, trời ạ..."
Lão Vương bật cười, đi lên chụp vai lão nhân: "Trời ạ cái gì, lão Tần nói chuyện văn minh chút đi."
Lão Tần: "....”