Cho Thuê Bạn Trai

Chương 82: Phồn Phồn, ở đây có một chị xinh đẹp, mẹ muốn giới thiệu cho con.

Edit: Lim

Beta: Bánh bao nhỏ

Hai người lần đầu gặp mặt, lại cảm thấy cả hai đều có mắt thưởng thức giống nhau, nên cùng nhau đi về khu vực ghế sofa bên cửa sổ.

Họ ngồi xuống sofa, cùng nhau thưởng thức ly cà phê cầm trong tay.

Chất lượng hạt cà phê của cửa hàng đồ ăn vặt này rất tốt, trình độ của người pha cà phê cũng không tồi, cà phê sau khi nuốt xuống sẽ thấy hơi hơi chua, nhưng rất nhanh lại cảm thấy ngọt.

Quý bà kia giống như một cô gái, lấy điện thoại ra chụp ly cà phê, bà thấy Dương Tiếu vẫn luôn nhìn mình, có chút ngại ngùng: “Đây là lần đầu tiên tôi nhận lời mời cà phê từ một người không quen biết, muốn chụp lại bức ảnh gửi cho chồng tôi.”

“Đây là cà phê chia sẻ cùng bạn bè, chúng ta bây giờ không phải người xa lạ nữa rồi, hãy xem như bạn tâm giao đi ạ.” Dương Tiếu quan tâm nói: “Cháu xin tự giới thiệu, cháu họ Dương, cô gọi cháu Tiểu Dương là được rồi.”

“Cô họ Phàn.” Quý bà lạ mặt cười nói: “Cháu gọi cô Phàn là được rồi.”

Dương Tiếu: “Cô và chồng cô tình cảm thật tốt, uống cà phê cũng nói với chú ấy.”

“Đúng vậy.” Cô Phàn ánh mắt dịu dàng, nhìn ly cà phê trong tay, nụ cười thêm vài phần ấm áp: “Chúng tôi kết hôn khi còn rất trẻ, sau đó lại cùng nhau gây dựng sự nghiệp, mãi đến lúc lớn tuổi mới muốn sinh con. Khi chọn tên đặt cho con, mọi người trong nhà mê tín, còn đem cả ngày sinh tháng đẻ đi xem, kết quả là chồng cô vốn không hề để ý tới những cái tên đặt trước ấy, liền lấy luôn họ của cô và họ của chú đặt cùng nhau, đặt thành tên cho con . . . Ai ya, xem cô nói với cháu những việc gì vậy, cô lớn tuổi rồi, còn hơi tí là thể hiện ân ái, thật khiến cháu chê cười rồi.”

“Sao lại như vậy được ạ.” Dương Tiếu vội vàng nói: “Đều nói ba mẹ là thầy cô giáo của con cái, cô với chồng cô ân ái như vậy, có tấm gương là hai người, như vậy cậu ấy sẽ trở thành một người thấu hiểu tình yêu, cảm nhận được tình yêu, có khả năng biểu đạt tình yêu, bạn đời tương lai của cậu ấy nhất định sẽ hạnh phúc.”

“. . . Hy vọng vậy.”

Kỳ lạ thay, sự khen ngợi của Dương Tiếu cũng không khiến cho quý bà kia lộ vẻ tươi cười, ngược lại càng trở nên lo lắng.

Mọi người đều có việc khó nói, hai người chỉ là tình cờ gặp nhau, Dương Tiếu không gặng hỏi, chỉ cúi đầu tiếp tục uống cà phê.

Ánh mắt của bà Phàn dừng trên người Dương Tiếu, càng nhìn càng thích thú. Cô gái tốt như vậy, xinh đẹp, có khí chất, hơn nữa EQ lại cao, nếu như thằng ngốc nhà họ có thể gặp được cô gái như này, thật tốt biết bao.

Đáng tiếc. . .

Bà Phàn lại chuyển ánh mắt sang chiếc ghế sofa khác ở bên cạnh cửa sổ, đối tượng chính là ―― Vân Khiếu đang cúi đầu nghịch điện thoại.

Vân Khiếu đưa điện thoại đến gần miệng, thấp giọng nói vào microphone: “Khỉ con à, mẹ lập tức về nhà đây, hôm nay con có ngoan ngoãn nghe lời bà không?” Rất nhanh, trong điện thoại truyền tới tiếng trả lời véo von: “Mama, khi nào con có thể ăn chiếc bánh ngọt lớn vậy ~~”

Giọng nói trẻ con đáng yêu truyền đến, bà Phàn càng cảm thấy trong lòng bế tắc. Bà Phàn mở WeChat, tìm tới ảnh của con trai, xem vòng tròn bạn bè của cậu ―― trên vòng tròn bạn bè là bài đăng một tháng trước, ảnh đăng kèm là cánh cửa của một cửa tiệm McDonald’s.

@Vũ Quá Thiên Tình: Hôm nay đưa Đại Thánh đi chơi công viên, lúc đi qua cửa tiệm McDonald’s, nói gì Đại Thánh cũng không chịu đi, chỉ có thể mua hai ly kem cho Đại Thánh, bọn tôi ngồi xổm ở cửa McDonald’s ăn xong rồi. [Đầu chó][Đầu chó] [Đầu chó]

Nhìn xem! Nhìn xem này!

“Đại Thánh”? “Khỉ con”? ! Đây rõ ràng là chỉ cùng một người mà!

Con trai bà mới hai mươi hai tuổi, liền chạy tới làm ba dượng người ta!

Bà Phàn cau mày, biểu cảm trên mặt biến đổi thất thường, Dương Tiếu thấy bà chăm chú nhìn Vân Khiếu, liền hỏi: “Cô đang nhìn Vân lão sư à?”

“. . . À, à, đúng vậy.” Bà Phàn vội vàng thu ánh mắt lại, giả vờ bình tĩnh nói: “Cô ấy không phải là người dẫn chương trình của tiết mục [Tâm sự đêm khuya] sao, cô thường xem tiết mục này, không ngờ rằng có thể gặp cô ấy ở đây, vậy nên nhịn không được nhìn trộm cô ấy mấy lần.”

“Vậy thật là khéo.” Dương Tiếu mỉm cười, đưa ly cà phê trong tay lên: “Xem ra hai ly cà phê này, là ông trời chủ ý khiến cho chúng ta cùng nhau chia sẻ.”

“Gì cơ?”

“Bởi vì cháu chính là biên đạo của tiết mục này, những tiết mục mà cô xem, đều là cháu làm đó ạ.”

Bà Phàn chưa bao giờ nghĩ tới, người ngồi trước mặt mình, lại là nhân viên công tác của tổ tiết mục!

Trước đây bà quả thực từng tiếp xúc qua với người ở đài truyền hình, nhưng đều là trong ngành quảng cáo, ánh mắt đều đặt trên lợi ích kinh doanh, muốn dùng tiền làm quảng cáo mười mấy giây, đều phải tìm bọn họ.

Nhân viên hậu kỳ như Dương Tiếu thế này, bà Phàn đúng thật là lần đầu mới gặp.

Sự tò mò trong lòng bà nổi lên, vốn dĩ, bà muốn hỏi Dương Tiếu những việc liên quan đến Vân Khiếu, hai người bọn họ làm việc ở cùng một tổ tiết mục, chắc chắn sẽ biết chút nội tình; nhưng những việc này không thể trực tiếp mở lời, bà Phàn liền quanh co lòng vòng, trước tiên hỏi những vấn đề về chế tác tiết mục, tạo cho mình một vỏ bọc là một fan rất hiếu kỳ về tiết mục.

Vấn đề này, ngay cả bản thân bà cũng cảm thấy có chút ấu trĩ, nhưng khi Dương Tiếu trả lời đều rất nhẫn nại, từ ngữ thông dụng ngắn gọn, khiến cho bà Phàn càng nghe càng sôi nổi, dần dần, ngay đến cả mục đích của việc này bà cũng hoàn toàn bỏ ra khỏi đầu.

“Không ngờ rằng chế tác một tiết mục lại vất vả như vậy.” Bà Phàn cảm thán từ đáy lòng.

“Mặc dù bận rộn, nhưng suy cho cùng đây là công việc cháu thích, mỗi lần hoàn thành ghi hình tiết mục, đều có cảm giác thành công.” Dương Tiếu dừng lại một lát, chớp chớp lông mi, khóe mắt sáng bừng hiện lên sự đắc ý tinh ranh: “Hơn nữa, đến cuối năm, nhìn thấy trên tài khoản hiện ra nhiều tiền thưởng, thì vất vả như vậy cũng cam lòng ạ.”

“Điểm này cô đồng ý với cháu.” Bà Phàn cảm thấy cô gái này thật sự rất hợp ý bà: “Khi trẻ cô và ông xã cùng nhau gây dựng sự nghiệp, người nhà cô đều nói, phụ nữ không cần liều mạng làm việc như vậy, để cho ông xã liều mạng làm việc là được rồi, cô chỉ cần ở nhà làm một người vợ hiền, làm tốt vai trò “hậu thuẫn mạnh mẽ” của ông ấy. Những lời này cô cực kì không thích nghe, cô liền nói với bọn họ, cô không muốn làm hậu thuẫn của ông ấy, cô muốn làm mũi giáo của ông ấy. Chúng ta là đồng đội kề vai tác chiến, khi là vợ chồng, số tiền kiếm được có thể cùng hưởng, nhưng kinh nghiệm học được, đánh đổi bằng cố gắng, vĩnh viễn là của riêng cô, ai cũng không có được.”

Khi bà Phàn nói, cả người bà đều như phát sáng, đó là một loại tự tin từ bên trong phát ra.

Trong nháy mắt, Dương Tiếu bỗng nhiên hiểu ra, tại sao cô lại thấy bà Phàn rất “quen mắt” ―― Bởi vì, cô nhìn thấy chính mình của tương lai.

Xinh đẹp đến già, tự tin đến già, mạnh mẽ đến già.

Hai người càng nói chuyện càng hợp ý, rõ ràng chỉ là muốn ngồi một lát trong cửa hàng đồ ăn vặt, kết quả, không hề cảm thấy ly cà phê trong tay đều đã nguội rồi.

Điện thoại của Dương Tiếu rung lên, Lưu Duyệt Nguyệt đáng thương gửi tới tin nhắn.

Tiểu Lưu Tiểu Lưu vĩnh viễn không trọc đầu: Chị . . . Tiểu Lưu nhỏ bé còn có thể uống ly socola sữa nóng trước khi đau lòng đến chết không?

Lol: . . . . . .

Lol: Xin lỗi, chị gặp được một người bạn tốt, nói chuyện với cô ấy hơi lâu một chút.

Lol: Bây giờ chị về đây.

Dương Tiếu đứng dậy, vội vàng dặn nhân viên cửa hàng làm một ly socola sữa nóng mang về.

Bà Phàn tiếc nuối nói: “Cháu phải đi rồi à?”

“Vâng ạ, cháu trốn việc chạy ra đây đấy ạ.” Dương Tiếu thoải mái giơ tay, muốn bắt tay bà: “Rất vui khi gặp cô, nói chuyện với cô cháu rất thích.”

“Lời này là cô nên nói mới phải.” Bà Phàn quơ quơ ly cà phê trong tay: “Cảm ơn cháu đã mời cô uống cà phê.”

Rất nhanh, nhân viên phục vụ đưa tới ly socola sữa đã được gói lại, mà lúc này, trong cửa hàng chỉ còn lại hai người họ.

Hóa ra, họ nói chuyện quá hợp, ngay cả Vân Khiếu đi lúc nào cũng không hề hay biết! !

Dương Tiếu: “. ..” Vân lão sư đi rồi, mình ngồi xe ai quay về đài truyền hình đây chứ?

Bà Phàn: “. . .” Vân Khiếu đi rồi, bà còn điều tra tình hình quân địch thế nào đây?

Ngoài cửa sổ gió lạnh thổi từng cơn, nếu là mùa hè, khoảng cách này Dương Tiếu có thể đi bộ về đài truyền hình. Có điều hiện tại trời lại lạnh như vậy, cô nên gọi xe đi vậy.

Thấy thế, bà Phàn biểu hiện rất quan tâm muốn đưa Dương Tiếu về công ty, Dương Tiếu từ chối không được, liền đồng ý.

Hai người đi ra khỏi cửa hàng tráng miệng, bà Phàn chỉ vào góc đường nói: “Ở đây đỗ xe thật khó, cô vòng hai vòng đều không kiếm được chỗ đỗ, phải đỗ xe ở bên kia, chúng ta qua đường trước.”

“. . .” Dương Tiếu muốn nói lại thôi.

“Sao vậy?”

“Cô Phàn, bên kia là khu cấm đỗ xe ạ.”

“. . . Sẽ bị dán giấy phạt sao?”

“Không ạ, sẽ trực tiếp bị kéo đi.”

Hai người đưa mắt nhìn nhau, giây tiếp theo, họ cùng lúc bước đi nhanh hơn, chạy một mạch hướng về góc đường.

Nhưng mà họ vẫn đến chậm một bước ―― chỉ thấy một chiếc xe kéo thả “cần câu” thật dài, nhấc lên phần đuôi của chiếc xe cực đắt tiền, trên đường ngâm nga khúc hát, tỏa ra khói ở đuôi, dương dương tự đắc vì bắt được chiếc xe đắt tiền! !

Bên đường, bà Phàn bị gió lạnh thổi lung lay như sắp đổ, mắt thấy chiếc xe yêu thích của mình càng đi càng xa, bà cao 1m75 trong nháy mắt tinh thần suy sụp chỉ còn lại một nửa.

Dương Tiếu: Kỳ lạ, chiếc xe đắt tiền đó sao quen mắt thế, rất giống chiếc xe vừa nãy theo đuôi Vân lão sư. . . Không, nhất định là cô nhìn nhầm rồi!

. . . . . .

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Đang đến lúc nước rút trên máy tập chèo thuyền Mạnh Vũ Phồn không dừng động tác, mà gia tăng tốc độ, hướng về mục tiêu tiến tới với tốc độ cao nhất.

Đợi đến khi thời gian trên máy tính nhảy đến chữ số cuối cùng, Mạnh Vũ Phồn rầm một tiếng thả lỏng nắm tay, lắc lắc cánh tay mỏi nhừ, tìm điện thoại để trong người.

Trên màn hình, tên của bà Mạnh đang nhấp nháy liên tục.

“Ơ?” Mạnh Vũ Phồn thấy kì lạ, tính thử sự chênh lệch thời gian, bây giờ ba mẹ đang ngủ rồi, sao tự nhiên lại gọi điện cho cậu? Không lẽ có việc gì?

Nghĩ đến đây, Mạnh Vũ Phồn lập tức nhận điện thoại.

“Mẹ?” Cậu vừa nói một chữ, liền bị bà Mạnh ngắt lời.

“Phồn Phồn, ở đây mẹ có hai tin, con chọn nghe tin nào trước?”

Mạnh Vũ Phồn không hiểu ra sao, chỉ có thể theo lời mẹ: “Một tin tốt và một tin xấu sao?”

“Không, nghiêm túc mà nói, là một tin bất ngờ, và một tin bất ngờ khác.”

“. . .” Mạnh Vũ Phồn nghĩ, cậu có thể chọn không nghe hai tin này được không?

Đáng tiếc, bà Mạnh không có thời gian cho cậu lựa chọn, trực tiếp tuyên bố đáp án.

“Tin thứ nhất, ba con và mẹ về nước rồi.”

“! ! !” Mạnh Vũ Phồn từ trên máy tập chèo thuyền lập tức đứng dậy, nhặt chiếc khăn ở bên cạnh liền đi ra ngoài: “Ba mẹ về nước ăn tết với con sao? Chúng ta lâu lắm không ăn tết cùng nhau rồi! Ba mẹ đang ở đâu, đang ở sân bay ạ? Bây giờ con liền tới đón ba mẹ! Có điều . . .”

“Đợi chút, tin thứ hai mẹ còn chưa nói xong.” Bà Mạnh hít một hơi thật sâu, xấu hổ tột cùng cầu cứu con trai: “Bây giờ con khẩn trương mang tiền mặt tới đồn cảnh sát ở bên cạnh đài truyền hình một chuyến . . . Xe của mẹ bị kéo đi rồi, ở đây chỉ dùng tiền mặt, không thể quẹt thẻ.”

Mạnh Vũ Phồn: “? ? ?”

“À đúng rồi, còn nữa, trên đường tới đây, con mua ít nước hoa quả gì đó. Rất lâu mẹ không về nước, xe bị tha đi cũng không biết đi đâu để lấy. May mà gặp được người tốt, cô ấy chạy tới chạy lui giúp mẹ không ít việc, lát nữa con đừng vội đi, mẹ con ta mời người ta một bữa.”

. . . . . .

Lưu Duyệt Nguyệt lúc này: Chị Dương Tiếu, . . . em muốn uống socola sữa, sao mà khó vậy. . .