Edit: Thanh Hải
Beta: Bánh Bao Nhỏ
Mạnh Vũ Phồn với chiều cao một mét chín mươi tư đứng trước mặt cậu nhóc chỉ cao hơn một mét bảy mươi, liền tạo sức ép vô cùng khủng khϊếp cho cậu nhóc.
Cậu âu yếm người yêu, ánh mắt lạnh lùng, cúi đầu nhìn về phía cậu học sinh trung học không biết trời cao đất dày kia.
Ngay lập tức khuôn mặt đỏ ửng của cậu học sinh trung học bỗng trở nên trắng bệch, đôi môi cũng không ngừng run rẩy. Ngược lại, chú chó Poodle trong lòng cậu ấy còn khí phách hơn, miệng không ngừng sủa to, xét về vóc dáng thì không bằng một phần mười của chú Golden Retriever, chẳng qua chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.
Đuôi của chú Golden Retriever dựng đứng lên, không hề lắc lư, nửa thân trên hơi hơi chùng xuống, như thể sẵn sàng lao lên cắn mục tiêu bất cứ lúc nào. Chú nhe hàm răng nanh ra, từ trong cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ đe dọa.
Người nuôi chó có kinh nghiệm đều biết, đây là dấu hiệu chú chó đang trong trạng thái chuẩn bị công kích.
Đại Thánh là một chú chó Golden Retriever hiền lành, ngoan ngoãn như thiên thần, ngay cả tật xấu lúc cho ăn cũng không có --- --- Có điều hiện tại xem ra không liên quan đến việc cho ăn, chỉ là phụ thuộc vào việc có gặp phải “kẻ địch” thực sự hay không.
Dương Tiếu cúi đầu nhìn cánh tay lớn đang ôm lấy eo cô, bất đắc dĩ vỗ vỗ vào tay Mạnh Vũ Phồn: “Được rồi, cậu ta chỉ là đứa trẻ, cậu dọa cậu ta làm gì?”
Mạnh Vũ Phồn bực bội nói: “Tôi cũng là một đứa trẻ đây này.”
Dương Tiếu: “....”
Thế mà, mấy ngày trước cậu vẫn tự cho mình là “đàn ông” chứ không phải “đứa trẻ”, vậy mà bây giờ lại bắt đầu ra vẻ một cậu em trai rồi.
Hai tay Mạnh Vũ Phồn giữ chặt lấy cơ thể cô, trong lòng thật sự không khỏi dấy lên cảm xúc, mặc dù cậu đã sớm biết chị Tiếu Tiếu của cậu có sức quyến rũ rất lớn, nhưng thế nào mà lại đi hấp dẫn cả một cậu nhóc kia chứ? Lần đầu tiên gặp mặt lại có thể khiến cho cậu nhóc thốt ra “Em muốn có tình yêu chị em với chị”, xem cậu là vật trang trí à?
Nghĩ đến đây, biểu cảm của Mạnh Vũ Phồn càng giống như “Hung thần ác sát” Lúc cậu thay đổi sắc mặt, quả thực có sức uy hϊếp kinh người, chỉ là cậu có tính khí tốt, cậu bình thường luôn dùng gương mặt tươi cười để làm suy yếu cảm giác cách biệt làm cho người khác xem nhẹ sức chiến đấu của cậu. Nhưng hiện tại cậu lại che giấu đi tất cả sự dịu dàng, để lộ ra nanh vuốt sắc bén của mình. --- ---
Chỉ bằng một ánh mắt khinh miệt đủ khiến cậu học sinh trung học bị dọa đến môi trắng bệch.
“Xin… xin… xin lỗi” Cậu học sinh trung học ôm chặt lấy chú chó Poodle trong lòng ngực, không ngừng giải thích: “Em, em cứ nghĩ hai người là chị em... nên em muốn...”
Mạnh Vũ Phồn nhíu mày: “Cậu muốn cái gì chứ?”
“Em không muốn gì cả” Cậu học sinh trung học nhanh chóng đổi giọng và nói, “Em, em, em chỉ là đang bán hàng online, muốn tiếp thị trà thôi.”
Dương Tiếu: “..........Phụt…. haha…. haha”
Bây giờ đầu óc học sinh trung học đều linh hoạt như vậy sao, tốc độ chuyển hướng cực cao, hơi chậm một chút sẽ theo không kịp mất.
Cô cười ra nước mắt, bệnh của cô vốn chưa khỏe hẳn cô dùng sức cười to quá, kết quả dẫn đến các đợt ho khan liên tiếp nhau.
Mạnh Vũ Phồn nhanh chóng vỗ vỗ lưng cô giúp lưu thông khí, chú chó Golden Retriever cạnh chân của Mạnh Vũ Phồn cũng đã thu lại hàm răng nhọn, phe phẩy đuôi tỏ vẻ lo lắng, liếʍ liếʍ tay cô.
Thấy bọn họ “một nhà ba người” thân mật như vậy, người có mắt nhìn đều nhận ra, giữa bọn họ căn bản không có chỗ cho người khác xen vào
Cậu học sinh trung học chán nản gục đầu xuống, huhu…huhu… cậu ta cũng muốn có một cuộc tình chị em ngọt ngào với một người chị gái xinh đẹp như thế ...
Cậu ta bế chú chó Poodle, chán nản rời đi, miệng khẽ thì thầm: “Nếu đã yêu nhau rồi thì sao lại không đeo dây cột tóc, hại mình hiểu lầm
Dương Tiếu tình cờ nghe được những lời này, gọi cậu lại, tò mò hỏi: “Dây cột tóc? Dây cột tóc gì chứ?”
Cậu học sinh trung học liếc nhìn Mạnh Vũ Phồn, nơm nớp lo sợ trả lời: “Chính là dây cột tóc mà con gái hay dùng khi chải tóc đấy ạ.”
“..........?”
Cậu học sinh trung học tự chỉ vào cổ tay mình: “Trai gái khi yêu nhau, cô gái sẽ tặng dây cột tóc của mình cho chàng trai đeo trên cổ tay để chứng minh rằng ‘hoa đã có chủ’. ”
Có người nói, truyền thống con gái đưa dây cột tóc cho con trai đeo lên là do trường học không cho phép mang đồ trang sức cặp, có người nói đây giống như đàn ông tặng túi xách cho phụ nữ vậy, con trai sẽ đeo trên cổ tay một vài dây cột tóc dự phòng thuận tiện cho con gái lấy dùng bất cứ lúc nào.
Cũng không biết truyền thống này làm thế nào mà một đồn mười mười đồn trăm, việc đeo dây cột tóc này đã trở thành trào lưu của giới trẻ. Nếu đứng ở cổng trường trung học một lúc, chắc chắn sẽ nhìn thấy không ít học sinh nam đeo những cái dây cột tóc hình con thỏ, hoặc ngôi sao lấp lánh hoặc chú vịt vàng ngộ nghĩnh.
Nghe xong lời giải thích, Dương Tiếu: “.......”
Cô thở dài nói: “Bọn trẻ các cậu thật là biết cách chơi rồi.”
Cô quay đầu sang Mạnh Vũ Phồn hỏi: “Cậu nghe qua việc này chưa?”
Mạnh Vũ Phồn gật đầu: “Tôi có nghe qua rồi, trong đội tôi, rất nhiều người đều có đeo đấy.”
Chỉ là, lúc thì hôm nay bọn họ đeo “nơ bướm”, lúc thì ngày mai đeo “dây điện thoại”, tốc độ thay dây cột tóc cũng nhanh chóng mặt như tốc độ thay đổi bạn gái vậy.
Dương Tiếu bèn tưởng tượng: “Nếu như Vu Hoài Ba mỗi lần quen bạn gái, trên cổ tay có nhiều hơn một dây cột tóc, vậy thì cổ tay hắn...?
“…….... Sao chị lại nghĩ đến hắn ta nữa chứ?” Mạnh Vũ Phồn nhíu mày.
“Tôi chỉ đột nhiên nghĩ đến thôi, cũng không được sao?”
“Không được” Mạnh Vũ Phồn ngang ngược nói: “Chị à, nếu như chị có thời gian nghĩ đến hắn ta, chi bằng nghĩ về tôi nhiều hơn đi.”
Dương Tiếu tò mò hỏi: “Cậu đang ở trước mặt tôi rồi, tôi nghĩ đến cậu làm gì chứ?”
“Chị có thể nghĩ về việc, chị nên tặng tôi dây cột tóc hình con thỏ hay là hình con vịt nhỏ.”
Dương Tiếu: “.......” Cô đau đầu nói: “Cậu có bao giờ nhìn thấy tôi xài dây cột tóc dễ thương như thế chưa?”
Trên sân khấu, cô luôn diện trang phục công sở, váy đuôi cá phối kèm với áo sơmi, chân đi giày cao gót, mái tóc xoăn dài của cô được cột tóc đuôi ngựa cao bằng dây cột tóc màu đen bình thường nhất trông vừa gọn gàng vừa chín chắn…….. Bảo cô mang dây cột tóc hình con thỏ, hình con vịt sao? Ngay cả khi cô tan làm, rời khỏi đài truyền hình, cũng là điều không thể nào!
Mạnh Vũ Phồn nhìn cô với vẻ bướng bỉnh, với lấy cổ tay cô, khăng khăng đòi cô tặng cậu dây cột tóc.
“Dây cột tóc đen bình thường cũng được...” Cậu nói.
“Tôi hôm nay ngay cả tóc còn không cột lên, lấy đâu ra dây cột tóc cho cậu chứ? Cô vội vàng dắt chó đi dạo, chỉ kịp mặc vào một cái áo lông, làm gì có thời gian tạo kiểu tóc chứ
Vì chứng minh sự “trong sạch” của mình, cô thậm chí còn xắn ống tay áo lên để cậu nhìn cổ tay trống trơn của mình.
Vốn dĩ tay con gái đã nhỏ bé rồi, gần đây lại bị bệnh, làn da trắng bệch làm cho người khác phải lo âu, mạch máu màu xanh trên mu bàn tay nổi lên rất rõ, vẫn còn lưu lại những dấu vết của kim tiêm. Cổ tay trắng như tuyết của cô lộ ra ngoài bị gió lạnh thổi vào đã biến thành màu đỏ.
Mạnh Vũ Phồn nhanh chóng kéo tay áo cô xuống, bọc lấy tay cô đút rồi vào túi áo mình.
“Được rồi, được rồi, tôi đùa thôi” Cậu vội nói : “Chị đừng để bị lạnh nữa.”
Bệnh của tôi đã khá hơn nhiều rồi, nếu còn che đậy như thế nữa, tôi sẽ bí bách lắm.” Dương Tiếu nhận sợi dây buộc Đại Thánh từ tay cậu, nói “Chúng ta ra ngoài cũng lâu rồi, cũng nên về thôi.”
Hai người dắt Golden Retriever đi dạo, Đại Thánh chơi cũng phải cỡ ba tiếng đồng hồ, lượng vận động chắc chắn đã đủ rồi.
Thế nên hai người liền tay trong tay dắt chó rời khỏi công viên.
Phía sau họ, cậu nhóc học sinh trung học tay ôm chú chó Poodle nhỏ nhìn theo bóng họ rời đi, ấm ức đến nỗi khóc thành tiếng.
Sau này cậu sẽ không bao giờ nghĩ đến tình yêu chị em nữa, đến cách liên lạc cũng không xin được, lại còn bị người ta phát cẩu lương cho.
............
Công viên cách nhà Dương Tiếu không xa, hai người nắm tay nhau chậm rãi đi đến đường quốc lộ, đến dưới nhà Dương Tiếu, cô mời cậu lên nhà uống ly trà nóng.
Mạnh Vũ Phồn cao lớn như vậy, ngồi trên chiếc ghế sofa tinh tế, xung quanh là một đống thú nhồi bông chất cao, trong tay cầm ly trà lài, cảnh tượng thật là vừa kỳ dị vừa buồn cười.
Dương Tiếu giơ điện thoại chụp trộm hai tấm, gửi cho mọi người trong nhà, làm cho ba mẹ điên cuồng thả like.
“Két” một tiếng, âm thanh phát ra từ phòng của Đường Thư Cách, chỉ thấy Đường Thư Cách với hai quầng mắt to thâm đen từ trong phòng ngủ đi thẳng xuống phòng bếp pha ly cà phê, cả quá trình di chuyển, Đường Thư Cách như một hồn ma, với bộ dáng lôi thôi lếch thếch.
Đường Thư Cách hướng về Mạnh Vũ Phồn phất phất tay, uể oải nói: “Em trai đến đấy à, cứ tự nhiên như nhà mình đi nhé, thoải mái ngồi đi.” Nói xong cô ấy lại bưng ly cà phê về phòng.
Mạnh Vũ Phồn hoảng sợ, hỏi Dương Tiếu chị ấy bị làm sao vậy.
Dương Tiếu nói: “Đại tác gia gần đây đang sửa chửa bản thảo, trang Web của bọn họ quản lý rất nghiêm, tất cả các miêu tả từ cổ trở xuống đều không được phép viết, trong một tuần Đường Đường bị khóa mấy chục chương, cô ấy vừa phải sửa cái cũ, vừa phải viết cái mới, quả thật sắp bị tâm thần phân liệt rồi.
Mạnh Vũ Phồn nghe không hiểu: “Cái gì gọi là miêu tả từ cổ trở xuống.”
Dương Tiếu nhớ lại trước đây, kề vào tai cậu, hơi thở thơm như hoa lan, nhẹ nhàng nói ra mấy chữ.
Mặt Mạnh Vũ Phồn đỏ ửng lên.
Dương Tiếu hết sức vui mừng: rõ ràng Mạnh Vũ Phồn không phải là xử nam ngây thơ, sao trêu cậu mấy câu cậu lại dễ thương như vậy chứ.
Cô thừa thắng xông lên, tiếp tục trêu cậu một lúc nữa, mấy loại trêu đùa này mà đăng trên các web văn học sẽ bị biên tập đuổi cùng gϊếŧ tận, trêu đùa chàng trai đến nỗi mặt đỏ tía tai, ngay cả ly nước cầm trong tay cũng không vững.
Mạnh Vũ Phồn trượt tay, nước trong chiếc ly sánh ra đổ lên quần cậu.
Hơn nữa vừa khéo lại đổ vào giữa đũng quần, chớp mắt nước đã lan ra thành một mảng lớn.
May mà ly trà kia đã nguội rồi, nếu không cậu sẽ bị bỏng rồi cũng nên.
Phản ứng đầu tiên của Dương Tiếu là vội vàng là rút mấy tờ giấy ở bên cạnh ra lau giúp cậu.
Nhưng mấy tờ giấy mỏng này làm sao lau sạch được vệt nước lớn như vậy, mới lau mấy lượt đã bị nước ngấm làm nát vụn, chỉ còn lại đầu ngón tay nóng hổi của Dương Tiếu dừng ở giữa hai chân cậu.
Mạnh Vũ Phồn: “. . . . . .”
Dương Tiếu: “. . . . . .”
Hai người cùng lúc liếc nhìn về cửa phòng đang đóng chặt của Đường Thư Cách.
Nếu như . . . . . . Nếu như . . . . . . Nếu như . . . . . . Khụ khụ khụ, không phải quá trùng hợp rồi chứ?
Bọn họ giống như cùng bị điện giật, nhanh chóng tách nhau ra, Mạnh Vũ Phồn ngồi trên sofa lật đật đứng lên, Dương Tiếu cũng nhanh chóng đứng lên tấm thảm bên cạnh.
Vốn dĩ Đại Thánh đang nằm gối lên chiếc thảm dưới đất liền bị Dương Tiếu chen lấn làm cho xiêu xiêu vẹo vẹo, ngỡ ngàng không hiểu hai người chủ nhân đang chơi trò chơi gì.
Dương Tiếu bối rối chỉ vào toilet: “Trong phòng tắm có máy sấy, có thể sấy khô quần áo đấy.”
Mạnh Vũ Phồn gật gật đầu, buồn bực không lên tiếng, đi vào toilet, hơn nữa đóng cửa một tiếng “rầm”, khóa trái cửa từ bên trong.
Kết quả vài phút sau, từ trong toilet truyền ra một loạt tiếng gõ cửa.
“Cộc, cộc cộc.” Chàng trai buồn bã hỏi: “Chị có bên ngoài không?”
“Có!” Dương Tiếu đang dựa vào cửa, vội vàng đứng thẳng lên: “Sao vậy?”
“. . . Ừm, tôi không tìm thấy máy sấy của chị. . . . . .”
“Hả? Treo ngay trên tường mà, màu xám đậm, hãng Dyson đó.”
“Đây là máy sấy á?” Chàng trai ngạc nhiên nhìn cái máy sấy treo trên tường ―― so với máy sấy bình thường, hình dạng cũng không giống, ống gió của nó là một cái hình trụ rỗng ở giữa, vừa tròn vừa dài, hình dạng kỳ quái: “Tôi tưởng đây là . . . . . .”
Nói đến nửa chừng, chàng trai im lặng.
Ở bên ngoài, Dương Tiếu kề sát vào cánh cửa, tò mò hỏi: “Cậu nghĩ rằng đó là cái gì?”
“Không có gì.” Mạnh Vũ Phồn lắc đầu, ném những suy nghĩ bậy bạ đó ra khỏi đầu, "Chị làm thế nào để sử dụng máy sấy tóc này thế?"
“Thì luồn qua là được.”
“...???” Mạnh Vũ Phồn lại bị sốc bởi hình ảnh liên tưởng trong não. Cậu không thể nhịn được mà tăng âm lượng lên, “luồn qua á???”
Dương Tiếu trả lời một cách khó hiểu: "Đúng rồi, chia tóc thành từng sợi từng sợi, rồi luồn qua." Cô bỗng nhiên phản ứng lại, vừa tức vừa buồn cười hỏi, "Đợi đã, anh bạn nhỏ, trong đầu cậu đang nghĩ gì vậy?? "
Mạnh Vũ Phồn mới hiểu ra mình đã nghĩ lệch lạc rồi.
Cậu nhanh chóng bật công tắc, không khí nóng nhanh chóng thổi ra khỏi quạt gió, thổi bay mọi hơi ẩm từ quần cậu.
Dương Tiếu vẫn cố tình gây thêm phiền phức, gõ cửa hỏi cậu: “Cậu có biết dùng nó không vậy” Có muốn chị đây vào thổi giúp không?”
Mạnh Vũ Phồn vừa bối rối giữ cánh cửa, vừa nghĩ thầm nếu để cô đi vào thổi, hôm nay Đường Tam Tạng cậu đây thực sự sẽ không thể bước ra khỏi tẩm cung của quốc vương Nữ Nhi Quốc được rồi.
Máy sấy tóc trị giá mấy ngàn tệ thực sự không bình thường, chẳng mấy chốc đã làm khô hơi ẩm giữa hai chân của Mạnh Vũ Phồn.
Cậu nhanh chóng đặt bảo bối có giá trị này lên, hai tay nâng nó, thành kính nói với nó một câu “Cảm ơn”.
Đang định mở cửa ra ngoài, đột nhiên ánh mắt cậu dán chặt vào cái khay nhỏ trước bệ rửa, không thể rời đi được -- chỉ thấy trên cái khay hình tròn đó, có một vài sợi dây cột tóc màu đen bày lộn xộn!
Đó là loại dây da thông thường nhất, bởi vì động tác tháo nó ra quá mạnh, khiến một vài sợi tóc đen dài còn vướng trên đó.
Mạnh Vũ Phồn nhìn chằm chằm vào mấy sợi dây da bình thường đó, nhịp tim của cậu trong nháy mắt tăng vọt lên trời.
Khổng Ất Kỷ đã nói, kẻ trộm sách không tính là ăn trộm...
Vậy... Cậu lấy mấy sợi dây cột tóc của bạn gái mình, cũng sẽ không tính là ăn trộm đúng không?