Edit: Cỏ
Beta: Bánh bao nhỏ
Dưới ngọn đèn đường, bóng hai người chồng lên nhau.
Dương Tiếu nhìn Mạnh Vũ Phồn bằng ánh mắt hết sức chân thành, vô số lời nói cuồn cuộn trong đầu, muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện không có từ ngữ nào có thể hình dung tâm tình hiện tại của mình.
Đây là lần đầu tiên có người trịnh trọng nói với cô câu "Tôi muốn bảo vệ em."
Từ nhỏ cô đã mạnh mẽ, dường như từ khi bắt đầu đi học, cô đã học được cách dựa vào bản thân. Nhưng bây giờ, một chàng trai nhỏ tuổi hơn cô lại nói muốn “bảo vệ” cô.
Chiếc bao tải được Mạnh Vũ Phồn cầm trong tay, cũng không biết cậu tìm được cái bao rách nát này ở đâu, lại còn tỏa ra mùi hôi khó chịu nữa chứ.
Dương Tiếu cảm thấy bản thân mình bây giờ cực kì mâu thuẫn, vừa cảm thấy cậu ngây thơ lại kích động, vừa cố đè nén để không bị tấm chân tình của cậu làm cho cảm động.
Cô chỉ có thể bỏ ra sau đầu .., khuyên bảo những câu vô nghĩa như: "Bạo lực không phải là cách giải quyết vấn đề."
Mạnh Vũ Phồn nắm chặt tay, nghiêm túc nói: "Là đàn ông thì đương nhiên phải đường đường chính chính đánh một trận!"
"Trùm bao tải cũng không tính là đường đường chính chính đánh nhau đâu."
" . . ." Chàng trai nghẹn họng, có thể nhìn rõ sự bối rối trên khuôn mặt cậu, lúng túng nói, "Hắn là giáo viên, tôi là sinh viên, nếu tôi để cho hắn thấy mặt, tôi sợ ảnh hưởng đến trận đấu sau này."
"Tính ra cậu cũng còn có chút thông minh, vẫn còn biết phân biệt nặng nhẹ. Nếu như cậu mà khờ khạo hồ hồ đánh hắn, tôi cũng không chịu trách nhiệm đến cục cảnh sát vớt cậu ra đâu." Nói còn chưa dứt lời, Dương Tiếu lại ôm ngực thấp giọng ho khan, Mạnh Vũ Phồn vội vàng bước lại gần, lấy cơ thể của mình chắn gió cho cô.
Cô vừa ho khan, vừa suy nghĩ trong đầu. Tuy rằng cô vẫn còn sốt, nhưng cũng không sốt đến nỗi hồ đồ, ngược lại huyệt thái dương đau nhức làm suy nghĩ của cô càng thêm tỉnh táo.
Dương Tiếu nói: "Trước kia cậu từng hỏi quan hệ giữa tôi và bạn trai cũ, khi đó đó tôi không muốn nói, bởi vì không biết nên mở miệng như thế nào." Dương Tiếu biết, tính cách của mình nói cho dễ nghe là "mạnh mẽ", nói trắng ra thì là "quá kiêu ngạo", muốn để cô thừa nhận bản thân bị cái loại người như Vu Hoài Ba này lừa cho quay mòng mòng, thật sự là quá mất mặt rồi. Cô hung dữ nói: "Tôi đưa hắn vào bệnh viện tâm thần, kết quả hắn ở trong đó ba ngày thì ra ngoài, tôi đưa hắn vào đồn công an nhưng cảnh sát nói tranh cãi tình cảm không lập hồ sơ; nói thật, so với bất kì ai tôi cũng là người muốn đánh hắn một trận nhất, nhưng mà đánh hắn cũng không đủ hết giận!"
Mạnh Vũ Phồn nghe những lời giải thích của cô xong, vội vàng hỏi: "Thế phải làm thế nào mới hết giận được? Chị Tiếu Tiếu, chị chỉ đạo đi, tôi chắc chắn sẽ hoàn thành một trăm phần trăm!"
Dương Tiếu nhìn chiếc bao tải trong tay cậu, lại nhìn con ngõ nhỏ âm u.
Con hẻm nhỏ này dẫn thẳng đến cửa sau của quán đồ nướng kia, bởi vì trong tiệm chưa lắp đặt xong, cho nên có rất nhiều đồ đạc trong tiệm được vứt bừa bãi ở đó: rượu trắng do chính tay ông chủ ủ, các loại rác thải của phòng bếp, còn có một cái tủ lạnh cũ rất bẩn. Tiếng tủ lạnh phát ra ầm ầm, được cắm vào một cái bảng ở trên tường, và cái bóng đèn phía trên cũng được nối chung một bảng điện.
Dương Tiếu lập tức đi đến trước tủ lạnh, mở cửa ra tìm kiếm.
Thịt trong tủ lạnh này vẫn chưa kịp sơ chế qua, có thịt chân dê, còn có chân gà, mề gà, tim gà, cổ gà, cánh gà và các bộ phận khác nữa đều được đựng trong các túi nhựa, tất cả đều được để trong tủ lạnh.
Dương Tiếu tìm kiếm một hồi, liền chú ý tới một cái túi nhựa be bé màu đen.
Cô dự cảm đây là thứ mình cần, lập tức mở túi nhựa ra, nương theo ánh sáng của ngọn đèn nhìn vào.
Đợi sau khi xem xong thứ trong túi nhựa đó, cô hài lòng gật đầu: "Tôi biết, Vu Hoài Ba khi đến nhà hàng đồ nướng, tuyệt đối không thể không gọi thứ này."
. . .
Mùi hôi của nhà vệ sinh công cộng bay lên tận trời, Vu Hoài Ba kéo khóa, lắc lắc đầu đang muốn đi ra ngoài, thì một cơn buồn nôn trào lên cổ họng. Hắn vội vàng xoay người quay lại nhà vệ sinh, "Ọe" một tiếng, ói ra cả đống thức ăn.
Rượu của nhà hàng này nồng độ thật rất cao lại ngấm chậm, Vu Hoài Ba uống hơn nửa bình, bây giờ muốn nôn đến hết dịch trong dạ dày rồi.
Hắn vừa nôn, vừa cảm thấy may mắn vì không cùng đi WC với sinh viên của mình ―― nếu như để cho sinh viên nhìn thấy hình ảnh anh minh lỗi lạc của hắn sau khi say rượu thành bộ dạng này thì còn ra thể thống gì nữa chứ?
Không biết ngồi đó ói bao lâu, cuối cùng Vu Hoài Ba cũng vịn tường đứng lên, hắn nhìn vào gương sửa sang lại quần áo, ừm, người trong gương vẫn rất anh tuấn tiêu sái.
Hắn ra khỏi nhà vệ sinh công cộng, đi về phía nhà hàng thịt nướng.
Con hẻm nhỏ hun hút, trên đầu chỉ có một bóng đèn vàng cũ kĩ, nó lóe lên mấy cái rồi vụt tắt.
Bốn phía chìm vào bóng tối.
Vu Hoài Ba mắng một tiếng, lấy di động ra, hé mắt nhìn vào màn hình, đang muốn mở chức năng đèn pin lên ―― đột nhiên, một bóng đen từ đằng sau đánh một cái thật mạnh, làm hắn ngã lăn trên mặt đất!
Giây tiếp theo, một cái bao tải tràn ngập mùi hôi thối từ trên trời chụp xuống, trùm kín nửa thân trên của hắn! Chiếc bao tải buộc chặt trên lưng hắn, hai tay hắn dốc sức quơ qua quơ lại, nhưng cho dù như thế nào không thể tháo ra!
"Mày. . . Mày là ai! Thả tao ra! Thả tao ra!" Cảm giác say của Vu Hoài Ba trong nháy mắt liền bị dọa cho tỉnh táo, "Bọn mày thế này là phạm tội đấy, tao cảnh cáo bọn mày, thả tao ra! Nếu không tao sẽ báo cảnh sát đấy!"
Nhưng câu nói của hắn còn chưa dứt, một bàn tay đã đưa đến, trên mặt hắn phát ra một tiếng giòn vang.
Một cái bạt tai này, trong nháy mắt làm cho hắn choáng váng mặt mày, nửa khuôn mặt đều sưng lên, hoàn toàn mất đi sức lực để kêu gào.
"Vu Hoài Ba, câm miệng." Một giọng nữ khàn khàn vang lên, "Muốn nói phạm tội, anh đùa bỡn nhiều cô gái vô tội như thế, lẽ nào anh không thấy hổ thẹn với lòng hay sao?"
Giọng nói này vang lên, cho dù Vu Hoài Ba không nhìn thấy mặt cô gái, cũng có thể dựa vào giọng nói để phán đoán đây là một cô gái rất xinh đẹp.
"Cô là ai?" Vu Hoài Ba vừa nghe người bắt cóc hắn là phụ nữ, sự đề phòng trong lòng đã giảm đi không ít."Tôi quen cô sao?"
"Anh quả thật là có một trái tim đáng hận, ngay cả giọng của tôi cũng không nhận ra rồi à?" Giọng cô gái u oán, dường như ẩn giấu sự buồn bã.
". . . . . ." Nhưng vấn đề là, Vu Hoài Ba thật sự nghe không ra!
Bạn gái của hắn quả thật nhiều quá, bạn gái dự bị lại nhiều như bầu trời đầy sao, hắn ngẫm nghĩ, thật sự không có bạn gái nào có giọng nói khàn khàn như vậy.
"Cô là . . . Tĩnh Tĩnh à? Không, là Điền Điền phải không? Ừm, hay là Vân Vân?" Trước mắt hắn thử đoán mấy cô bạn gái có thói quen hút thuốc, cho dù hắn nói tên bất kì cô gái nào cũng không có ai trả lời, bốn phía càng ngày càng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng mèo kêu từ xa xa vọng lại.
"Tốt lắm, không nghĩ tới bạn gái anh nhiều như vậy thế." Giọng nữ nén giận nói, "May mà tôi đã nhìn rõ bộ mặt thật của anh, cũng không yêu anh nữa!"
"Bảo bối, bảo bối, mau thả anh ra nào! Để chồng nhìn em một chút nào, anh sẽ giải thích rõ ràng với em!" Vu Hoài Ba vội hỏi, "Anh với mấy cô gái ấy chỉ là gặp dịp thì chơi thôi, chỉ có em mới là người anh yêu nhất thôi!"
"Thế nhưng mà ngay cả tên của tôi anh cũng không nhớ ra được, anh còn nói là yêu tôi thật lòng à?" Giọng nữ càng ngày càng u oán, sau đó lại bỗng nhiên khóc lên, "Quả nhiên, vẫn là Đại Dũng nói đúng, trên đời này người yêu tôi nhất chỉ có một mình anh ấy mà thôi."
". . . . . . Đại Dũng?" Vu Hoài Ba mờ mịt, tên Đại Dũng này trong kẽ đá nào nhảy ra vậy?
Như là trả lời cho nghi vấn của hắn, một cái chân to đột nhiên đá vào ngực hắn, đạp cho Vu Hoài Ba nằm lăn trên mặt đất! Một giọng nam cố ý đè thấp giọng, hung tợn nói: "Tôi chính là Đại Dũng!"
Vu Hoài Ba lúc này mới phản ứng được, thì ra bắt cóc hắn không phải một người, mà là hai người! Cũng đúng, một cô gái yếu ớt như thế, làm sao có thể đẩy ngã hắn được chứ, lại còn trùm bao tải lên đầu hắn nữa chứ?
"Các người muốn làm cái gì?" Vu Hoài Ba kinh hồn bạt vía nói, "Tôi cảnh cáo các người một lần nữa, các người đang phạm tội đấy, tôi, tôi, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"
Nhưng tiếp lời hắn lại là những cú đánh qua lớp áo khoác đầy mạnh mẽ của "Đại Dũng". Nắm đấm dừng ở trên mặt, trên người, dùng sức vừa phải, làm cho hắn ta đau đớn nhưng sẽ không làm cho hắn thương gân động cốt, gãy xương chảy máu.
Vu Hoài Ba dù sao cũng là một thư sinh gầy yếu, làm sao chống lại nắm đấm đầy sức mạnh của "Đại Dũng" được, mới đấm cho vài cái, hắn đã đau đến nỗi cuộn tròn thở dốc như một con tôm rồi.
"Vu Hoài Ba, " giọng nói khàn khàn của cô gái vang lên, "Tôi bị anh làm hao phí thanh xuân, anh tính trả lại như thế nào?"
Vu Hoài Ba hít một hơi khí lạnh, thầm nghĩ: Tôi bị bạn trai cô đánh một trận tơi tả như thế này, còn chưa trả đủ sao? ?
Hắn yếu ớt nói: "Tôi. . . Tôi nhận lỗi với cô, được không?"
"Đương nhiên không được." Cô gái cười lạnh. Một câu xin lỗi nhẹ nhàng không đủ để so sánh với những tội nghiệt mà hắn đã gây ra, vĩnh viễn không đủ. "Nếu như lời xin lỗi có tác dụng, vậy thì cần bác sĩ để làm gì?"
". . . ?"
Đợi đã, câu nói này không phải là "Nếu như lời xin lỗi có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì chứ" nhỉ?
Cô vừa dứt lời, Vu Hoài Ba đột nhiên cảm thấy được mông chợt lạnh, cả đùi cũng bị phơi giữa đêm đông tháng mười hai lạnh buốt ――"Đại Dũng" vậy mà đã tụt quần hắn xuống!
"Giới thiệu một chút, " cô gái cười khẽ, "Bạn trai của tôi, Đại Dũng, bác sĩ, sở trường. . . khoa phẫu thuật tiết niệu."
"? ? ?"
"Anh ấy am hiểu nhất là, triệt sản cho lợn, bò, dê."
Vu Hoài Ba thốt ra: "Này, mày là bác sỹ thú y à! ! ! ! !"
"Đại Dũng" lại nhấc chân đá lên ngực hắn, lớn tiếng nói, "Triệt sản cho mày, bác sỹ thú y là đủ rồi."
Vu Hoài Ba kinh hãi, rốt cục hắn hiểu được chủ ý của đôi nam nữ này rồi! Hắn nằm trong bao tải, nửa thân trên không ngừng ngọ nguậy, Nhưng sức lực của Đại Dũng rất lớn, đè chặt hắn xuống đất, thậm chí còn kéo cả qυầи ɭóŧ của hắn xuống dưới.
Giọng nữ khàn khàn từ trên đỉnh đầu hắn vọng xuống: "Đã lâu không thấy, Vu Hoài Ba, anh vẫn nhỏ như vậy à."
Vu Hoài Ba mất mặt: "Cô. . . !"
"Tôi cái gì?" Cô gái nói, "Xem ra anh đợi không nổi, muốn xem tài năng của bác sĩ thú y rồi nhỉ?"
Cô gái cười yếu ớt: "Giáo sư Vu, anh chắc chắn không biết, ở nông thôn người ta triệt sản động vật như thế nào nhỉ? Không ai tiêm thuốc tê cho động vật cả, bọn họ trực tiếp đem hai chân sau của động vật buộc lên, rồi dùng cồn nồng độ cao phun vào chỗ đó, làm tê liệt cảm giác của động vật . . ."
Theo cách giải thích của cô, "Đại Dũng" thật sự xử lý như xử lý đối với động vật vậy, đem hai chân Vu Hoài Ba cột vào với nhau, làm lộ ra ... của hắn. Ngay sau đó, có tiếng mở nắp bình vang lên bên tai hắn, những giọt rượu lạnh lẽo được tưới vào giữa hai chân hắn, mùi rượu tràn ra, vị cồn nồng đậm bay khắp con ngõ nhỏ.
Vu Hoài Ba muốn kêu cũng kêu không ra tiếng, âm thanh hoảng sợ bị mắc ở cổ họng, hắn giống như con giòi đang giãy dụa trên mặt đất muốn đứng lên.
"Không. . . . . . Đừng mà. . . . . ." Nước mắt hắn giàn giụa, chút rượu hắn uống từ dạ dày không ngừng trào lên, hắn hoài nghi có phải bản thân mình đang nằm mơ không, nếu không thì làm sao có thể xảy ra loại chuyện kinh khủng thế này chứ? "Cút! Các người buông tôi ra! Tôi, con mẹ nó, muốn gϊếŧ các người!"
Nhưng mà, những lời nói hung dữ căn bản không có tác dụng.
Hắn lại thay đổi sách lược, khóc lớn cầu xin tha thứ, nói về sau tuyệt đối sẽ không làm hại các cô gái nữa, tuyệt đối không dám nữa! ! !
Lúc thì hắn mắng thô tục, lúc thì quỳ rạp trên mặt đất cầu xin tha thứ, tận lực làm trò hề, quả thật nực cười.
Nhưng cô gái cũng không chần chừ, tiếp tục nói: "Ngoài dùng cồn ra, bác sĩ thú y còn dùng đá viên để đạt được hiệu quả của việc gây tê giảm đau."
Theo như lời cô nói, "Đại Dũng" không biết lấy từ đâu ra một viên đá, ném vào giữa hai chân hắn. Viên đá thật sự rất lạnh, Vu Hoài Ba bị lạnh đến toàn thân run lẩy bẩy.
Cô gái: "Vào lúc động vật lạnh run lên, bác sỹ thú y sẽ lấy một con dao nhỏ, giơ tay hạ xuống một đường ở cơ quan sinh sản ―― con vật này sẽ vĩnh viễn mất đi năng lực giao phối."
Giống như là chứng minh cho lời nói của cô, Vu Hoài Ba cảm nhận được có một gì đó sắc bén xẹt qua giữa hai chân hắn ――"A! ! ! ! ! ! ! ! ! !"
Hắn hét lên một tiếng chói tai, bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.
. . .
"Giáo sư! Giáo sư Vu! ! !" Lưu Phương Châu và mấy đội viên vội vàng chạy đến con hẻm nhỏ, vây xung quanh Vu Hoài Ba.
Hai mươi phút phía trước, Vu Hoài Ba muốn đi WC, nhưng nửa ngày cũng không thấy người quay lại. Lưu Phương Châu gọi mấy đội viên đi ra ngoài tìm, nào nghĩ đến mới vừa đi tới con hẻm nhỏ thì thấy Vu Hoài Ba ngất xỉu trên mặt đất!
Quần áo trên người thầy ấy vẫn còn nguyên vẹn nhưng tràn ngập mùi rượu, mặt mũi bầm dập, giống như là bị ai đó đánh cho một trận vậy.
Lưu Phương Châu sợ Vu Hoài Ba gặp chuyện không may, vội vàng ngồi xổm xuống bên cạnh vỗ vỗ mấy cái.
Cũng may Vu Hoài Ba chỉ là ngất xỉu, cũng không gặp chuyện lớn, lúc mấy chàng trai gọi hắn dần dần tỉnh lại.
Mà lúc hắn nhìn thấy mình bị mười mấy chàng trai cao lớn vây xung quanh, lúc này sợ tới mức kêu ra tiếng!
"Đừng đánh tôi! Đừng đánh tôi! Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi! ! ! Từ nay về sau tôi không dám... đùa bỡn con gái nữa! !" Hai tay hắn ôm đầu, cứng nhắc đứng dậy, trên mặt tràn đầy sự hoảng sợ.
Lưu Phương Châu bị sự hoảng loạn của hắn làm choáng váng, vội vàng nói: "Giáo sư, là em đây, em là Lưu Phương Châu này, chúng em đều là đội viên đội bóng rổ đây ạ!"
Lúc này Vu Hoài Ba từ trong cánh tay từ từ ngẩng lên, cẩn thận nhìn bọn họ.
Xung quanh hắn đều là những khuôn mặt quen thuộc, quả thật… đều là sinh viên của hắn.
Nhưng rất nhanh, hắn ý thức được có điều gì đó không đúng ―― hai chân hắn lúc này ướt sũng, lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập!
Hắn hoảng sợ thở hổn hển, không quan tâm đến những ánh mắt xung quanh đang nhìn chằm chằm, lập tức cúi xuống nhìn đũng quần của mình.
Nhưng mà, qυầи ɭóŧ của hắn đỏ rực một mảnh, hoàn toàn bị máu loãng thấm ướt rồi!
Xung quanh vang lên một trận kinh hô.
Vu Hoài Ba hai tay run rẩy, cả người cũng run rẩy theo, trong lòng căm giận, cuối cùng cũng cởi ra chiếc quần cuối cùng!
―― chỉ thấy hai vật gì đó rơi ra, rớt trên mặt đất!
"―― a! ! ! !" Trước mắt Vu Hoài Ba biến thành màu đen, hai chân mềm nhũn, may mà có Lưu Phương Châu đỡ hắn từ đằng sau, nếu không hắn sẽ tiếp tục ngã xuống đất.
Hắn. . . . . . Không còn là đàn ông nữa phải không? ? ?
Vu Hoài Ba vừa hoảng hốt vừa sợ hãi, trước giờ hắn chưa từng hối hận vì đã đùa bỡn tình cảm của nhiều cô gái như lúc này.
Nếu không phải đa tình, lăng nhăng thì làm sao lại bị người ta chặn trong con ngõ nhỏ giữa đêm khuya như thế này, loại chuyện như thế này làm sao sẽ xảy ra trên người hắn được chứ!
Một trận trời đất quay cuồng xoay vần trong não, hắn rặn ra vài chữ: "Gọi. . . xe cứu thương. . . . . . . . . . . ."
Sau đó, hắn liền nhắm mắt lại, lại tiếp tục hôn mê bất tỉnh! !
Mọi người nhao nhao cả lên, mấy chàng trai này làm gì đã gặp qua tình cảnh này chứ, tuy rằng bọn họ đã sớm biết quan hệ nam nữ của vị giáo sư này rất loạn, nhưng bọn họ không nghĩ tới sẽ tận mắt nhìn thấy JJ của thầy ấy bị cắt như thế này!
Lưu Phương Châu hô to: "Mau, mau gọi xe cứu thương đi, đưa đi bệnh viện thôi! !"
". . . Đợi đã." Hoàng Hiểu Kha giữ bước chân đang vội của mọi người lại. Cậu ấy cầm lấy một cây nhánh cây, khều hai miếng thịt rơi trên mặt đất, lại nhìn giữa hai chân Vu Hoài Ba. . . "Các anh em, JJ của giáo sư Vu vẫn còn trên người thầy ấy đây này."
"Hả? ? ? Nhưng mà, thứ trên mặt đất là cái gì đây!"
Hoàng Hiểu Kha vò đầu, ngập ngừng nói: "Tớ cảm thấy. . . cái này hình như là chúng ta vừa mới ăn qua, ‘ngẩu pín’ thì phải."
Mọi người: ". . . . . ."
Đây rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy? ? ?
. . .
Ở đầu kia của con hẻm, Dương Tiếu bình tĩnh khép lại vạt áo khoác rồi rời khỏi con hẻm nhỏ.
Cô thay đổi kế hoạch của Mạnh Vũ Phồn, tặng cho Vu Hoài Ba một bài học cả đời khó quên. May mà hôm nay cô bị bệnh, giọng nói khàn khàn, nghe không ra được giọng của cô, mới có thể làm cho kế hoạch thuận lợi như thế. Sau khi trả thù xong, cô rời khỏi con hẻm nhỏ, Mạnh Vũ Phồn cũng thừa dịp mọi người không chú ý quay về bàn ăn.
Viên đá, rượu nồng độ cao, ngẩu pín còn tươi, đều là lấy từ trong tủ lạnh của tiệm thịt nướng kia ra. Cô lợi dụng tâm lý ám chỉ làm cho Vu Hoài Ba tin rằng hắn đã bị bọn họ thiến.
Thật ra, nếu Vu Hoài Ba không uống nhiều rượu như vậy cũng sẽ không sẽ bị bọn họ lừa dễ dàng đến thế, nhưng vào lúc thiên thời địa lợi nhân hoà, Vu Hoài Ba đã bị bọn họ đưa vào bẫy.
Về phần cái dùng để "Thiến" hắn. . . Ha ha, chẳng qua là nhánh cây nhặt trên trên mặt đất mà thôi.
Cái chân chính "Thiến" hắn chính là suy nghĩ của hắn, là do hắn có tật giật mình, là hắn đã làm ra loại chuyện ghê tởm này, là hắn từng lừa gạt hơn ba mươi cô gái.
Chắc chắn sau này hắn cũng không dám nữa, cũng không có "Năng lực" đùa bỡn tình cảm của các cô gái vô tội nữa.
Mà việc này so với việc đánh hắn một trận đơn thuần, còn nhẹ nhõm hơn nhiều.