Cuộc Sống Sau Khi Trọng Sinh Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 5

Cố Tu Nguyên là một người sâu sắc, điểm này không thể nghi ngờ. Hắn có bản lĩnh, thủ đoạn, chỉ cần nguyện ý hoàn toàn có thể đem đại đã số mỹ nhân trên đời này bỡn cợt trong tay.

Vân Nùng sớm biết năng lực của hắn, tưởng rằng bản thân đã hiểu hắn, nhưng khi vừa trở lại Lạc Dương, thấy bộ dạng này của hắn mới phát hiện bản thân đã quá tự cho mình là đúng rồi.

Nửa năm trước nàng thế nào cũng không tin được, khi thái tử và tam hoàng tử giao đấu với nhau bất chiến lưỡng bại, cuối cùng thì một người bình thường như Cố Tu Nguyên lại được lợi, trở nên khuynh thành quyền uy.

Hắn rốt cuộc đã làm như thế nào vậy? Vì sao lại phải làm như vậy?

Chuyện này Vân Nùng nghĩ mãi cũng không thông.

Kiếp trước Vân Nùng cũng có hỏi qua ý hắn có muốn vào triều làm quan không, bản thân có thể giúp hắn, lại bị Cố Tu Nguyên nói một câu “Vô tình như thế sao”. Nhưng hôm nay nhìn thấy bộ dáng này của hắn, lại không có vẻ như câu “Vô tình như thế sao”.

Cũng bởi vậy nên nàng cũng không trực tiếp đem thân phận kiếp trước đến trước mặt gặp Cố Tu Nguyên.

Vân Nùng và Cố Tu Nguyên ở kiếp trước cũng không có thề non hẹn biển gì, thậm chí cũng chưa từng tâm sự điều gì, chính nàng cũng không rõ Cố Tu Nguyên có thật tâm đối xử với nàng hay không, hay là ngược lại.

Suy cho cùng nếu Cố Tu Nguyên có tâm lừa gạt thì với năng lực nhìn người của mình, tám phần nàng cũng không nhìn ra.

Nàng không dám đi gặp Cố Tu Nguyên nhưng lại để Từ Tư Nhụy đứng mũi chịu sào. Nhưng mà từ những lời nói của Từ Tư Xảo kia, cũng khiến nàng băn khoăn cho tới nay.

Xét đến cùng, nàng vẫn không tin Cố Tu Nguyên.

Sau khi tiễn Từ Tư Xảo, Vân Nùng buồn bã ỉu xìu uống thuốc, ăn một chút mứt hoa quả, rẽ mái tóc dài sang hai bên rồi nằm xuống lăn qua lăn lại không ngủ được.

Cho tới đêm khuya, lại mơ thấy những chuyện thật giả ngày xưa.

Trong giấc mơ, vào bốn năm trước, nàng ở nam phong quán gặp Cố Tu Nguyên, say khướt ôm lấy ống tay áo của hắn, mặc cho hắn tùy tiện đưa về phủ. Vào đêm trung thu kia, nàng cáo bệnh thoát khỏi yến tiệc hoàng gia, cùng Cố Tu Nguyên ở đình giữa hồ uống rượu ngắm trăng, cử chỉ phóng đãng. Đến tiệc thọ yến, nàng bị một thanh kiếm đâm xuyên tim, đau đớn quay đầu lại…Lại phát hiện người muốn gϊếŧ nàng chính là Cố Tu Nguyên. Hắn vẫn với bộ dáng thanh đạm như cũ nói rằng “sau khi nàng chết, sẽ không còn ai cản trở sự nghiệp của ta nữa”.

Vân Nùng vội vàng bừng tỉnh, mồ hôi lạnh làm ướt cả áo, nàng theo bản năng ấn ấn ngực, thở phì phò dồn dập.

Chắc là bị ảnh hưởng bởi lời nói của Từ Tư Xảo lúc chạng vạng, nhưng nàng không hiểu sao lại mơ như vậy. Rõ ràng trước khi chết, nàng căn bản không thấy rõ thích khách, mà Cố Tu Nguyên cũng chưa trở lại Lạc Dương.

“Có chuyện gì sao?”

Thúy Kiều ngủ ở gian ngoài nghe thấy động tĩnh, vội vàng đứng dậy,

“Lại mơ thấy ác mộng sao?”

Vân Nùng lúc đầu muốn nói không có chuyện gì, nhưng vừa mở miệng lại ngừng.

Thúy Kiều đỡ nàng ngồi dậy, pha chén nước ấm:

"Tiểu thư đừng sợ, nô tỳ sẽ ở chỗ này cùng người."

“Ta chỉ bị ác mộng…”

Vân Nùng rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói:

"Có chút không thoải mái."

Thúy Kiều an ủi nàng nói:

“Ma ma nói, ác mộng đều ngược với đời thực, nó không xảy ra thật đâu.”

Nàng tuổi cũng không nhỏ, hiện thời vậy mà muốn tiểu nha đầu đến an ủi như vậy, tự mỉm cười nhạo báng:

“Ta không có gì đâu, ngươi trở về nghỉ ngơi đi.”

Nàng mặc áo khoác, nghiêng người sững sờ một lát rồi chìm vào giấc ngủ.

Sau việc hương liệu kia, Từ Tư Nhụy coi như hận triệt để Vân Nùng, ngay cả khi gặp mặt, một chút hòa khí cũng không có, lâu lâu lại nói chuyện bóng gió châm chọc.

Vân Nùng thấy bộ dáng này của Từ Tư Nhụy, dứt khoát không thèm để ý.

Vân Nùng cảm thấy thật oan ức, muốn hương liệu thì nàng cũng cho, những chuyện còn lại liên quan gì tới nàng đâu? Bản thân Từ Tư Nhụy đắc tội với Cố Tu Nguyên, chẳng lẽ lại muốn đổ hết tội lên đầu nàng?

Năm hết tết đến, Từ Gia trên dưới đều bận rộn, nhất là người quản lí công việc vặt Liễu thị, cả ngày bận rộn chân không chạm đất. Dù như thế nhưng nghe nói Vân Nùng ốm đau nằm trên giường, nàng cũng bớt chút thời gian đến thăm, thuận đường còn nhắc đến chuyện tam cô nương, nói Vân Nùng không cần để ở trong lòng.

Vân Nùng ôm lấy lò sưởi, nhàn nhạt cười nói:

"Cũng không phải chuyện đại sự gì, dù sao mấy ngày nay ta cũng không ra khỏi cửa, cũng chẳng chạm mặt."

Liễu thị thân thiết nói:

"Ngươi bị bệnh này đã mười ngày qua, vẫn không thấy tốt lên, đại phu nói như thế nào?"

“Là di chứng căn bệnh trước để lại, vừa vào đông liền tái phát.”

Vân Nùng ngồi gần lò sưởi, cũng thấy ấm áp,

“Đại phu nói không có biện pháp gì, chỉ có thể lấy thuốc dưỡng bệnh từ từ, không thể chữa khỏi nhanh được.”

Liễu thị lại ân cần thăm hỏi vài câu, khó xử nói:

“Bộ dạng hiện giờ của ngươi chắc hẳn chưa thể ra khỏi cửa.”

“Sao vậy?” Vân Nùng cảm giác được có chuyện gì đó.

"Mười bảy tháng chạp là đại thọ của Sở lão phu nhân."

Liễu thị dừng một chút, rồi sau đó lại nói,

"Hai nhà chúng ta cũng coi như có giao tình, ý của lão thái thái là để phu nhân mang theo ngươi đi Sở gia chúc thọ."

Vân Nùng vừa nghe xong, mới hiểu được vì sao Liễu thị đến đây.

Cách đây nhiều năm, Từ gia để nàng ở lại tiền đường nuôi dưỡng đơn giản là vì việc hôn ước này. Chẳng qua là cha mẹ của Tạ Vân Nùng đã mất sớm, Từ gia cũng không thể làm bừa không suy nghĩ kĩ càng được, thừa dịp này muốn xem xem ý nguyện của Sở gia như thế nào.

Liễu thị thấy Vân Nùng cúi đầu không nói, liền khuyên nhủ:

“Cũng không thể tránh khỏi việc xấu hổ nhưng đây là việc chung thân đại sự, nếu cứ thẹn thùng do dự thì lại lỡ mất cơ hội, tương lai có hối hận cũng không kịp nữa.”

Lời này của nàng cũng không sai, hiện giờ đối với Vân Nùng mà nói, nếu có thể gả cho Sở gia thì đó thật sự là một món hời.

"Ta đến Lạc Dương thời gian cũng không ngắn, Sở gia căn bản không hỏi qua một tiếng, này là ý gì, biểu tẩu bảo phải làm sao mới đúng."

Vân Nùng thở dài, thân chủ này thật là thảm khổ, sau khi cha mẹ qua đời, ngoại tổ gia cũng chẳng quan tâm, việc hôn sự cũng không thấy có chút hy vọng hơn.

Liễu thị đã sớm dự đoán được nàng sẽ nói như vậy, nên đã sớm chuẩn bị tốt lí do thoái thác:

"Phụ thân ngươi cùng sở nhị gia là tiến sĩ cùng khoa, giao tình lâu năm, việc hôn sự cũng là do bọn họ sắp xếp năm đó, chúng ta cũng không phải là đơn phương bằng lòng. Bây giờ nhà bên đó nhận thức được thì tốt, không tiếp thu thì cũng thế thôi, dù sao cũng phải theo quy trình, không thể ở trong này hao phí thời gian được.”

Vân Nùng mặc dù không muốn đi ra khỏi cửa, nhưng cũng phải thừa nhận đạo lý này. Việc hôn sự này rất phiền toái, thay vì nói ra nói vào thì cứ đến Sở gia một chuyến để xem tình hình thế nào.

Nghĩ như vậy nên nàng liền lên tiếng:

“Nếu đã như vậy thì ta sẽ theo phu nhân đến Sở gia một chuyến.”

“Như vậy thì tốt quá rồi.’

Khóe miệng Liễu thị càng ngày càng rộng,

“Thực sự thì muội muội cũng không cần sầu lo quá mức, với phẩm chất cùng tướng mạo của ngươi, chỉ sợ Sở tam công tử vừa thấy thì chỉ muốn nhanh chóng cưới ngươi về thôi.”

Vân Nùng cười nhẹ không phát ra tiếng, cũng không đem lời này để trong lòng.

Liễu thị lại nói:

“Nói mới nhớ, muội muội cũng nên đeo thêm chút trang sức, ngày mai chúng ta đến vàng ngọc lâu đi dạo được không?”

Nghe thấy tên “vàng ngọc lâu”, Vân Nùng nheo mắt giật mình rồi mới đồng ý.

Liễu thị còn rất nhiều việc phải giải quyết, thấy đã thuyết phục được Vân Nùng, liền đứng dậy cáo từ.

Chờ nàng đi rồi, Vân Nùng ngồi một mình sững sờ.

Vàng ngọc lâu chính là chỗ làm ăn trên danh nghĩa của nàng ở kiếp trước. Năm đó sau khi chuyển ra khỏi cung, Thái hậu đã ban cho nàng nông trang, cửa hàng, vàng ngọc lâu cũng chính là một trong số đó. Hôm nàng ra khỏi cung đã bị Cảnh Ninh kéo đến nam phong quán để mở mang kiến thức, sau khi say rượu thì mang theo Cố Tu Nguyên trở về, những chuyện trong phủ đều giao cho hắn quản lí, bản thân chỉ là một bà chủ phất tay chỉ bảo.

Cố Tu Nguyên là người thật sự có bản lĩnh, việc gì cũng làm dễ như trở bàn tay, cứ như thế việc kinh doanh thuận buồm xuôi gió. Vàng ngọc lâu nhanh chóng trở thành cửa hàng trang sức nổi tiếng ở thành Lạc Dương, Vân Nùng thường xuyên đi dạo, nếu nhìn trúng cái gì thì lấy cái nấy, tiền bạc không thành vấn đề.

Từ lúc trở về Lạc Dương, nàng căn bản không rời khỏi cửa Từ gia, bây giờ phải gặp lại chốn cũ, trong lòng khó tránh khỏi có chút thổn thức.

Nhưng chuyện thổn thức đó nhanh chóng tan biến, việc khiến cho nàng phát sầu chính là trang sức trong vàng ngọc lâu thật sự không rẻ. Tuy rằng Liễu thị sẽ xuất tiền túi ra, nhưng nàng thực sự cảm thấy có chút áy náy.

“Vẫn là nên tìm cách kiếm tiền.”

Vân Nùng nhắc lại một lần nữa, quay đầu hỏi Thúy Kiều:

“Ngươi nói xem, nếu ta buôn bán thì nên bán cái gì?”

Thúy Kiều còn đang ở bên lò sưởi bỏ thêm hương liệu, thuận miệng nói:

“Tiểu thư không phải là điều chế hương liệu rất giỏi sao, buôn bán hương liệu thì thế nào?”

Nàng chỉ là thuận miệng trả lời nhưng Vân Nùng lại nghiêm túc lo lắng đứng lên.

Bên cạnh đó thì không thể thiếu tiền vốn, còn phải mướn người làm việc, một người có thể làm những việc vặt. Nếu đem hương liệu đã điều chế gởi cho các cửa hàng bán thì có thể sẽ tiết kiệm được rất nhiều.

Vân Nùng xưa nay thường không tập trung, nhưng nếu thực sự quan tâm thì nàng cũng sẽ đường đường chính chính làm. Năm đó nàng ở trong cung học điều chế hương, nhiều sách cổ đều đã đọc qua, còn được người ở thượng cung lãnh giáo qua, lại được đế hậu khen ngợi. Nhưng nàng không phải là một người kiên nhẫn, không quá một năm liền mệt mỏi, chỉ ngẫu nhiên làm cho bản thân một chút hương “Xuân phòng phất hạm.”

“Chủ ý này rất tốt, chờ sau khi giải quyết việc Sở gia, ta sẽ tính toán kỹ hơn.”

Ngày hôm sau, Liễu thị đúng hẹn cùng Vân Nùng đi ra ngoài dạo.

Bộ dáng của vàng ngọc lâu vẫn như hồi trước, trong trí nhớ của Vân Nùng cũng không có chút khác biệt, ngay cả chưởng quầy hay thị nữ trong đó cũng là những người cũ, khiến nàng hiểu được một câu “có vẻ đã trải qua mấy đời” là như thế nào.

Vân Nùng ngồi xuống, thị nữ nhanh chóng đưa trang sức đến và pha trà.

Liễu thị lại cười nói:

"Muội muội nếu nhìn trúng cái gì, cứ việc chọn."

Thực sự thì mẫu thân của Tạ Vân Nùng để lại của hồi môn cũng không phải là không có đồ trang sức cao cấp, chỉ là hình thức bên ngoài đã lỗi thời nhiều, tuy nhóm nữ quyến này ngoài mặt tỏ ra không có gì, nhưng có lẽ bên trong lại có suy nghĩ khác.

Lần này cần phải đến Sở gia, cùng với chuyện hôn nhân đại sự, Từ gia cũng muốn cho nàng trang điểm ăn mặc nhiều một chút.

Những hộp trang sức trải đầy trên bàn, Vân Nùng nhìn muốn hoa cả mắt, vê vê ống tay áo do dự. Nếu như là ở kiếp trước thì nàng chỉ cần nhìn thấy cái gì vừa mắt liền lấy cái đó, nàng có thể lấy hết trang sức ở vàng ngọc lâu cũng được. Nhưng nay chuyện đã khác xưa, nàng nhận ra đó là một vấn đề nan giải.

Liễu thị cũng không thúc giục, ung dung ngồi uống trà, vừa liếc mắt liền thấy có người đi vào.

Dáng người nam nhân này cao như núi ngọc sơn, lớp áo thổ cẩm đơn giản nhưng nổi bật lên khí chất xuất trần, bên hông có đeo ngọc bội có thể thấy được thân phận không phải tầm thường. Tướng mạo hắn rất tuyệt, khiến người ta không khỏi động lòng, nhưng thần sắc lại lạnh lùng khiến người ta không dám động vào.

Hắn vừa vào cửa, chưởng quầy liền tự mình nghênh đón, dè dặt cẩn thận.

Liễu thị nghĩ đến người sở hữu vàng ngọc lâu này, trong lòng cũng có phán đoán, nhìn về phía Vân Nùng đang lựa trang sức, kêu lên:

“Vân Nùng?”

Vân Nùng nghi hoặc giương mắt nhìn về phía nàng, cùng lúc đó, người mới vào cửa kia cũng đột nhiên nhìn lại.