Tôi nghi ngờ, muốn hỏi có phải hắn chính là tên hồi mỗi giáo chuyên gia bắt nạt bạn bè không nhưng họng lại nghẹn cứng không thể thốt ra lời nào.
Hắn vẫn chìm trong suy tư, chất giọng trầm khàn đều đều phát ra:
"Trước khi đi, cậu bé đến gặp cô bé ấy lần cuối. Không nhớ rõ cậu bé đã làm gì khiến cô bé đau lòng mà cô bé ôm mặt khóc thút thít, nói rằng: "Sau này tớ không đánh thắng cậu thì tớ sẽ lấy cậu làm chồng của tớ." Cậu bé lúc đó rất vui vì cậu bé biết rằng cô bé ấy sẽ chẳng bao giờ đánh bại được cậu cả. Cậu bé đáp lại: "Được, tớ sẽ bảo vệ cậu cả đời. Lớn lên tớ nhất định đi tìm cậu.""
Tôi ngớ người. Làm gì có tình tiết này? Sao tôi lại không nhớ tôi từng khóc lóc nói với hắn như vậy? Không chịu nổi oan ức, tôi hét lên:
"Tôi không có bảo sẽ lấy cậu làm chồng, tôi nói rằng tôi sẽ trả thù mà."
"Linh ngu thế làm sao mà nhớ được, rõ ràng cậu nói sẽ lấy tôi làm chồng."
Hắn lập tức phản biện lời nói của tôi.
Vô lý, chẳng nhẽ tôi nhớ nhầm được sao?
Chưa kịp nói gì thêm, hắn tiếp tục kể:
"Nghe nốt đã. Cậu bé vì lời hứa năm xưa, không ngừng nhớ nhung cô bé. Bố mẹ tôi hứa với tôi rằng nếu tôi đạt giải trong kì thì quốc gia toán lớp 5 thì sẽ chuyển đến ở cạnh nhà cậu."
Tôi ngẩn ngơ, hắn chuyển nhân vật từ cô bé, cậu bé sang tôi và hắn cũng nhanh thật đấy.
"Và sau bao nhiêu nỗ lực, tôi đạt giải và được chuyển đến ở cạnh nhà Linh. Hớn hở rất muốn gặp Linh nhưng khi thấy Linh cao hơn tôi, tôi cảm thấy vô cùng tự ti, xấu hổ. Cô bé năm xưa bị tôi đánh giờ đã lớn hơn rất nhiều, nhưng vẫn trầm tĩnh, ít nói như xưa. Đợi mãi, đợi mãi không thấy cậu chủ động bắt chuyện, tôi biết rằng cậu đã quên mất cậu bé đẹp trai ngày nào.
Âm thầm đứng trên cửa sổ theo dõi cậu, thấy cậu tập xe đạp, ngã chảy máu be bét ở hai đầu gối nhưng một giọt nước mắt vẫn không rơi, cậu đã mạnh mẽ hơn, tự lập hơn, cũng xinh hơn nữa. Cậu ngã, tôi rất muốn đến đỡ cậu nhưng vì lòng tự tôn của một thằng đàn ông, tôi làm như vậy. Cậu cũng không cần tôi, tự ngã tự đứng lên, vô cùng cứng rắn, kiên cường. Tôi càng thích cậu hơn.
Có đợt cậu trèo lên cây nhà bà Quyên hái trộm xoài, kết quả không xuống được, nhìn cậu sợ hãi, tôi thấy thương lắm. Hết cách, phải gọi điện báo cho mẹ tôi, để mẹ tôi gọi báo cho mẹ cậu, bế cậu xuống. Hôm đó cậu bị mắng, chỉ cúi đầu, một câu cũng không nói.
Cấp hai, cậu càng cao hơn tôi. Tôi càng có thêm lí do né tránh cậu. Mãi đến bây giờ, khi đủ khả năng che chở cho cậu, tôi mới có thể bày mưu kế với mẹ mình để tiếp cận cậu. Hạ Linh, cậu không thoát được đâu, nhận tôi đây làm chồng rồi, đừng hòng chạy!"
Theo lời kể của hắn, từng dòng kí ức cứ hiện về trong đầu tôi, vừa vui vừa buồn, trong lòng thấy nôn nao khó tả.
Bàn tay tôi đột nhiên bị hắn nắm lấy. Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi có thể nhận ra trong đôi mắt đẹp ấy là bao nhiêu sự chân thành, thật lòng.
"Linh, tôi thật sự thích cậu, thích cậu nhiều năm rồi. Làm bạn gái tôi có được không?"
Cả người tôi như có một dòng điện chạy xẹt qua, tôi không tự chủ giựt tay ra khỏi bàn tay hắn. Phải làm sao đây, bối rối quá thần linh ơi! Làm sao để nói cho hắn biết cảm giác của tôi đây. Giờ mà không muốn yêu, dám từ chối hắn tôi sợ hắn sẽ ném tôi xuống đất thật mất. Cao thể này không chết thì cũng sống thực vật.
Nơ ron thần kinh của tôi hoạt động hết công suất, cuối cùng cũng nghĩ ra một cách. Tôi thay đổi sắc mặt, giận dữ quát hắn:
"Hồi mẫu giáo cậu đánh tôi bầm tím khắp người, mắt thâm như gấu trúc, tôi đã hoảng sợ, giật mình giữa đêm khóc lóc ôm mẹ bao nhiêu lần, cậu có biết nó ám ảnh thế nào không? Tôi không thể chấp nhận một người đã đánh tôi mà còn nhận yêu tôi."
Sau đó tôi bỏ chạy xuống nhà, để lại hắn cứng đơ người ở trên đó.
Có lẽ hắn không biết, nhờ lần hắn đánh tôi mà tôi đã mạnh mẽ hơn, chủ động xin mẹ cho đi học võ, hẹn một ngày đáng lại hắn, quân tử trả thù mười năm không muộn. Nhưng thật chán, đến bây giờ tôi vẫn chưa thể đánh nổi hắn!
Tôi không biết trong câu chuyện hắn kể có bao nhiêu phần trăm là sự thật, nhưng nghe vào khiến tôi đỡ giận hắn hơn, cũng không còn trách hắn vì hồi nhỏ đã hèn hạ đánh tôi, cướp kẹo của tôi nữa. Vừa rồi tôi tức giận cũng chỉ là kiếm cớ để bỏ đi mà thôi, bởi vì tôi không biết phải đối mặt với hắn như thế nào nữa, vừa ngại vừa xấu hổ.
Xuống đến nhà, đυ.ng ngay phải hai bà mẹ đang hàn huyên tâm sự.
Cô Hằng thấy tôi, ngạc nhiên hỏi:
"Sao má Linh đỏ thế kia? Hai đứa vừa mới hôn nhau à?"
Tôi giật thót mình, không phải vì chột dạ mà là bất ngờ vì câu hỏi quá thẳng thắn và đột ngột.
Tôi lắc đầu nguầy nguậy:
"Không phải đâu ạ, tại cháu nóng quá."
"Nóng? Toàn nhà cô nó làm gì mờ ám sao?"
Cô Hằng tiếp tục suy diễn. Công nhận đầu óc cô như thám tử Conan ý, chuyện đấy mà cũng nghĩ ra được, sai bét!
"Không ạ."
Thấy hắn đang xỏ tay vào túi quần, lạch bạch đi xuống cầu thang, tôi lại run rẩy. Tôi muốn chạy thoát khỏi đây!
"Cháu về đây ạ, chào cô chú, chào bố mẹ."
Tôi phóng như bay về nhà. Không biết tại sao nữa, thấy hắn tôi ngại lắm.
Thi học kì xong, chúng tôi học vài ngày, tổng kết rồi nghỉ Tết Nguyên Đán luôn. Thật may hắn đã trở về trường LQ B rồi, chứ đυ.ng mặt hắn tôi xấu hổ lắm.
Đêm giao thừa, hai nhà chúng tôi có ăn chung với nhau một bữa cơm, rồi cùng nhau ngồi xem pháo hoa nổ trên bầu trời, rất nhiều màu sắc. Sang năm mới rồi, tôi mong mọi chuyện tốt đẹp sẽ đến với bố mẹ mình, tôi, đến cả với hắn nữa...
Kì nghỉ lễ nhanh chóng kết thúc. Tôi chuyển sang trường mới. Mẹ nói rằng tôi học cùng lớp với hắn, vậy mà hai tuần đầu đi học không thấy hắn đâu cả. Từ hôm hắn tỏ tình, tôi và hắn chưa nói chuyện với nhau quá năm câu. Chỉ nhớ rằng vào thời khắc chuyển giao giữa năm mới và năm cũ, điện thoại tôi nhận được một tin nhắn. Hắn viết: "Chúc cậu sớm yêu tôi."
Hai tuần sau, đùng một cái hắn xuất hiện, ngồi cạnh tôi, điều này khiến tôi hoảng hốt mất cả buổi học, không thể tập chung vào bài giảng.
À, thì ra hắn xuống phòng riêng để ôn thi học sinh giỏi. Hắn đã thi xong rồi. Vậy mà tôi vô tâm nhỉ? Không hề biết hắn đang cật lực ôn thi, một lời chúc cho hắn cũng không có... Liệu lúc hắn biết kết quả, được giải tôi sẽ chúc, không được giải tôi an ủi thì có được không? Hắn có giận tôi không? Nhưng trong lòng tôi vẫn có một niềm tin mãnh liệt rằng hắn sẽ đạt kết quả cao.
__còn__
Cún xin chân thành cảm ơn tất cả các bạn đọc đã ủng hộ, donate, đọc truyện của Cún trong thời gian qua nhiều ạ.
Cún phải đi học rồi nên ra chương sẽ ít hơn, mọi người thông cảm nha