Hàng Xóm Biến Thái

Chương 25

Chương 25

Tôi đứng hình, như bị ngáo luôn tại chỗ. Tai ù đi vì câu nói của hắn, sau đó cảm giác rùng mình sợ hãi ùa về. Theo tôi phán đoán thì chắc chắn hắn đang có vấn đề về thần kinh.

Người yêu? Có chết tôi cũng không nghĩ đến việc sẽ trở thành người yêu hắn. Không bao giờ! Dù trên đời này còn duy nhất một tên đàn ông là hắn tôi cũng sẽ không chọn, tôi thà chơi bê đê còn hơn.

Tôi suy nghĩ, nếu đồng ý lời hắn thì càng thiệt thòi và có lỗi với Hạ Mi hơn. Nó yêu thích hắn điên cuồng như vậy, nếu tôi trở thành người yêu hắn chắc chắn con bé sẽ sống không nổi mất. Tôi lắc đầu, thẳng thừng từ chối:

"Không bao giờ, điều kiện khác đi."

Làm người yêu hắn vừa khiến tôi không chấp nhận được, vừa khiến bạn tôi buồn.

Hắn nhìn tôi, có vẻ đã biết trước đáp án rồi. Hắn đưa tay nâng cằm tôi lên, chậm rãi nói:

"Vậy thì "ngủ" với tôi một đêm, trinh tiết của cậu đổi lấy vai diễn của tôi, vì bạn bè cậu đồng ý chứ?"

Lúc này tôi cảm thấy hắn rất xấu xa, rất biếи ŧɦái. Tôi mất kiểm soát mà tát mạnh vào một bên má của hắn, lòng bàn tay tôi tê dại. Tôi nghiến răng:

"Cậu vô sỉ vừa vừa thôi."

Hắn đưa tay chạm vào bên má bị tôi tát đã ửng đỏ, nhếch miệng:

"Cưng độc ác quá nhưng không sao, anh thích rồi đấy!"

Xin lỗi Hạ Mi, tao không thể giúp mày được rồi, tao cũng chỉ muốn tốt cho mày tôi, những điều kiện quá đáng này tao không thể đồng ý. Tôi tập tễnh bỏ đi. Hắn là đồ xấu xa, đê tiện, đáng ghét nhất tôi từng gặp.

Sáng hôm sau tôi đứng sẵn ở cổng đợi Mi đến đón. Toàn đến trước cả Mi, hắn ra dấu hiệu nói tôi lên xe. Không bao giờ, lên xe đồng nghĩa với việc tìm đến cái chết, tôi đâu có ngu.

"Không cần, bạn tôi đến đón rồi."

Trong đầu tôi đột nhiên nảy ra một ý định. Tôi có nên giữ hắn lại để khi Hoạ Mi đến sẽ gặp được hắn không, hắn thấy Hoạ Mi, tiếp xúc nhiều nói chuyện nhiều chắc chắn sẽ động lòng cho mà xem, bạn ai thì tôi không biết chứ bạn tôi thì rất dễ mến, ai gặp mà chẳng yêu thương. Tôi cũng muốn bạn vui nữa, chứ mấy nay nó buồn nhiều rồi.

Hắn định đạp xe bỏ đi, tôi nhìn đồng hồ, tầm này Hoạ Mi sắp đến rồi, phải kiếm cớ giữ hắn lại một chút. Tôi gọi:

"Ê..."

Đúng là đồ chảnh chó, không thèm quay lại luôn, tôi phải gọi đúng tên:

"Này Trần Mạnh Toàn!"

Hắn y hệt cái con chó nhà hàng xóm hôm nọ, chảnh cực kì, phải gọi đúng tên mới quay lại. Hắn khó hiểu nhìn tôi.

Tôi ợm ờ:

"Cậu cứ diễn Rô-mê-ô đi, không sau này lại hối hận."

"Không."

Hắn trả lời cộc lốc. Người gì đâu mà cứng đầu thế, đầu hắn còn cứng hơn cả đầu lợn nữa.

"Thế cậu muốn gì?"

Tôi tiếp tục tìm cách kéo dài cuộc trò chuyện.

"Như hôm qua."

Đang định xông lên chửi hắn thì Hoạ Mi đã đi xe đến. Người nó nhỏ nhắn xinh xắn, đi trên con xe máy điện trông sang lắm, đáng yêu vô cùng, một tên hám gái như Trần Mạnh Toàn sớm muộn gì cũng sẽ đổ gục thôi.

Hạ Mi thấy hắn, hai má chưa gì đã phiếm hồng. Nó lắp bắp:

"Ơ... anh... anh Toàn ạ? Em chào anh!"

Một khoảng im lặng dài. Hắn không trả lời Hạ Mi luôn. Tôi đá vào chân hắn cảnh cáo:

"Bạn tôi chào cậu kìa, mau chào lại đi!"

Bày đặt tỏ ra lạnh lùng, thôi đi ông à, chiêu này xưa lắm rồi. Con gái nó chẳng đổ được đâu.

Tôi vừa nghĩ trong lòng như thế thì con bạn Hoạ Mi đã "vả" lại cho mình một phát đau đớn.

Nó bắt đầu nhảy cẫng lên, khen hắn hết lời:

"Anh ơi anh đẹp trai quá! Lạnh lùng với em cũng ngầu quá đi aaaaaa! Linh mày không được đá anh ấy..."

Tôi muốn nói rằng: tôi không quen nó, đừng nhận nó là bạn tôi.

Gương mặt hắn cứng đờ, hắn ghé sát vào tai tôi thì thầm:

"Bạn cậu có vấn đề ở não à?"

Chết rồi Hoạ Mi ơi là Hoạ Mi, chưa gì đã làm mất điểm trong mắt của người ta rồi, tôi phải giành thời gian nhắc nhở nó riêng mới được.

Tôi giục Hạ Mi trở tôi đi học. Chân bị thương nên tôi phải mặc chân váy, lúc trèo lên xe quả thật khó khăn.

Tôi hoảng hốt, hắn giữ eo tôi bế lên trên xe. Khoảnh khắc đó tôi đã nhanh chóng nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Hạ Mi, nó shock lắm, cơ mặt cứng đờ luôn, ánh mắt buồn bã kinh khủng.

Tôi lườm hắn:

"Tôi tự lên được, cần cậu giúp à?"

"Chân cậu chưa chắc đã dài bằng dư*ng vật của tôi đâu mà đòi tự lên."

Mặt tôi nóng bừng, câu nói thô thiển thiếu văn hoá như thế mà hắn còn dám phát ngôn được.

Hắn vỗ vai Hạ Mi, dặn dò:

"Linh đang bị thương, bạn trở nó cẩn thận giúp tôi nhé!"

Hạ Mi được Toàn chủ động nói chuyện, bao nhiêu u sầu trước đó tan biến hết, gật đầu như gà mổ thóc, hai mắt sáng long lanh, nó mở miệng ngọt ngào trả lời:

"Vâng ạ, anh cứ tin ở em."

Hắn "Ừm!" một cậu rồi, sau đó vẫn quyết định hộ tống hai chúng tôi đến tận trường.

Hạ Mi sợ tôi bị chú ý, mở miệng nhắc nhở Toàn:

"Em nghĩ anh nên đi đến đây là được rồi anh ơi, fan của anh tại trường em hổ báo lắm, không cần thận nó đập Linh thành con ngáo luôn ý. Cảm ơn anh đã lo lắng cho em nha."

Nói chuyện với trai có khác, cười tươi híp hết cả mắt lại, tự trọng của con bạn tôi đâu mất rồi? Chút cảm kích vì được nó bảo vệ mình đã tan biến.

Hắn định nói gì đó rồi lại thôi, quay xe rời đi.

Vào lớp học an toàn.

Tôi đút balo vào ngăn bàn, cảm thấy có gì đó vướng vướng, bèn cúi xuống xem. Là một hộp sữa Milo với một chiếc bánh bông lan sốt ruốc. Có một tờ giấy kèm theo nữa. Dòng chữ ngay ngắn xinh đẹp cho thấy người nhắn đã rất cẩn thận: "Biết em hay bỏ bữa sáng nên mua cho em ăn tạm." Cuối tờ giấy là chữ kí như rồng bay phượng múa mang tên: Nam. Trái tim tôi mềm nhũn, ôi sao anh lại ấm áp đến vậy.

Miệng tôi không nhịn được cứ cười toe toét, tôi ngoan ngoãn ăn hết cái bánh, uống hết hộp sữa mà anh đứa. Đồ anh Nam mua có khác, ngon lắm luôn.

Được một lúc giải lao thì bị lũ bạn bâu vào. Vì cái vết hắn gây ra trên cổ mà tôi phải cài cả cúc áo trên cùng để tránh bị soi mói, cảm giác ngột ngạt khó chịu vô cùng.

Đầu óc ngu ngốc của tôi bỗng chợt quên mất vết hickey đó, tôi đưa tay tháo bớt cúc áo ra. Một phần vết bầm bị lộ ra, nó không thoát khỏi ánh mắt của lũ bạn.

Chúng nó giằng xé cái áo của tôi, vạch ra xem tận mắt. Cái Mây nhìn chằm chằm tôi, hỏi:

"Linh, mày khai thật cho tao, vết này do ai làm."

Tôi nuốt nước bọt, thầm than vãn. Kì này toi thật rồi, phải trả lời như nào bây giờ. Nhìn những ánh mắt đáng sợ của lũ bạn cùng với Hạ Mi đang ngước mắt mong chờ câu trả lời, não tôi trong trường hợp này lại ngừng hoạt động, nơ-ron thần kinh biết đi đâu mất, tôi không thể nghĩ được một câu trả lời biện minh nào cả.

__còn__