Editor: Kan Kudo
Sở Mộ thấy trong lòng hổ thẹn, ba chân bốn cẳng đem y phục đi đến, Tề Dư đứng trước l*иg đèn thổi tắt hoa đèn, Sở Mộ cầm đai lưng đi đến bên cạnh nàng, đưa tới trước mặt nàng, Tề Dư không hiểu, Sở Mộ mở miệng:
"Y phục ta cũng không phiền nàng động tay, vậy giúp đeo cái đai lưng chắc cũng không quá phận đi?"
Tề Dư quay đầu nhìn đai lưng trong tay hắn một cái, bỏ cây kéo xuống, nhận lấy đai lưng của Sở Mộ, sau khi sửa sang lại cho phẳng, quấn qua thắt lưng Sở Mộ, thay hắn đeo đai lưng lên, Sở Mộ cúi đầu nhìn Tề Dư đang giúp đỡ mình ở trước mặt, trời biết hắn mất bao nhiêu là khí lực mới khắc chế được xúc động muốn đem nàng ôm vào lòng.
Sau khi đeo xong đai lưng, Tề Dư hướng Sở Mộ nhìn về phía cửa phỏng, ý tứ cũng quá rõ ràng rồi.
Sở Mộ lại làm bộ như không hiểu, trực tiếp ngồi vào trước bàn trang điểm của Tề Dư, chỉ chỉ đầu tóc rối bời của mình:
"Nàng chắc sẽ không bắt bổn vương cứ thế này mà ra khỏi phòng?"
Tề Dư nén giận, đi đến phía sau hắn, dùng lược chải tóc hắn, ai biết vừa mới chải một cái, Sở Mộ liền hít một hơi, kêu lên:
"Nhẹ, nhẹ chút."
Tề Dư giương mắt nhìn hắn trong gương: "Ta chưa từng chải đầu cho ai cả, xin vương gia lượng thứ. Bằng không gọi nha hoàn đến thì tốt hơn?"
Sở Mộ như thế nào có thể bỏ qua cơ hội khó có được này, lập tức tỏ thái độ:
"Ặc, nàng. . . Tùy ý. Ta không sao hết."
Tề Dư từ chối cho ý kiến, thu hồi ánh mắt, chuyên chú chải đầu cho Sở Mộ, ngược lại cũng không cố ý nhắm vào Sở Mộ lúc chải đầu, nhưng động tác rất không thuần thục cũng là thật, Sở Mộ liều mạng rũ bỏ mái tóc mình một lần, cũng quật cường không cần thay đổi người.
Sau khi chải một hồi muốn kéo rách cả da đầu Sở Mộ, Tề Dư mệt mỏi bỏ lược xuống, Sở Mộ cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm, lại có thể ở trong gương vui vẻ nhìn lén Tề Dư.
"Nếu như ta ra tay trừng trị An quốc công phủ một phen, kế mẫu nàng có làm khó dễ nàng không?"
Tề Dư ngẩng đầu nhìn thoáng qua Sở Mộ trong gương, hỏi: "Vương gia muốn trừng trị An quốc công phủ?"
Sở Mộ cùng nàng đối diện: "Nàng có thể đoán được sự tình của Trương ngự sử cùng Lâm thái phó, như thế nào lại đoán không được bổn vương muốn trừng trị An quốc công phủ? Nói thật, từ trước bổn vương dù biết nội tình của An quốc công phủ, nhưng cũng không có để bọn họ vào mắt, cảm thấy đi bám váy như vậy, kẻ dựa dẫm nữ nhân để thăng tiến như thế không đáng để bổn vương động thủ, nhưng rõ ràng, bổn vương đã đánh giá sai lầm."
Tề Dư nheo mắt nói khẽ:
"Vương gia muốn đối phó thế nào? An quốc công phủ đều có tay chân ngầm ở các phủ, trong tay nắm giữ không biết bao nhiêu nội tình của quan viên, vội vàng động thủ, chỉ sợ bọn họ ném chuột sợ vỡ đồ, đối với vương gia mà nói lại đem phiền toái không ngừng."
Sở Mộ thong dong cười:
"Lúc này là bổn vương khinh địch, bất quá nàng cũng không nên quá coi thường năng lực bổn vương, bên trong triều thần, những quan viên có năng lực, chân chính ở địa vị cao, sẽ không bị mánh khóe của An quốc công phủ mê hoặc, tỷ như phụ thân nàng, cứ việc cưới kế mẫu kia của nàng, nhưng hắn lại không bị kế mẫu nàng mê hoặc giao ra nội tình Tề quốc công phủ."
"Trương ngự sử cùng Lâm thái phó lúc này bị những thứ kia quản chế cho An quốc công phủ, bọn quan viên làm cái tốt nhất là noi gương mẫu, hiện tại đúng là một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, đem những thứ kia nhổ tận gốc là thời kì tốt nhất."
Tề Dư nghe xong, cười nhắc nhở:
"Vương gia đừng quên, đương kim thái hậu đúng là xuất thân từ An quốc công phủ, bệ hạ cũng thế, nếu vương gia động vào An quốc công phủ, chỉ sợ tương lai không tránh khỏi việc chịu oán hận của thái hậu và bệ hạ."
Sở Mộ mắt sáng như đuốc, sáng sủa cười: "Nếu bệ hạ tương lai mà vì như vậy, muốn thay mặt ngoại gia làm chủ, bổn vương cũng không để ý, làm cho thiên hạ này đổi chủ đâu.”
Lời nói đại nghịch bất đạo như thế do Sở Mộ nói ra, quả thật có một phen uy hϊếp.
Tề Dư nhìn Sở Mộ trầm ngâm thật lâu, phì cười nói:
“Lời nói này của vương gia nếu như bị cha ta nghe thấy, người có thể bật ba thước cao, nhảy lên cùng vương gia liều mạng."
Tề Chấn Nam nhất là ôm quân hộ chủ, trong mắt chỉ có hoàng quyền chính thống, mà lời nói vừa nói của Sở Mộ chẳng khác nào loạn thần tặc tử, Tề Chấn Nam không điên lên mới là lạ.
"Tề Chấn Nam. . . Ta nói này, phụ thân nàng, hắn rất cổ hủ, thiên hạ vốn vẫn có người có đức có tài hiểu rõ tình thế, quân có quân mệnh, thần có thần tâm, nếu như biết bệ hạ vô đức vẫn ủng hộ không thay đổi, lỡ tương lai thành bạo quân, dân chúng sinh linh đồ thán, vậy trách nhiệm thuộc về ai?"
Tề Dư miễn cưỡng đem Sở Mộ tóc chải mượt, tùy tay bó cho hắn một búi tóc đơn giản.
"Nếu vương gia đã thấy được thiên hạ có người tốt như thế, với tướng mạo đức hạnh kia của vương gia, sao không lên chiếm lấy?" Tề Dư một bên sửa lại búi tóc, một bên giống như vô tình mà nói.
Sở Mộ kinh ngạc xoay người nhìn nàng, trầm giọng hỏi:
"Nàng hi vọng ta làm hoàng đế?"
Tề Dư sửng sốt, nàng tưởng chính mình nói đã đủ trực tiếp, không nghĩ tới Sở Mộ hỏi lại càng trực tiếp hơn, khiến nàng nhất thời lại không biết trả lời thế nào cho thoả đáng.
Nhưng mà, Sở Mộ vừa hỏi, không đợi Tề Dư cho ra đáp án, hắn liền chính mình tự trả lời:
"Sát nghiệt của ta quá nặng, đức hạnh không đủ, không đảm đương nổi!"
Khi Sở Mộ nói câu này, ánh mắt thoáng ảm đạm, Tề Dư nhìn thấy, cảm thấy có chút kỳ quái: "Một tướng công nắm giữ địa vị lớn trong kinh thành, từ đại loạn đến bình yêu đều một tay gây dựng, ai dám nói chính mình sát nghiệt không nặng? Vương gia không nên tự coi nhẹ mình."
Sở Mộ đứng dậy, cùng Tề Dư mặt đối mặt, khom lưng đối diện với nàng, nói:
"Nàng không cần thăm dò chân tình của bổn vương, những lời ta nói với nàng khi trước là những câu từ trong lòng ta, ta có thể lừa bất kì kẻ nào, nhưng sẽ không lừa nàng, bởi vì ta không nỡ."
Tề Dư bất động thanh sắc lui về phía sau một bước, Sở Mộ cũng không nhắm mắt theo đuôi, mà để cho nàng có đủ không gian và khoảng cách, nói:
"Nói, đề tài nhạy cảm lúc trước tại sao nàng lại hỏi tới? Chẳng phải nàng nên quở trách bổn vương, không nên nói lời nghịch đạo, sau đó nói cho bổn vương thông suốt về trung quân ái quốc sao? Cha nàng cũng không giống như nàng a, đương kim thánh thượng chính là tiên đế, hoàng huynh của ta là đích xuất Thái tử, ở trong mắt các lão thần, người chính thống kế thừa ngôi vị hoàng đế bệ hạ chính là bầu trời mà bọn họ phải cung phụng, không chấp nhận được bất kì lời nghi vấn nào, càng không nói đến lời nói đại nghịch bất đạo kia của ta."
Tề Dư nheo mắt, cười: "Thϊếp thân cũng chỉ là một phu nhân, lúc trước hỏi vương gia, cũng chính là chỉ nghe chưa được phân biệt, nên mới lên tiếng hỏi, vương gia nói cái này, thần thϊếp nghe không hiểu."
Sở Mộ không tin, khoát tay: "Thôi đi. Nếu như là khi trước ta chưa biết gì về nàng thì nàng nói như vậy ta có thể tin, nhưng mà bây giờ thì khác, bổn vương đã không xem nàng như một phu nhân bình thường nữa rồi."
Tề Dư xoay người sang chỗ khác dọn dẹp bàn trang điểm: "Vương gia chớ đừng trêu ghẹo thần thϊếp."
Sở Mộ đi đến phía sau Tề Dư, hai tay chống trên bàn trang điểm, hắn vóc người cao, đó là chống tay ở hai góc bàn, cũng có thể cho Tề Dư nguyên vẹn không gian hoạt động, hắn lướt qua Tề Dư bả vai hướng trong gương nhìn lại:
"Tề Dư, nàng rất thông minh, bổn vương không phải là loại nam nhân thấp hèn không dung túng nữ nhân thông minh, ngược lại, bổn vương rất thích nữ nhân thông minh, đặc biệt là nữ nhân như nàng. Đề tài chính trị nhạy cảm giống như hôm nay, bổn vương cũng hiểu được rồi, cho nên, nàng không cần ở kiêng dè trước mặt bổn vương, chỉ cần yên tâm mạnh dạn làm chính mình là được."
Sở Mộ ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nữ nhân xinh đẹp trong gương, đầy lòng chờ mong phản ứng của nàng sau khi nghe thấy những lời nói ấy, người đời đều bảo nữ nhân không có tài thì mới là đức, cho nên có rất nhiều nữ tử thông minh đều theo thói quen ẩn dấu, hắn ủng hộ như thế, ai là nữ nhân thì cũng đều sẽ thấy cảm động.
Nếu như Tề Dư cảm động, có phải hay không hồi tâm chuyển ý đối với hắn? Sau đó. . . Hi hi ha ha ha ha…
(Editor Sói Xám: T cũng muốn cười thêm, hahahahaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa)
Sở Mộ nhịn không được cười trộm trong lòng, vạn phần chờ mong nhìn chằm chằm Tề Dư, không có một cái chớp mắt.
Tề Dư trong gương nở nụ cười ngọt đến tận xương với Sở Mộ, khiến Sở Mộ ở phía sau tí nữa chết chìm trong nụ cười của nàng, sau đó, thanh âm ôn nhu tao nhã của Tề Dư, gằn từng tiếng nói với Sở Mộ:
"Lúc trước vương gia tìm nữ nhân để thưởng thức, thật sự rất khó làm cho người ta tin được, ngài thích những nữ tử thông minh."
Nụ cười của Sở Mộ trên mặt căng cúng, nỗ lực hít sâu một hơi để bình phục lại tâm tình mới đi được một nửa đã trật đường.
"Y phục cũng thay rồi, tóc cũng chải rồi, bây giờ có phải vương gia nên đi rồi hay không?" Tề Dư không thèm bận tâm tâm tình của hắn bây giờ ra sao, nàng chỉ biết là, đêm đã khuya, nàng cần phải nghỉ ngơi.
Sở Mộ trong lòng nghẹn khí, cố ý hung ác nói:
"Nơi này là vương phủ, bổn vương muốn ở đâu thì ở đó, nàng có thể làm khó dễ được ta sao?"
Tề Dư hừ lạnh một tiếng: "Lúc trước thần thϊếp còn tưởng vương gia đã có chút thay đổi, bây giờ xem ra, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, chỉ trách thần thϊếp suy nghĩ nhiều quá rồi."
Nói xong, Tề Dư cúi người, chui ra từ dưới cánh tay đang chống của Sở Mộ, ung dung nói:
"Nơi này quả thật là vương phủ, vương gia có thể tự do lựa chọn muốn ở nơi này, thần thϊếp muốn đi nơi nào cũng vậy. Người đâu —— "
Tề Dư hô một tiếng ra phía ngoài, Minh Châu cùng Hổ Phách nghe tiếng liền vào, nửa điểm cũng không chần chừ, rõ ràng là luôn luôn đứng ngoài ngoài cửa đợi mệnh.
"Thu dọn đồ đạc, chúng ta ra ngủ ngoài phòng khách."
Minh Châu cùng Hổ Phách liếc nhau, ngây ngốc mà gật đầu, sau đó liền thật sự muốn đi vào thu dọn, Sở Mộ thấy Tề Dư dứt khoát như thế, biết đêm nay tiếp tục dây dưa cũng không có ý nghĩa gì, la lớn một tiếng:
"Được rồi được rồi! Thu dọn cái gì? Bổn vương đi! Bổn vương đi là được!"
Nói xong sau, Sở Mộ liền cũng không quay đầu lại, bước đến cửa, lại ngừng lại, xoay người nói với Tề Dư:
"Đúng rồi, chuyện An quốc công phủ, nàng rốt cuộc nói thế nào? Muốn bổn vương xem mặt mũi của nàng mà hạ thủ lưu tình với bọn họ sao?"
Tề Dư cung kính cúi người với Sở Mộ:
"Nếu như có thể, vương gia hãy thủ hạ lưu tình chút đi, dù sao cũng là kế mẫu nương gia của thần thϊếp."
Sở Mộ nhìn chằm chằm thật sâu vào mặt Tề Dư như muốn đυ.c lỗ, không nói gì nữa, như có đăm chiêu mà xoay người rời đi.
Hổ Phách đi đến cạnh cửa, sau khi tận mắt thấy Sở Mộ đi ra khỏi cửa chủ viện, mới vội vàng đóng cửa phòng lại, đi đến trước mặt Tề Dư hỏi:
"Vương phi vì sao phải cầu tình thay cho An quốc công phủ? Phu nhân cũng sẽ không nhớ đến tình của người."
Tề Dư tức giận lườm nàng một cái, buông tay hỏi:
"Vậy ngươi cảm thấy ta nên nói như thế nào? Đừng thủ hạ lưu tình, trị cho chết bọn họ?"
Lời nói của Tề Dư, khiến Minh Châu đang ở một bên thu dọn đồ ướt của Sở Mộ bật cười, Tề Dư thấy Hổ Phách vẫn không hiểu, thở dài dạy dỗ: "Thật sự là một nha đầu ngốc mà. Thật không biết khi ngươi còn nhỏ, ta làm sao có thể chọn trúng ngươi làm nha hoàn."
Hổ Phách ủy khuất chu miệng, ngoan ngoãn đi dọn giường cho Tề Dư.
Minh Châu trêu ghẹo nói: "Hổ Phách hồi nhỏ cùng người đoạt đồ ăn, cho tới bây giờ cũng chưa thua lần nào, cô nương liền cho rằng mình cơ trí. Không thành nghĩ, cũng liền đoạt đồ vật ăn thời điểm cũng là cho rằng mình cơ trí chút."
Tề Dư cũng nở nụ cười theo, Hổ Phách bị người cười nhạo chỉ số IQ lại tìm không ra cách phản bác, gấp gáp giậm chân:
"Ai da, biết các người đều thông minh rồi, người thông minh như các người chẳng lẽ không thể thông cảm cho người ngu ngốc bọn ta sao? Nô tì là thật không hiểu, phu nhân không có ân tình gì với người, ngược lại còn gây chuyện khắp nơi, cô nương không bỏ đá xuống giếng thì đã xem như phúc hậu rồi, làm sao lại đi thay các nàng mà cầu tình chứ."
Tề Dư ngồi vào mép giường, nhìn nàng nói một câu: "Hắn sớm đã quyết định xong cả, cho dù ta trả lời thế nào hắn đều sẽ không thay đổi. Một khi đã như vậy, ta đây tội gì không làm một người miệng lưỡi thật tốt, về sau đối mặt phu nhân còn có thể đứng thẳng lưng nói chuyện, sao lại không làm."
Hổ Phách bừng tỉnh đại ngộ.
Tề Dư nhìn Hổ Phách nhảy cẫng lên đến làm nhăn đệm chăn, nghĩ tới vừa rồi thân thể trần trụi của Sở Mộ bao ở trong đó, ghét bỏ vạn phần:
"Còn nhảy nhót cái gì, thay hết đi."