Nữ Bác Sĩ Thời Cổ Đại

Chương 2: Khinh người quá đáng

CHƯƠNG 2: KHINH NGƯỜI QUÁ ĐÁNG

CHƯƠNG 2: KHINH NGƯỜI QUÁ ĐÁNG

Nếu dựa theo địa vị thân phận trước kia của Vân Thư, ai dám ra oai phủ đầu với nàng. Nàng chỉ cần nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu là đã có thể khiến cả thành phố máu chảy thành sông. Bất cứ kẻ nào cũng không được phép sỉ nhục tôn nghiêm của nàng, cho dù là người nàng yêu sâu đậm.

Chẳng qua ở kiếp này, thân phận của nàng chỉ là một đích nữ không được yêu thích của phủ Vân Đại Tướng Quân, lại còn là kẻ vô dụng không thể tập võ, ngu ngốc không thể học y. Hoàn cảnh xấu hổ như vậy, nàng càng không thể tùy tiện làm bậy. Không nói tới chuyện khác, chỉ tội ngỗ nghịch không chịu lấy chồng đã có thể lấy mạng của nàng.

Vì thế, chẳng những nàng phải gả mà còn phải gả một cách một cách đúng lý hợp tình. Trước đó có ý chỉ của Thái Hoàng Thái Hậu, hiện giờ có thánh lệnh của Hoàng thượng, nàng cũng muốn xem thử người của phủ Dực Vương này muốn làm gì nàng.

Kiệu hoa tiến thẳng một đường, Vân Thư tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.

Một đám kiệu phu liều mạng chạy về phía trước, kiệu hoa cực kỳxóc nảy, Vân Thư trong kiệu vẫn ngồi vững vàng, thẳng tắp, chưa từng lung lay chút nào.

Cuộc sống hôn nhân nhấp nhô?

Còn chưa gả vào đã nhấp nhô như vậy rồi, những lời kia dọa Vân Thư trước kia thì còn được, mà nàng của hiện tại chưa bao giờ tin vào những lời này.

Cửa chính đồ sộ khí khái của phủ Dực Vương đóng chặt, thậm chí cửa hông cũng đã đóng. Xung quanh đầy người dân tiến tớixem chuyện vui chỉ trỏ, bàn tán không ngừng.

Những lời chửi rửa, sỉ nhục vang vọng không ngừng.

Vân Thư trong kiệu hoa cực kỳ lãnh đạm, những chuyện bên ngoài không hề quan trọng với nàng. Về phần những lời đàm tiếu kia, nàng trước giờ chưa từng quan tâm, cái danh nhu nhược, nhát gan của nguyên chủ đã sớm nổi tiếng khắp cả Thiên Hoa, những thứ này không đáng để nàng tức giận.

Huống chi, hiện tại cũng không phải là lúc để điều tra quá khứ của nguyên chủ, bên ngoài đang có đủ loại người đang chờ xem chuyện khôi hài của nàng đấy.

Nâng tay sờ lên gương mặt lồi lõm đầy vết thương của mình, cảm giác này không phải là bẩm sinh, ngược lại giống như bị người hạ độc. Vân Thư lắc đầu, xốc lên một góc màn kiệu hoa.

Cửa chính trang nghiêm của phủ Dực Vương không có bất kỳ món đồ trang hoàng nào, nếu không phải có kiệu hoa tới cửa, có lẽ không ai biết hôm nay nhà này sẽ đón dâu. Tình cảnh vắng ngắt như tờ này có ý nghĩa như thế nào, Vân Thư tất nhiên hiểu rõ, chẳng qua là phủ Dực Vương này không biết, Vân Thư nàng cũng chẳng chào đón mối hôn sự này.

Lúc này, bà mai đang đứng trước cửa chính gõ cửa, bà ta không dám gõ mạnh, một hồi lâu, cửa chính vẫn không có động tĩnh. Bà mai bất đắc dĩ, đành phải lùi về sau vài bước, cao giọng lalớn với cánh cửa chính uy nghiêm: “Tân nương đến rồi! Tân nương đến rồi.”

Giọng điệu bà mai cố gắng vờ như vui mừng hớn hở, cực kỳ buồn cười.

Âm thanh bàn tán, chỉ trỏ xung quanh càng lớn, trên mặt bà mai một hồi đỏ một hồi trắng, nhưng đành chịu thôi, bà ta phải kiên trì đưa tân nương vào cửa.

Lại qua hồi lâu, cửa hông của phủ Dực Vương mới chậm chạp hé ra một khe hở, một lão nô từ bên trong đi ra.

Thấy thế, bà mai lập tức vui mừng hớn hở tiến lên nghênh đón.

Ai ngờ bà mai mới đi được một nửa, lão nô cũng liếc mắt nhìn kiệu hoa vài lần rồi nói rõ ràng: “Thái Phi có lệnh, trễ giờ lành, cửa chính không thể vào, mời kiệu hoa vào phủ từ cửa hông.”

Tiếng nhạc mừng đột nhiên im bặt.

“Tiến vào bằng cửa hông?” Bà mai lẩm bẩm giống như đang khó mà tiêu hóa ý nghĩa của những lời này. Làm bà mai nhiều năm như vậy, đây làlần đầu tiên bà ta gặp chuyện thế này!

Tiếng cười ầm ĩ bừng lên giữa đám người. Có lẽ đây là vị tân nương đầu tiên của nước Thiên Hoa trễ giờ lành phải vào phủ người ta bằng của hông.

“Ngày thành hôn mà còn đến trễ, nếu là ta, thà tìm cây cột đập đầu chết luôn cho rồi.” Một người đàn bà mập mạp nhìn kiệu hoa, vẻ mặt nhạo báng.

Địa vị ở nước Thiên Hoa rất rõ ràng, kiệu tám người nâng vào bằng cửa chính mới được xem là Chính phi, Trắc phi thì chỉ được vào phủ bằng cửa hông. Phủ Dực Vương làm thế rõ ràng là để hạ nhục nàng.

Phủ Dực Vương này, khinh người quá đáng.

Tiếng cười liên tiếp vang lên xung quanh, Vân Thư bình tĩnh nhàn nhã trong kiệu cuối cùng cũng mở mắt ra, cả người tràn ngập sát khí lạnh thấu xương, kiệu phu xung quanh vô thức rùng mình.

Kiệu phu đưa mắt nhìn nhau, nhưng xung quanh vẫn yên lành như cũ.

Kỳ lạ, khí lạnh từ đâu ra, thật sự là quái lạ!

Bà mai ảo não chạy về bên cạnh kiệu hoa, than thở: “Xui xẻo quá! Vào bằng cửa hông thì vào bằng cửa hông! Dù sao cũng là do chúng ta trễ giờ lành.”

Kiệu phu nghe xong, đang chuẩn bị nâng kiệu hoa đi về phía cửa hông, đột nhiên có một giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lùng truyền ra từ trong kiệu: “Đợi đã!”

Kiệu phu nhìn nhau, nghe lời đứng thẳng người. Kiệu phu cũng là người nhà họ Vân, tất nhiên phải nghe theo lệnh của người nhà họ Vân.

“Tôn bà bà, phiền bà tuyên đọc thánh chỉ trước mặt mọi người.” Trong kiệu hoa lại truyền ra tiếng nói, giọng nói bình thản lộ ra vẻ uy nghiêm không cho phép chống cự.

Ý chỉ tứ hôn của Thái Hoàng Thái Hậu, thánh chỉ hạ lệnh lấy vợ của Hoàng thượng, để thể hiện rõ hoàng ân to lớn, thánh chỉ hiển nhiên cũng phải vào phủ theo tân nương.

Nhưng vị tân nương điềm tĩnh, toàn thân tỏa ra hơi thở uy nghiêm này thật sự là tiểu thư phế vật kia của nhà họ Vân sao?

Trong phút chốc, mọi người cũng không thể tin được mà nhìn về phía kiệu hoa, bà mai cũng sững sờ, không nhúc nhích hồi lâu.

“Hình như Tôn bà bà đã quên, rốt cuộc thì bổn tiểu thư cũng vẫn là huyết mạch dòng chính của Vân phủ.” Trong giọng nói nghiêm nghị bỗng nhiên mang theo sát khí không hề che giấu.

Khí tức đế vương bễ nghễ thiên hạ ở kiếp trước,lúc này đây được bộc phát vô cùng nhuần nhuyễn.

Lời cảnh cáo ngầm này khiến vẻ mặt của bà mai thay đổi, bà ta vội vàng đáp lời: “Vâng vâng, xin tiểu thư chờ một chút.”

Tam cô lục bà[1], địa vị vô cùng thấp kém, một ngón tay của phủ Vân Đại Tướng Quân cũng đủ để lấy mạng bà ta.

[1] Tam cô lục bà: chỉ những người phụ nữ làm công việc không mấy hay ho hoặc chỉ những kẻ thích xăm soi, nhiều chuyện.

Bà mai vội nhận lấy thánh chỉ từ trong tay người hầu nhà họ Vân, tuyên đọc trước mặt mọi người.

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, nay đích nữ nhà họ Vân từ nhỏ đã có hôn ước với Dực Vương, tính cách dịu dàng, hiền thục. Vì để an ủi tấm lòng thương tiếc của Thái Hoàng Thái Hậu, đặc biệt lệnh cho cuối tháng này phải nâng kiệu hoa, đón dâu, gả cho Dực Vương làm Chính phi, hoàn thành mối duyên Tần Tấn, khâm thử.”

Thánh chỉ vừa xuất hiện, người đông nghìn nghịt đều quỳ xuống.

Trong kinh thành, sức mạnh của hoàng gia vẫn rất lớn.

Vân Thư lạnh nhạt vén một góc màn che kiệu hoa lên quan sát mọi người, vẻ mặt ung dung thản nhiên.

Nàng cũng không tin, thánh chỉ đã đặt ra trước mặt mà phủ Dực Vương còn dám nhấc lên mưa to gió lớn gì nữa.

“Ta tin phủ Dực Vương tất nhiên sẽ không làm chuyện chống lại thánh chỉ, kính xin quản gia quay về xác nhận lại.” Giọng nữ thanh thúy từ cỗ kiệu truyền tới, không biết tại sao lại có thể áp đảo âm thanh huyên náo ầm ĩ của quần chúng, lộ ra vẻ trong trẻo mà lạnh lùng.

Lão nô kia cũng kinh hãi không thôi, làm trái thánh chỉ là tội lớn, cho dù là người hoàng gia cũng không dám dễ dàng mạo phạm.

Lão nô chắp tay với kiệu hoa rồi vội vàng đi vào trong, chuẩn bị hỏi rõ ý của Thái Phi nương nương, tại sao lại có quyết định hoang đường như vậy.

Nhưng mà vừa mới đi được một nửa, ông đã bị một nha hoàn ngăn lại: “Ngô quản gia, tiểu thư Chu Ngọc phái ta tới hỏi trước cửa xảy ra chuyện gì!”

Ngô quản gia lập tức đứng lại, nói sơ lược về tình huống ở tiền viện một lần.

Sau đó, nha hoàn cười khẽ, đáp lời: “Ngô quản gia, để ta đi bẩm báo với Thái Phi nương nương thay ngài, nhất định là sai ở đâu đó rồi, ngài vào nội viện cũng không tiện lắm.”

Thông thường trong nhà, nội viện đều là dành cho nữ quyến ở, tôi tớ là nam chỉ cần có thể tránh thì đều sẽ tránh. Ngô quản gia nghe xong,cảm thấy nha hoàn nói có lý, vì vậy cũng không từ chối.

Nha hoàn xoay người đi về phía nội viện, trên mặt hiện lên nụ cười đã đắc ý.

“Vẫn là tiểu thư Chu Ngọc bày kế cao minh, mình thấy Chính phi nương nương này gả vào trong phủ chắc chắn sẽ không có kết cục tốt rồi!”