-"Biết rõ rồi vẫn muốn theo?"
-"Tôi trước giờ chưa từng sợ bất kì điều gì,lần này anh cứu tôi cũng như là ân nhân của tôi.Chi bằng anh cho tôi theo anh,bất cứ việc khó khăn tôi đều làm được hết,sau này không ngại vì anh mà đổi mạng"
Từng lời vang lên đều rõ ràng,rành mạch,ánh mắt nhìn hắn đầy quyết tâm xem qua rất kiên định không phải nhất thời đùa cợt.Suốt những năm qua bản thân luôn phải sống trôi nổi đầu đường xó chợ,chi bằng bây giờ theo hắn,không sợ khổ cực chỉ cần có chỗ nương thân.
-"Được,này là do cậu nói,sau này tôi sống cậu sống,tôi chết......cũng lôi cậu chết theo"
-"Được"
-"Cậu tên gì?"
-"Tống Kế Dương"
........................................................
-"Suốt bao năm qua,ngài dạy tôi dùng súng dạy tôi đánh võ,dạy tôi bắn tỉa dạy tôi dùng bom.Tống Kế Dương ngày hôm nay chính là do ngài dạy bảo,ngài dạy tôi biết được rất nhiều thứ,chưa từng bạc đãi tôi .Đến nước này sao ngài có thể bỏ mặc tất cả một mình gánh chịu như vậy?"
Vu Bân bên cạnh gật đầu tiếp lời .
-"Phải đó Vương tổng....không là lão đại mới đúng.Ở Vương thị ngài là Vương tổng của tôi nhưng ở đây,giây phút này ngài chính là lão đại,tôi phải có nhiệm vụ bảo vệ ngài cho dù phải hy sinh tính mạng !"
Vương Nhất Bác trợn mắt nhìn hai người bọn họ.
-"Các cậu...các cậu muốn chết sao?"
-"Lão đại,không chỉ có chúng tôi đâu"
Tống Kế Dương dứt lời,búng tay một cái,bên ngoài hàng trăm người mặc đồ đen ùa vào đứng ngay ngắn trước mặt hắn cúi đầu kính cẩn.
-"LÃO ĐẠI"
Đây hết thảy là người của hắn,Vương Nhất Bác bị cảnh tượng trước mắt làm đến choáng ngợp.
-"Hai cậu liều mạng chưa đủ còn kéo theo bọn họ?"
-"Đây là toàn bộ người của chúng ta trên khu vực Châu Á đã hội tụ đông đủ về đây,hoàn toàn không thiếu một người,một số nữa đang trên đường đáp máy bay xuống,họ đều tình nguyện hết lòng vì ngài"_Tống Kế Dương nhìn hắn đáp.Vương Nhất Bác định lên tiếng trách mắng thì một giọng nói cắt ngang.
-"Lão đại ngài nhớ tôi không?"
Một người trong số đó bước ra hỏi hắn,Vương Nhất Bác im lặng nhìn không đáp,người đó liền nói tiếp.
-"Tôi là tên 4 năm trước cụt tay bị mọi người ruồng bỏ khinh khi,chính ngài đã đem tôi về dạy tôi dùng súng,dạy tôi dùng dao ngài nhớ không?"
-"Lão đại,còn tôi nữa,tôi là Tam Lý lúc trước gia đình tôi không may bị tai nạn,cha mẹ tôi đều qua đời bản thân tôi lại bệnh tim,ngài tình cờ thấy được đã không chê bai mà còn thu nhận tôi giúp tôi chữa bệnh còn dạy tôi học chữ ,dạy tôi máy tính,ngài nhớ chứ?"
-"Lão đại! còn tôi..."
-"Còn tôi nữa!"
-"Lão đại!"
-"Lão đại!"
Bọn họ đồng loạt lên tiếng khiến không khí trở nên hỗn loạn mà cũng vô cùng ấm áp.Vương Nhất Bác bất đắc dĩ nhìn họ thở dài,bây giờ kéo đến như vậy,không muốn cũng khó.
-"Tùy các người"
Lạnh lùng bỏ lại một câu sau đó quay đi,Vu Bân biết hắn đã ngầm đồng ý vui mừng nhìn sang Tống Kế Dương.Tống Kế Dương gật đầu hướng đến đám người kia lên tiếng.
-"Mọi người,sắp tới đây sẽ có một trận hỗn chiến sống còn,lúc đó dù phải hy sinh bản thân mình trên hết nhất định phải là sự an toàn của lão đại,rõ chứ?"
-"RÕ!"
Tống Kế Dương gương mặt lãnh đạm vuốt khẩu súng trên tay,muốn đυ.ng đến lão đại? bước qua xác của y trước đã.Bốn tên cầm đầu tạo phản đó nhất định phải lấy được đầu của bọn chúng xuống,có như vậy mới có thể rửa hận cho lão đại.
-"Cậu Vương,nhà ta sao vậy? Sao lại kéo đến nhiều người vậy?"_Thím Trương đi đến cạnh hắn,cất tiếng hỏi.Vương Nhất Bác lúc này mới nhớ ra,thím Trương vẫn còn ở đây,tuyệt đối không thể cho thím ấy biết chuyện.
-"Thím Trương đừng lo lắng,không có gì đâu chỉ là lâu lâu muốn người trong bang về hội họp một chút.Với lại sắp tới kì hội cũng kéo dài rất lâu,tạm thời thím và mọi người cứ về quê nghỉ ngơi một thời gian,khi nào kết thúc sẽ thông báo sau"
-"Tôi sao có thể đi được,phải ở lại chăm sóc cậu chứ?"
-"Không cần đâu,cháu tự lo được mà với lại sắp tới sẽ có thử súng đạn rất nhiều,thím lớn tuổi rồi vẫn nên về nghỉ ngơi đi"
Tuy không nỡ nhưng thím Trương đành buông xuôi đồng ý,quả thật tuổi đã cao không tiện ở nơi quá nhiều náo loạn.
-"Vậy khi nào cần, cậu nhất định phải gọi tôi ngay đó"
-"Cháu biết rồi"
Thím Trương gật đầu quay người đi nhưng vừa được hai bước thì hắn đột ngột lên tiếng.
-"Thím Trương!"
-"Cậu chủ có chuyện gì sao?"
Thím Trương quay lại nhìn hắn nhưng Vương Nhất Bác chỉ mỉm cười khẽ nói.
-"Giữ gìn sức khỏe"
-"Ây tôi tuy lớn tuổi nhưng sức khỏe vẫn tốt lắm,cậu lo cho bản thân mình thì hơn đừng lao lực quá để còn sức khỏe chăm sóc cậu chủ nhỏ nữa"
Lời nói ra làm hắn trong lòng cười khổ,chăm sóc sao? còn kịp không?
-"Cháu biết rồi,nhất định chăm sóc em ấy thật tốt"
-"Được rồi,tôi đi thu xếp đồ đạc"
Vương Nhất Bác lặng lẽ nhìn theo bóng lưng gầy gò dần khuất dần sau cánh cửa,từ trước đến nay hắn luôn xem thím Trương như người một nhà của mình,nhờ thím ấy mà hắn luôn được chăm sóc tử tế từ miếng ăn giấc ngủ,cho hắn cảm giác dù không có mẹ,trên đời này vẫn còn có người yêu thương hắn,xoa dịu giúp hắn phần nào nỗi thiếu vắng cảm giác của một gia đình.