Nam Hài [Bác Chiến]

Quyển 1 - Chương 19: Chỉ ngày hôm nay

Sáng hôm sau,Tiêu Chiến khẽ cựa mình tỉnh giấc.Điều khiến cậu vô cùng ngạc nhiên là Vương Nhất Bác vẫn chưa rời khỏi giường,hắn vẫn còn nằm cạnh cậu thậm chí là ôm chặt cậu trong lòng.Chẳng phải hắn luôn là người rời khỏi nhà rất sớm sao? từ trước đến nay chưa bao giờ hắn có mặt ở nhà mỗi khi cậu thức giấc vì thế sự hiện diện của hắn ngày hôm nay khiến trong lòng Tiêu Chiến thoáng chốc dâng lên cảm giác lạ kì,cậu không hiểu cảm giác đó là gì,chỉ thấy trước mắt,gương mặt hắn an tĩnh ngủ say...giây phút ấy chợt bình yên đến lạ.

-"Ưʍ..."_Vương Nhất Bác đột nhiên nhíu mày mở mắt,âm thanh trầm ấm phát ra khiến cậu giật mình vội quay mặt đi.Hắn khẽ đưa mắt nhìn một lượt,lúc này mới từ từ cảm nhận được hơi ấm của người trong lòng.

-"Em dậy lúc nào?"

-"Vừa lúc nãy,anh ôm chặt quá nên tôi không cử động động được"_Cậu không nhìn hắn chỉ chậm rãi trả lời.Vương Nhất Bác nghe thấy bản thân liền bối rối thả lòng vòng tay ra,Tiêu Chiến lập tức ngồi dậy,cậu vẫn nhớ hôm nay hắn sẽ cho cậu về thăm ba, lập tức mở tủ quần áo qua loa chọn lấy một cái liền hướng đến phòng tắm bước vào.Vương Nhất Bác trên giường thở dài một hơi vén chăn bước xuống,chậm rãi mở cửa ra ngoài.

30 phút sau,Tiêu Chiến từ phòng tắm bước ra thì hắn cũng vừa vặn bước vào với bữa sáng trên tay.

-"Em ăn một chút đi,đường đi rất xa sẽ đói đó"_Gương mặt hắn bình thản đến nhẹ nhàng,cẩn thận đặt phần ăn lên bàn ,ánh mắt nhìn cậu dịu dàng đến tan chảy.

Tiêu Chiến tinh thần đùng một cái chấn động đến không nói nên lời,đây có phải là Vương Nhất Bác không? Hắn ta....hắn ta tự tay đem bữa sáng cho cậu? Suốt khoảng thời gian gần đây,cậu đã tự hỏi rất nhiều,phải chăng người đang đứng trước mặt cậu đây không phải là Vương Nhất Bác?hắn thay đổi một cách nhanh chóng đến kì lạ,hắn hành xử như vậy....thật sự có chút không quen.

-"À ừm lát nữa tôi sẽ ăn sau"

Vương Nhất Bác cũng gật đầu không nói,tùy ý cậu vậy hắn cũng không đành lòng ép cậu nữa.Định bụng là sẽ rời đi nhưng mái tóc của cậu bất chợt khiến hắn chú ý,dường như cậu vừa gội nó,những giọt nước vẫn đang không ngừng rơi xuống.

-"Lại đây"

-"Hả?"

Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn hắn,Vương Nhất Bác vẫn kiên nhẫn nhìn cậu.

-"Tôi bảo em lại đây"

Âm thanh phát ra vừa đủ,nhẹ nhàng trầm ấm như gió thoảng  qua tai nhưng đối với Tiêu Chiến,nghe qua đều hàm chứa uy lực mãnh liệt,nó khiến cậu không thể từ chối mà đành ngoan ngoãn đến trước mặt hắn.Vương Nhất Bác mặc kệ biểu tình dè chừng của cậu,trực tiếp ấn cậu ngồi xuống giường,hắn bước đến lấy một chiếc khăn nhẹ nhàng lau lấy mái tóc đang ướt kia.

-"Không cần! tôi có thể tự làm được"

Tiêu Chiến căng thẳng né tránh,thật không ngờ tên này lại có ý định giúp cậu làm khô tóc,thật điên rồ!.

-"Ngồi yên"_Lời nói ra ngắn gọn nhưng lại mạnh mẽ bức người,cậu nghe thấy thì không dám nháo nữa,dù không muốn nhưng cậu biết tốt nhất là an phận một chút,tốt nhất là đừng nên chọc điên hắn.Vương Nhất Bác thấy cậu ngoan ngoãn ,hài lòng cong khóe môi,thỏ con này vừa nuông chiều một chút liền bướng bỉnh, cũng may lời hắn còn tác động được cậu nhưng nếu cứ tiếp tục cưng chiều có phải là cậu trong mắt cũng không thèm để hắn vào không? Haha nhưng hắn lại thích như vậy.....thích được cả đời chiều chuộng cậu,yêu thương cậu,cho cậu ở bên cạnh hắn một đời vô ưu vô lo.

-"Xong rồi,em ăn sáng đi tôi đợi em dưới nhà"

Nhẹ vuốt lại mái tóc đen mượt mà,hắn luyến tiếc đứng dậy rời đi.Tiêu Chiến lặng lẽ nhìn theo bóng lưng hắn,dáng người cao lớn ấy không biết gì sao mười phần lại thấy hết chín phần đơn độc.

Tiêu Chiến đã ăn gần hết phần cơm của mình,đột nhiên điện thoại lại vang lên.

-"Alo?"

-"Tiểu Tán,anh tới rồi"

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói nhẹ nhàng và ôn nhu .Là A Thành! cậu nghe anh nói biểu tình có chút ngạc nhiên.

-"Anh đang ở đâu?"

-"Đang đứng trước nhà em,Tiểu Tán của anh đã xong chưa chúng ta sắp trễ rồi"

Tiêu Chiến hoảng hốt chạy ra phía cửa sổ nhìn xuống,quả nhiên xe anh đang ở trước cổng.

-"A Thành sao anh lại đến trước nhà như vậy?Vương Nhất Bác đang ở đây"

Uông Trác Thành cười nhẹ trấn an cậu.

-"Hắn không làm gì anh đâu em yên tâm,mau xuống đi"

-"Nhưng.....nhưng....được rồi em xuống ngay"

Tiêu Chiến bất đắc dĩ thở dài,không ngờ A thành lại dám đứng trước nhà Vương Nhất Bác đón cậu,tình hình này thật quá đáng sợ.Nhanh chóng mở cửa đi xuống,vừa đến liền trông thấy Vương Nhất Bác,tay cầm một tách cà phê ung dung hướng nhìn ra cửa.Theo tầm mắt hắn có thể thấy nơi hắn nhìn chính là chiếc xe A thành ở ngoài kia,cậu trong người căng thẳng chậm rãi bước đến.

-"Anh ấy chỉ đến rước tôi thôi, hoàn toàn không có ý gì khác,nếu anh không thích tôi sẽ nói anh ấy lập tức rời đi"

-"Không cần đâu"

Cậu ngạc nhiên nhìn hắn,Vương Nhất Bác cũng nhẹ nhàng quay lại nhìn cậu,ánh mắt dường như chất chứa rất nhiều nỗi niềm muốn nói nhưng hắn chỉ đưa tay khẽ vuốt lấy má cậu.

-"Gửi lời hỏi thăm của tôi đến ba,còn nữa tôi chỉ cho em đi hết ngày hôm nay thôi.Ngày mai về rồi phải ngoan ngoãn ở cạnh tôi không được tùy tiện ra ngoài cùng người khác biết không?"