Hắn siết chặt điện thoại trong tay,nụ cười này......thật giống năm đó,một nụ cười thật hạnh phúc.Tiêu Chiến,em đang hạnh phúc sao?tôi cũng hạnh phúc lắm,mặc dù em không cười vì tôi,dù em chỉ cười với loài hoa cỏ nhưng tôi cũng thấy hạnh phúc rồi.Thật không ngờ có thể nhìn thấy lại nụ cười này của em,tôi cứ ngỡ mình đã đánh mất nó mãi mãi,nhanh tay lưu bức hình về máy,người tôi yêu thật xinh đẹp phải không?Thì ra cậu bé đó có thể dễ dàng tươi cười như vậy,chỉ cần không phải hắn thì nụ cười đó mãi mãi có thể hiện hữu trên gương mặt còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời.Dõi theo từng cử chỉ,ánh mắt của cậu,hắn muốn thu lại tất cả những gì tươi đẹp nhất để sau này khi không còn cậu bên cạnh ,hắn có thể dùng đoạn kí ức ít ỏi này làm vơi đi một chút nào đó nỗi cô đơn lạnh lẽo kia.Vương Nhất Bác mãi mãi là Vương Nhất Bác thôi,hắn vẫn là không muốn buông tay cậu ra,vẫn sẽ giữ cậu bên người nhưng có lẽ cậu không muốn như vậy,người trong lòng cậu đã trở về một ngày không xa,cậu sẽ rời bỏ hắn và đi.Vì thế hắn sẽ vẫn tiếp tục giữ cậu cho đến khi ngày đó xảy ra.
Tiêu Chiến từ đầu đến cuối đều chìm đắm trong cảnh sắc trước mắt,cậu rất thích hoa cải vàng, cũng không rõ ý nghĩ thật sự của nó chỉ là nhìn thấy nó lại có được một nguồn năng lượng tràn đầy và tỏa sáng.Những âu lo vất vả của cuộc sống phút chốc bị màu vàng tươi tắn đó thổi bay,chỉ để lại đây những bình yên êm ả.Cánh đồng hoa này thật sự quá đẹp đi, cậu say sưa ngắm nhìn,vô tình lại nhìn thấy hắn,hắn đứng cách cậu không xa nhưng giữa cậu và hắn hoàn toàn như 2 thế giới cách biệt.Nếu như nơi cậu đứng tràn ngập sự vui vẻ tươi trẻ thuần khiết thì ở nơi hắn có một chút gì đó u buồn và đơn độc.Đang mãi suy nghĩ,bỗng dưng hắn cũng nhìn cậu,2 ánh mắt va vào nhau khiến Tiêu Chiến giật mình bất giác lùi phía sau một bước nhưng không may dưới chân cậu lại có một tảng đá khá to khiến thân thể mất đà mà ngã xuống bịch một cái,cánh mông tiếp đất ê ẩm.Vương Nhất Bác giật mình khi đột nhiên cậu thoáng chốc mất hút giữa rừng hoa cải.Hắn lo lắng nhanh chóng chạy đến.
-"Tiêu Chiến! em bị làm sao?"
-"Tiêu Chiến?!"
Hắn vừa chạy vừa đưa mắt tìm kiếm nhưng dường như không thấy bất cứ thứ gì,hoa cải vừa vặn cao đến thắt lưng,căn bản không thể thấy gì.
-"Tiêu Chiến em đâu rồi? Tiêu....."
*Rầm*
Hắn đã vấp phải ngay tảng đá lúc nãy và lại vừa vặn nằm đè lên cậu.Tiêu Chiến tròn mắt nhìn gương mặt hắn phóng đại trước mặt,tim đập nhanh đến mức ngay cả thở cũng khó khăn.Lúc nãy không phải cậu không nghe hắn gọi chỉ là mông quá đau không thể lên tiếng được ,chỉ có thể nhăn nhó nhận lấy cái đau phía dưới truyền lên,không ngờ thoáng một cái lại đột nhiên lại cảm nhận rõ ràng hơi thở đối phương . Bây giờ 2 người họ thật sự rất gần,chỉ cần 1 cm nữa môi có thể chạm đến...nếu như lúc này ánh mắt cậu là sự bối rối và ngạc nhiên thì ngược lại Vương Nhất Bác lại thu toàn bộ nhu tình trong ánh mắt,khi hắn còn đang ngập ngừng thì Tiêu Chiến nhận thấy khuôn mặt mình nóng đến không chịu nổi liền đẩy hắn ra trước sự ngạc nhiên của người kia.
-"Chúng ta....mau về thôi! trời sắp tối rồi"
Nói xong liền nhanh chân chạy đi mất,Vương Nhất Bác cũng lấy lại tinh thần từ từ ngồi dậy,hắn dường như không nhận ra nét bối rối vừa nãy của cậu,cái hắn thấy là cậu đẩy hắn....cậu vẫn là như vậy chán ghét hắn .Thở nhẹ một hơi hướng ra xe bước đi,những cái vốn không đến từ sự tự nguyện của cả hai tốt nhất là đừng nên nghĩ đến,đó là những gì hắn rút ra được sau bao sai lầm cho chính bản thân mình.
*Tại tập đoàn Uông Thị"
-"Cậu Uông,kế hoạch của cậu không ổn!Vương Nhất Bác bên ngoài có vẻ thất thế nhưng bên trong lại cho người của hắn đột ngột chống lại tôi khiến người của tôi bị gϊếŧ không ít cậu tính làm sao?"_Một người đàn ông mập mạp bày ra vẻ mặt hung tợn nhìn anh,tên này chính là một trong 4 tổ chức phản bội Vương Nhất Bác mà đứng về phía anh,A Thành biết hắn ta cũng không mấy tốt đẹp,chỉ muốn dựa vào thời thế vọng tưởng làm bá chủ.
-"Ông Lâm,ông theo núp dưới chân Vương Nhất Bác như một con chó bao nhiêu năm còn không biết tính hắn? Tên đó chưa bao giờ nhúng nhường ai,chưa gì ngài đã đem người sang lên mặt làm khó dễ chả trách hắn vô tình?"
Tên đó mặt có chút chột dạ mà xuống nước.
-"Vậy thì cậu nói xem phải làm sao?không thể cứ chần chờ như vậy,nếu lỡ hắn vực dậy được thì không phải chết cả đám sao?"
Uông Trác Thành nhếch mép .
-"Chẳng phải ngài luôn khao khát vị trí độc tôn của Vương Nhất Bác sao? muốn hắn không thể đứng lên được nữa mà phải đường đường chính chính nhường vị trí đó cho ngài thì chỉ có một cách duy nhất là...........trừ khử hắn ta"
-"Trừ khử luôn sao?Nhưng người cạnh Vương Nhất Bác không phải loại có thể xem thường,Tống Kế Dương,Vu Bân và các đàn em dưới trướng hắn đều là cao thủ"
-"Ngài sợ sao?"_Anh nghiêng đầu nhìn hắn ta,đúng là một tên nhát gan ngu xuẩn.
-"Không...không chỉ là..."
-"Chúng ta có 4 phe viện trợ,những bên không tạo phản chắc chắn cũng không dám nhúng tay vào,tuy người của Vương Nhất Bác rất giỏi nhưng không lẽ 4 chọi 1 lại không lấy được cái mạng hắn ta?"
Tên đó suy nghĩ một chút liền thấy lời anh nói quả thật có lí nên gật đầu như giã gạo.
-"Được được,cậu quả thật tuổi trẻ tài cao nói rất chí phải,tôi lập về chuẩn bị"
-"Chủ tịch Lâm,không tiễn"
Sau khi hắn rời đi,vị thư ký bên cạnh mới lên tiếng.
-"Giám đốc,anh hận tên họ Vương đến vậy tại sao không tham gia với họ chính tay trừ khử hắn ta?"
A Thành nhướng mày,đưa mắt nhìn xa xăm.
-"Tiểu Tán không thích tôi gϊếŧ người,tôi biết dù em ấy có hận hắn ta cũng không muốn bàn tay tôi nhuộm máu nên nếu tôi làm vậy em ấy sẽ không tha thứ cho tôi"
Hơn hết bản thân anh thực sự muốn chính tay mình lấy mạng hắn,nhưng vì cậu anh đành gián tiếp mượn đao gϊếŧ người ,chỉ cần Vương Nhất Bác không còn Tiểu Tán sẽ là của anh.