Nam Hài [Bác Chiến]

Quyển 1 - Chương 8: Cảm giác gia đình

Cậu xoa lấy tấm lưng ông ,an ủi.

-"Không sao,không sao"

Tiêu Chiến cứ thế ôm ông mãi không buông,cảm giác gia đình này đã lâu rồi chưa được cảm nhận,muốn tham lam giữ lâu hơn một chút.Uông Trác Thành cười cười đến đỡ cậu .

-"Được rồi,em định đứng mãi hay sao?mau ngồi xuống trước đã chú Tiêu không chạy đâu em đừng khẩn trương"

Cả 2 cha con nghe thấy liền bật cười,nhìn khung cảnh bây giờ họ giống như một gia đình hạnh phúc thật sự,ngoài cửa từ lúc nào có bóng người im lặng dõi theo.Đỡ cậu ngồi xuống ,ông Tiêu cũng ngồi ngay bên cạnh,Tiêu Chiến nắm chặt tay ông,mỉm cười nhìn ông rồi nhìn sang A Thành.

-"Sao anh cũng biết em ở đây?"

-"Từ lúc về Bắc Kinh anh rất thường xuyên về thăm Chú Tiêu,cách đây vài hôm thì nghe chú bảo là em gặp chuyện nên mới cùng chú đến thăm"

-"Cám ơn anh A Thành,cám ơn anh đã thay em chăm sóc ba"

Uông Trác Thành thở dài xoa đầu cậu

-"Ngốc ạ,anh luôn xem chú Tiêu là ba của mình, nên làm như vậy cũng là điều hiển nhiên.Bây giờ thì nói cho anh nghe,là hắn ta làm em ra nông nỗi này?"

Nhắc đến hắn cậu có chút ngập ngừng.

-"Không...không có,là tự em không cẩn thận nên mới bị thương"

Quái lạ,rõ ràng chính hắn là người làm điều đó,nếu hắn không vô cớ ném đi vật cậu trân quý nhất,cậu cũng không phải một mình liều mạng chạy ra dòng xe tấp nập để rồi bị thương,ấy vậy mà ngay lúc này cậu lại bao che cho hắn?Có lẽ là vì cậu không muốn mọi chuyện thêm rắc rối mà thôi.Uông Trác Thành nắm lấy tay cậu kiên định nói.

-"Do hắn cũng được,không do hắn cũng được bởi vì trước sau gì hắn cũng phải trả giá cho những tội ác của mình.Anh nhất định phải bắt hắn chịu hậu quả cho những gì hắn đã gây ra với anh năm xưa.......mất sự nghiệp,mất gia đình,mất cả người mình yêu."_Lực ở tay vô thức siết chặt,mắt anh hằn lên tia máu.Tiêu Chiến có chút bất ngờ,A Thành vốn là người trước giờ điềm đạm trầm tính chưa từng thấy qua anh nóng giận như vậy, nhưng cậu cũng vỗ vai an ủi anh,cậu biết cũng vì cậu anh năm xưa mới bị hắn hại suýt nữa mạng cũng chẳng còn.

-"A Thành mọi chuyện đã qua rồi,bây giờ em chỉ cần Ba ba và anh, 2 người bình an là được đừng vì chuyện của em cũng như những hận thù quá khứ mà tổn hại bản thân nữa,được không?"

-"Tiểu Tán yêu tâm,anh nhất định đưa em trở về"

Cậu nhìn anh mỉm cười,trở về sao?Có được không?Hay tất cả đã quá muộn...

Suốt ngày hôm đó,3 người nói chuyện với nhau rất lâu,kể về những ký ức tươi đẹp khi xưa,hôm nay cậu rất vui vẻ còn đặc biệt cười rất nhiều.Đến khi từ biệt,Tiêu Chiến quyến luyến nắm tay ông.

-"Ba ba người ở với con thêm một chút đi"

Ông nhẹ nhàng ôm lấy cậu,ông cũng không nỡ rời xa cậu nhưng đã đến lâu như vậy nếu cứ tiếp tục sợ rằng không ổn.

-"Con ngoan,khi khác ta lại đến thăm con được không?"

Dù không muốn nhưng bản thân cậu cũng biết nếu cứ mãi dây dưa để hắn bắt gặp sẽ không tốt nên cũng đau lòng đồng ý.

-"Để con tiễn người"

-"Không cần,con đi lại không tiện cứ ở trong đây nghỉ ngơi đi"

-"Con muốn tiễn người"

-"Nhưng...."

Ông Tiêu định phản đối thì A Thành tiến lại cười cười lên tiếng.

-"Chú Tiêu cứ để em ấy tiễn đi,chú còn không biết em ấy bướng đến thế nào sao?"

Khẽ thở dài,ông biết chứ! nếu không cho chắc chắn đứa nhỏ này sống chết cũng không để ông rời khỏi nên đành gật đầu đồng ý,cùng A Thành dìu cậu ra cửa.Ông nhẹ nhàng vỗ vai cậu.

-"Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt"

Tiêu Chiến ngoan ngoãn gật đầu,nước mắt cũng đã chực trào, lặng nhìn bóng lưng ông rời đi,muốn giữ người nhưng lại không giữ được cũng không dám giữ.Uông Trác Thành đứng cạnh khẽ ôm cậu vào lòng mà dỗ dành ,anh biết tâm trạng cậu bây giờ rất đau khổ.Nhẹ nâng mặt cậu lên để cậu nhìn vào mắt anh.

-"Tiểu Tán đừng khóc,cũng đừng buồn,chờ anh một thời gian nữa thôi nhất định anh sẽ đưa em trở về cuộc sống vốn thuộc về em,tin anh có được không?"

Mắt cậu bây giờ đã bị nước mắt làm nhòa đi,khẽ gật đầu.Anh mỉm cười hôn lên trán cậu rồi lưu luyến rời đi,anh muốn ở lại với cậu nhưng anh còn phải đưa chú Tiêu về và tiếp tục đẩy nhanh tiến trình công việc,anh không thể chờ ngày lật đổ Vương Nhất Bác thêm nữa,Tiểu Tán chờ anh!

Tiêu Chiến lặng lẽ đứng nhìn từng người cậu yêu thương rời đi,trong lòng cảm thấy vô cùng trống vắng và lạnh lẽo.Mới lúc nãy cậu còn được vui vẻ bên cạnh họ,vậy mà.....Thở dài một hơi,khó khăn xoay người đi vào trong,cả ngày hôm nay cũng thấy mệt mỏi rồi cũng nên nghỉ ngơi một lúc nhưng khi vừa xoay lại thì cậu giật mình khi thấy một dáng người cao lớn đứng tựa vào tường nhìn cậu chằm chằm,gương mặt hắn lạnh lùng hờ hững không  thể nhìn thấu nổi tâm tư.

-"Vương....."

Cậu hoảng sợ đến không thể nói trọn vẹn câu,Vương Nhất Bác hắn đến đây từ lúc nào?Hắn đã nhìn thấy những gì? Hắn có thấy ba ba không? cả A Thành nữa...

Vương Nhất Bác thấy cậu sợ đến điếng cả người, tay chân vì thế mà không ngừng run rẩy,chỉ cười nhẹ tiến đến đột ngột bế cậu lên.

-" Ngoài này rất lạnh....vào trong thôi"