Chương 9
Edit: Ced–oOo–
Nhìn thiếu nữ vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙ dẫm guốc gỗ lạch cạch chạy theo Tomioka Giyuu ở đằng xa, tròng mắt của Zenitsu dường như muốn trợn ra ngoài.
Nhưng mà không ai phát hiện ra hắn đang nôn nóng, Tanjirou thì đang vui vẻ cùng với Nezuko mua này mua kia, trong tay toàn là các món đồ chơi nhỏ cùng đồ ăn vặt.
Cho đến khi bóng dáng thiếu nữ cùng Tomioka Giyuu biến mất trong biển người, nhìn mãi cũng tìm không thấy, lúc này Kochou Shinobu mới buông lỏng bàn tay vẫn luôn kiềm chặt tay Zenitsu.
Nhưng mà lúc này việc tìm kiếm cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, Zenitsu lúc này chỉ thầm mắng xui xẻo, dứt khoát chạy trốn.
“Thật là… Trùng Trụ-sama cần gì phải một hai cứ kéo tôi lại!” Hắn chua xót mà hít hít cái mũi, khổ sở đến mức muốn phát khóc ngay lập tức.
“Hả…” Kochou Shinobu nhún nhún vai, “Chẳng lẽ cậu muốn qua đó làm bóng đèn sao?”
“…” Đúng thật là hắn có quyết định này.
Lúc này Tanjirou đứng một bên đột nhiên tỉnh ngộ. “A… Chẳng lẽ, Zenitsu đối với vị tiểu thư kia —–.”
“A a a a a a cậu câm miệng! Tớ không có!!!”
Cho dù đã nói như vậy, Tanjirou vẫn lộ ra bộ dáng đồng tình, vỗ vai hắn, an ủi: “Không sao, biểu hiện lần này của cậu cũng không tồi, không rước thêm nhiều phiền toái cho mọi người! So với lúc ban đầu đã khá hơn rất nhiều! Lần sau nhất định cậu có thể theo đuổi cô gái mà cậu ái mộ!”
Một lần nữa Zenitsu ôm kín mặt. Nhớ đến lần đầu tiên hắn gặp mặt Tanjirou là bộ dáng ôm chân một cô gái cầu xin kết hôn.
“Cầu xin cậu, đừng nói nữa, Tanjirou…” Hắn quả thật muốn khóc. “… Kiểu an ủi này của cậu khiến tớ không tài nào đứng dậy nổi!!!”
“Ừ ừ.” Tanjirou ở một bên liên tục gật đầu.
Lời nói đó quả thật không sai. Hắn xác thật, ở thời điểm Luyến Trụ-sama nói chuyện, hắn cảm thấy ngài hình như đang nói chính bản thân hắn… Nhưng mà nó có lợi ích gì chứ, hắn vẫn không biết làm thế nào để theo đuổi một cô gái.
“Đừng nói đến các người đối xử tốt với tôi…” Zenitsu tức giận mà trừng mắt liếc Kochou Shinobu một cái, nhưng lập tức lúng túng vì hành động mạo phạm của mình. Mặc dù như thế, hắn vẫn nói: “Nếu thật sự muốn tốt cho tôi, vì sao lại giữ chặt tay tôi vào lúc đó…?”
“Hả, đương nhiên là vì…” Nói tới đây, Kochou Shinobu dường như đang nước đυ.c thả câu mà kéo dài âm điệu, trông thấy Zenitsu lộ ra vẻ mặt chờ mong, nàng mới tiếp tục nói: “—- phải tạo cơ hội cho nàng đối với Tomioka biểu lộ tâm tình nha~.”
“……..”
“Bởi vì không có kết thúc thì sẽ không có một khởi đầu mới.” Nói rồi, Kochou Shinobu hướng hắn vẫy tay. “Đi thôi, hiện tại đã có thể tìm nàng! Ta chỉ giúp ngươi đến đây!”
“…. Hả? ngài sẽ không lôi kéo tôi nữa ư?” Zenitsu cũng không thể lý giải được rằng rốt cuộc chuyện gì xảy ra.
“Ừ, đi đi!”
Dù sao nếu Trùng Trụ-sama không còn lôi kéo nữa thì đúng là cầu còn không được!
Hắn xoay người không một chút do dự, lập tức chạy.
Phía sau truyền đến âm thanh cổ vũ của Tanjirou, còn có tiếng Nezuko ô ô tiếp ứng, Zenitsu bất giác cong khóe miệng, hắn hoàn toàn không để ý, trong lúc đó, đôi mắt hắn đột nhiên sáng lên.
.
Agatsuma Zenitsu cẩn thận phân biệt hàng trăm âm thanh ồn ào của đám đông, lúc tìm được thiếu nữ, nàng đang ngồi ở bậc thang của thần xã hộ viện, cuộn người khóc đến rối tinh rối mù, khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn khóc đến thương tâm.
Vì sao lại là cảnh tượng này! Zenitsu không rõ, nghĩ rằng không phải lúc này nàng đang cùng Thủy Trụ vui vẻ tận hưởng thế giới của hai người sao? Như thế nào… lại thành ra như vậy?
Hắn lập tức hoảng sợ, chạy nhanh tới, ở trước mặt nàng ngồi xổm xuống, vội vàng hỏi: “Cô, cô làm sao vậy? Vì sao lại khóc như thế này?”
Nghe tiếng, thiếu nữ ngẩng đầu, thấy người đến là Zenitsu, tức khắc nước mắt mãnh liệt tuôn trào. “Oa a a a, Thủy Trụ-sama hắn, hắn cũng thật quá đáng!!!”
“Hắn làm sao? Hắn đã làm chuyện gì?”
“Hắn… Tôi nói với hắn tình cảm của mình, hắn lại nói…”
“Hắn nói cái gì?”
Thiếu nữ thoáng nhìn, như nhớ đến hồi ức chua xót, lại trào ra một vòng lớn nước mắt, “Hắn nói: “Cô nên đem hoa tâm tư đó ở một nơi thích hợp hơn.”.”
“…”
Trong nháy mắt, Zenitsu nghệt mặt ra.
Trời ạ, đây là cái gì… Không một chút lưu tình, nghiêm khắc đến mức không có một tí tình cảm mà cự tuyệt… Thật quá đáng!
Hắn liên tục gật đầu, theo tâm ý của thiếu nữ mà nói: “Hắn thật quá đáng! Dù cho là cự tuyệt cũng không nên nói lời này.”
“Đúng vậy…” Thiếu nữ khụt khịt, dùng sức gật đầu. Có lẽ tìm được người có cùng ý kiến, nàng nhìn so với trước tốt hơn một chút, “Hắn quả thật là một thanh niên cứng.”
Cái gì là thanh niên cứng Zenitsu hoàn toàn không hiểu, bất quá cũng không trở ngại hắn căng da đầu theo ý nàng nói tiếp: “Dù sao hắn cũng không nên đối đãi với con gái như vậy.”
“Đúng vậy… Thật quá đáng!”
“Nói chuyện uyển chuyển một chút cũng tốt hơn mà…”
“Đúng vậy!”
Cứ như vậy, hai người kẻ xướng người họa, Zenitsu theo ý thiếu nữ mắng đến thoải mái, cảm xúc của thiếu nữ mới hòa hoãn xuống.
Nàng hít sâu một hơi, hít hít cái mũi, như nhận ra chân lý mà tuyên bố: “… Tôi thoát phấn.”
“…?”
Lại là một từ ngữ hắn không hiểu. Bất quá ý chính hình như là từ bỏ Tomioka Giyuu? Mặt mày Zenitsu lập tức hớn hở, không chút do dự nói tiếp: “Thoát càng tốt!”
Một bộ dáng quyết đoán mà nhắm mắt, nhưng thiếu nữ vẫn không nhịn ra mà cười một tiếng. Nàng thở dài, tiếc nuối nói: “Haizz… nếu hắn được một phân nửa như cậu, tôi cũng không đến mức… Aizz…”
Lời này khiến cho sống lưng Zenitsu đột nhiên dựng thẳng. Từ từ —- nàng vừa mới nói cái gì?
——【 nếu hắn được một phân nửa như cậu 】……
Nhận ra trọng điểm, hàm hắn gần như rớt xuống.
Hít sâu một hơi, Agatsuma Zenitsu xoay đầu, lấy hết can đảm nói: “… Cô cảm thấy… Tôi khá tốt?”
“Ừ.” Thiếu nữ sửng sốt, không phủ nhận, “Cậu hỏi vấn đề này làm gì?”
“Chính là…” Agatsuma Zenitsu nghe thấy tiếng tim mình đập như đánh trống. Không biết khí thế đến từ nơi nào, lời nói phảng phất mang ý chí đến, bật ra tiếng: “Nếu cô cảm thấy tôi không tệ lắm… vậy, có thể nghĩ đến tôi?”
Lời này vừa nói ra, thiếu nữ đứng trời trồng, sửng sốt ước chừng mười giây.
Hô hấp Zenitsu ngừng lại, chờ phản ứng của nàng.
Hơn mười giây, lại dài như cả mấy thế kỷ.
Sau đó thiếu nữ quay đầu bước đi.
A… Vậy là thất bại rồi sao?
Trong giây phút Zenitsu nhụt chí, đột nhiên, một mảnh màu vàng ôn nhu chiếm cứ chói rọi cả bầu trời, chiếu sáng đến đôi tai màu hồng của thiếu nữ.
Là pháo hoa.
Muộn hai giây, âm thanh to lớn của pháo hoa mới truyền tới, ngay sau đó, bên ngoài thần xã mọi người liền sôi trào, tiếng hoan hô thật lớn phá tan không khí yên tĩnh của hậu viện.
Đúng lúc này, tai Zenitsu nghe được, tiếng người bên cạnh truyền đến nhỏ như tiếng muỗi kêu: “…. Cũng không phải không thể suy xét một chút…”
“…. Hả?” Dưới kinh hỉ, Zenitsu cũng có chút không dám nhìn kỹ, nếu không phải thính lực hắn hơn người, hắn tuyệt đối sẽ không nghe thấy âm thanh này. Cho dù thính lực hơn người của hắn… Cũng khó nói rằng đó chỉ là ảo giác. Với lá gan lớn, hắn tiếp tục truy hỏi: “… Cô vừa rồi mới nói cái gì?”
Thiếu nữ đột nhiên đứng lên, hung tợn đáp, “… Cái gì cũng chưa nói!” Nhưng mà với gương mặt ửng đỏ của nàng đã hoàn toàn bán đứng hết thảy. Nàng cũng không phải không phát hiện gương mặt đã nóng đến muốn bỏng, liền quay đầu mà đi về phía trước, “Đại hội pháo hoa đã bắt đầu rồi! Còn ở đây làm gì!!!”
“Hả? Ừ.” Zenitsu chạy nhanh đuổi theo, sau đó lấy hết can đảm cầm tay thiếu nữ.
Nàng không có ném tay hắn ra.
END
Tác giả có lời muốn nói: Giải thích một chút… Câu nói kia của Giyuu có nghĩa là “Ta không tốt như trong lòng ngươi tưởng tượng, ta không đáng để ngươi thích ta, ngươi không cần thiết, cũng chẳng nên đem tình cảm lãng phí trên người ta…”
Xã giao quỷ tài Tomioka Giyuu, ngươi đáng có được!
Kết thúc!