[Kimetsu no Yaiba] Xin Hãy Hẹn Hò Với Kẻ Nhát Gan Như Ta

Chương 7

Chương 7
Edit: Bông.

–oOo–

Thời điểm khởi hành cũng là lúc mặt trời ngả bóng, khi đến được thị trấn, không gian đã gần như tối đen, chỉ còn lại một đường đỏ rực cuối chân trời phía tây.

Lúc người đội viên Kakushi được gọi đến, anh ta hoang mang đến đờ cả ra– rốt cuộc là chuyện lớn cỡ nào mới phải điều động những hai Trụ!

Trông bộ dạng hoảng sợ của anh ta, Agatsuma Zenitsu cũng rất muốn than thở theo, việc này mà được hai Trụ đích thân giải quyết thì chẳng khác nào dùng dao mổ trâu để gϊếŧ gà… À không, để khắc hoa.

Zenitsu nhìn thiếu nữ bị đẩy ra, lúng túng thay mọi người nêu rõ lí do, khiến anh chàng Kakushi kia sợ hãi giao nộp quạ Kasugai, bản thân thì hoảng tới mức cả người đều run lẩy bẩy vì tưởng quạ của mình làm Thuỷ Trụ đại nhân tức giận, cậu chỉ cảm thấy ngậm ngùi thương thay. Cậu quá hiểu sự sợ hãi đó, hoặc nói đúng hơn, dù không trải qua nhưng cậu vẫn rất đồng cảm.

Con quạ Kasugai này thật thà khai báo rằng nó chỉ nghe từ một con quạ XXX khác, có điều, thật sự là không cần lại mất công tìm con kia làm gì. Quạ rất thành khẩn nói, XXX vỗ ngực đảm bảo tình báo cực chính xác cực đáng tin cậy, bởi vì quạ của Hà Trụ, Xà Trụ, Luyến Trụ đều nói vậy hết.

Tin tức này làm tất cả mọi người đều kinh hoàng sửng sốt.

Ngây ra một lúc lâu, Tomioka Giyuu mới gian nan nhìn về phía Tanjirou và Kochou Shinobu với ánh mắt phảng phất ý cầu cứu: “… Chuyện gì thế này?”

“Thế thì, đi hỏi thăm chút đỉnh chăng?” Kochou Shinobu cười sáng lạn.

Zenitsu cảm giác được nụ cười tươi roi rói này tràn ngập ý xấu, tự dưng chạy đến hỏi loại chuyện này chẳng phải là sẽ xấu hổ muốn chết sao?

Thế nhưng Tomioka Giyuu chỉ chần chừ hai ba giây liền gật gật đầu.

Zenitsu hít thở không thông. Cậu giơ tay, “Nhưng… đi tìm Xà Trụ và Luyến Trụ đường xá xa xôi, vậy mọi người không cần phải đi cùng đúng không ạ?”

Đúng là không cần thiết. Ngay lúc Tomioka Giyuu định gật đầu thì một thanh âm khác vang lên: “Không cần không cần!”

Nằm ngoài dự đoán của mọi người, vừa lên tiếng chính là vị đội viên Kakushi kia, anh ta nhanh nhảu nói: “Xà Trụ và Luyến Trụ đang ở khách sạn trong thị trấn! Hai vị đại nhân có cần tôi dẫn đường không ạ?”

“… Hả?” Zenitsu cảm thấy cả người không khoẻ, vừa mới mò được đường sống, không ngờ lại gặp phải biến chuyển quỷ quái thế này, cậu quả thực khó lòng tin nổi: “Sao Xà Trụ và Luyến Trụ lại ở chỗ này cơ chứ!!!”

Tại sao! Cục diện đối mặt hai Trụ lại nhân lên lần nữa!! Biến thành cái cảnh kinh hoàng là phải đối mặt với bốn Trụ!!!

“Ngài không biết sao?” Đội viên Kakushi kinh ngạc nhìn Zenitsu, “Hôm nay ở trấn này tổ chức lễ hội đấy ạ! Lễ hội náo nhiệt có thể che giấu rất nhiều thứ, dễ xảy ra chuyện lắm! Hiện tại trong thị trấn cũng tụ tập không ít thành viên Kakushi!”

“… Cho dù như vậy cũng đâu cần tới hai Trụ!”

“Nhưng Luyến Trụ với Xà Trụ là một cặp, chắc là họ đến hẹn hò.”

“…”

Hợp lí dữ dội, không phản bác nổi.

Kochou Shinobu tủm tỉm vỗ vỗ vai Zenitsu, cố nén cười nói: “Như vậy cũng chẳng có gì không tốt mà nhỉ, có thể hoá giải hiểu lầm nhanh chóng, cậu nên vui vẻ mới đúng chứ!”

Zenitsu im lặng nuốt ngụm máu đang nghẹn trong họng xuống.

A, cuộc đời ơi, sao mà lắm trắc trở… Không thể tha cho đám người qua đường chúng tôi sao?

Cậu hướng ánh mắt về phía thiếu nữ hòng tìm kiếm sự giúp đỡ, nhưng mà– thiếu nữ đứng cạnh cậu lại lộ vẻ hóng hớt, thực hiển nhiên, cô cũng muốn đi… Ồ đúng rồi, trước đây cô có nói rằng mình ủng hộ CP Xà Luyến.

Zenitsu tuyệt vọng ôm mặt.



Khách sạn không xa lắm. Chỉ tốn khoảng mười lăm phút đi đường, mọi người liền thành công tìm được nơi muốn đến. Mới vừa lên lầu hai, cửa giấy cuối hành lang liền soạt một tiếng mở ra, một đôi mắt sáng cùng với mái tóc màu hồng anh đào ló ra– là Luyến Trụ Kanroji Mitsuri.

Mitsuri tươi cười nhiệt tình vẫy tay với mọi người, “Bên này bên này!”

“Kanroji-san, ngày lành nhé.” Kochou Shinobu vô cùng tự nhiên chào hỏi Luyến Trụ, Tomioka Giyuu cũng khẽ gật đầu với cô.

Zenitsu, Tanjirou và thiếu nữ nhanh nhẹn cúi đầu chào Luyến Trụ đại nhân, rồi theo sau Shinobu và Giyuu vào phòng Mitsuri.

Thấy trong phòng chỉ có một mình cô, Shinobu nghiêng nghiêng đầu, “Ơ kìa, Iguro-san không có mặt sao?”

Câu nói đầu tiên của Shinobu khiến Mitsuri giật mình một cái, ngượng ngùng cười cười, “À… Anh ấy ra ngoài tản bộ, hít thở không khí!”

“Ấy… Phải chăng là biết Tomioka-san sắp tới, cho nên liền…”

“A ha ha ha…”

Thần sắc của Giyuu trở nên hơi mất tự nhiên, chậm rãi rời ánh mắt.

Anh ấy hiểu à… Mitsuri vội vàng xin lỗi thay cho Xà Trụ đúng là đã chuồn mất: “Xin lỗi ạ!”

“… Không sao, ta cũng không để ý đâu.” Giyuu nói.

Nhưng tất cả mọi người đang ngồi ở đây đều thấy được mặt anh rõ ràng viết mấy chữ “Ta hơi bị để ý”.

Có điều, đường đời lắm gian truân, có một số việc đừng vạch trần mới là nền văn minh tốt*, mọi người đều ăn ý không nói.

(*Tác giả dùng meme bên FGO.)

Để phá vỡ không khí gượng gạo, Mitsuri vội cười đánh trống lảng: “Thế, hôm nay các vị đến đây là có chuyện gì muốn trao đổi với chúng tôi sao?”

“Đúng vậy.” Shinobu cười gật gật đầu, “Chẳng qua vai chính là Tomioka-san, vẫn nên để anh ấy tự nói thì hơn?”

“Ừm ừm!” Mitsuri nói xong, xoay đầu về phía Tomioka chờ đợi.

Shinobu ôm tâm tư xem kịch vui, người giao tiếp không tốt như Giyuu đối diện với người nhiệt tình dạt dào như Mitsuri, thật là thú vị phải biết, hơn nữa đề tài lại khá hấp dẫn, thể nào cũng sẽ sinh ra phản ứng hoá học rất thú vị đây…

Nhưng Giyuu, người mà cô cứ tưởng sẽ lúng túng, lại rất thản nhiên mở miệng: “Gần đây, trong nhóm Kakushi xuất hiện lời đồn liên quan tới ta “có người trong lòng”, trải qua tìm hiểu thì xác nhận được là do quạ của Kanroji-san và Iguro-san đồn thổi, cho nên ta mới đến chứng thực với hai vị một chút, rốt cuộc sự hiểu lầm như vậy từ đâu ra.”

Nói xong, bàn tay Giyuu lặng lẽ nắm chặt lại.

Shinobu vừa rồi còn kinh ngạc vì sự trầm ổn của anh, nhưng ngay khi phát hiện ra cử chỉ nhỏ này, suýt chút nữa thì cô đã phì cười. Xem ra, anh ta đang gắng gượng giữ bình tĩnh đây mà?

Thế này mới đúng chứ, rõ ràng lúc trước còn bối rối đến mức đỏ mặt.

Ngược lại, Mitsuri không hề nhận ra Giyuu khác thường ở chỗ nào, khi bị hỏi như vậy, cô liền lập tức trở nên hoảng loạn như đứa bé vừa phạm lỗi: “Xin, xin lỗi! Tôi không cố ý truyền bá việc riêng của anh đâu! Tôi, tôi về sau nhất định sẽ trông nom quạ của mình thật tốt!”

“Không…” Giyuu lắc đầu. “Ta không có người trong lòng, vì sao cô lại hiểu lầm như thế?”

Lời này vừa thốt, Mitsuri càng thêm sửng sốt: “… Ơ? Sao lại như vậy?”