[Kimetsu no Yaiba] Xin Hãy Hẹn Hò Với Kẻ Nhát Gan Như Ta

Chương 5

Chương 5
Không biết vì sao, tin tức trong giây lát đã nhanh chóng được truyền đến tai thiếu nữ.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm nàng đã bắt đầu kéo Zenitsu lén lút đi theo Tanjirou, sẵn sàng để nghe lén bất cứ lúc nào.

“Tôi nói này, việc này chắc chắn là bất khả thi, sao không từ bỏ đi?” Zenitsu sợ đến run bần bật. Nghe lén các Trụ cột nói chuyện… hắn thật sự không có lá gan làm thế, hơn nữa, hắn không tự tin mình có bản lĩnh để qua mắt Thủy trụ, dù chỉ một chút. Nếu chẳng may bị bắt được thì… Dựa trên tính cách của Tanjirou mà nói, hẳn là sẽ không uy hϊếp đến tính mạng, tuy vậy, hắn nhất định sẽ nổi tiếng ở đội diệt quỷ, lấy tư thế mất mặt này mà về đến nhà.

Tuy rằng, hiện giờ hắn cũng đã là kiếm sĩ nổi tiếng về mặt mất thể diện trong nội bộ của đội rồi…

“Yên tâm đi, không có vấn đề gì đâu!” Không biết vì sao, ở phương diện này, thiếu nữ tự tin một cách khó hiểu. Nàng lôi kéo Zenitsu cùng nhau ngồi xổm trên cành cây cao, từ phía xa quan sát hành tung của Tanjirou.

“Sao có thể không có vấn đề chứ? Nếu mà bị Thủy trụ đại nhân phát hiện thì chúng ta sẽ xong đời đấy!”

Thấy bộ dáng sợ sệt của Zenitsu, thiếu nữ phô ra một điệu cười tràn ngập sự tín nhiệm, vỗ vỗ vai hắn như đang cổ vũ. “Yên tâm đi! Sẽ không! Nhiều nhất thì phát hiện anh, chứ không phát hiện được tôi đâu. Cả hai chúng ta sẽ không hoàn toàn xong đời.”

“…” Agatsuma Zenitsu tuyệt vọng nhắm mắt.

Suy tính đường thoát khỏi việc mất hoàn toàn thanh danh gì đó.

Zenitsu ôm thân cây suy nghĩ nửa ngày, chỉ có thể khẩn cầu – Tanjirou, làm ơn phát hiện ra đi! Trước khi Thủy trụ đại nhân tới, làm ơn hãy nhận ra mình đang bị giám sát đi!

Thế nhưng, hiện thực tàn khốc hơn suy nghĩ nhiều. Tanjirou chẳng phát hiện được gì, cứ thế bị theo đuôi cả ngày.

Cho đến sau khi huấn luyện phục hồi hoàn thành,mặt trời đã chuyển thành màu cam hồng, hai người mới chờ được đến khi Thủy trụ – Tomioka Giyuu, đến.

Tanjirou nhiệt tình đón tiếp Giyuu, hai người sau đó liền ngồi ở hành lang, giống như người nhà nói chuyện với nhau.

Thiếu nữ kéo theo Zenitsu, từ nóc nhà chạy nhanh qua rồi ghé vào ngay phía trên của Tanjirou cùng Thủy trụ đại nhân.

Zenitsu định mở miệng nói rằng dù là thế nào thì nàng cũng không thể nghe rõ được đâu vì âm thanh cuộc trò chuyện cũng không to đến vậy, tuy vậy, khi bờ môi hắn mới chỉ giật giật đôi chút đã bị bưng kín lại bởi thiếu nữ. Nàng trừng mắt nhìn hắn, dựng thẳng ngón trỏ trước môi, làm một dấu hiệu im lặng, sau đó, móc ra từ trong túi một đạo cụ nhỏ đã được chuẩn bị từ trước – một cái chuông gió không có lõi, được quấn bằng sợi bông dài. Nàng cầm lấy một đầu dây, thao tác nhẹ nhàng đem chuông gió từ mái vòm thả xuống.

Đây là muốn làm gì! Zenitsu hoàn toàn không thể hiểu được chuông gió thì có thể có ích lợi gì trong việc này… Nó không phải chỉ là một cái chuông gió bình thường sao!

Sau khi thả xong chiếc chuông gió vừa rồi, thiếu nữ lại lấy ra một cái khác, vẫn là một cái chuông gió không lõi khác.

Thiếu nữ men theo chiều dài mà cắt đứt sợi dây rồi buộc vào chiếc chuông còn lại, sau đó thả tay ra. Thời điểm sợi bông được căng ra, giọng nói của Tanjirou liền từ chiếc chuông truyền đến.

“Có chỗ nào không thích hợp sao?”

Tuy rằng không rõ ràng bằng hắn dùng chính tai mình để nghe nhưng để nghe được họ đang nói gì thì thế là đủ rồi.

Zenitsu khϊếp sợ mà nhìn về phía thiếu nữ, nàng thế nhưng lại có giải pháp thế này! Hắn ngay từ đầu còn tưởng rằng nàng kéo hắn đến là muốn mượn thính lực của hắn để nghe lén chứ!

Thiếu nữ hiểu sự kinh ngạc trong ánh mắt hắn, kiêu ngạo hất cằm, đôi mắt vì cười mà híp lại thành một đường.

Tiếp theo là giọng của Tomioka Giyuu, “Mấy ngày gần đây, nhiều người trong đội đã khá lên nhiều, nhưng đến lúc nhìn thấy tôi lại đột nhiên chạy mất.”

“Vậy sao? Gần đây ngài đã làm gì sao?”

“… Hình như không có.”

“Vậy… Ngài đã tìm hiểu được bọn họ là vì sao chưa?”

“Vẫn chưa, họ đều là những cô gái nhỏ, tôi đuổi theo không phải hơi quái sao?”

“A… Có khả năng chuyện này cùng với lời đồn tôi nghe được hôm qua có quan hệ đấy…”

Đôi mắt thiếu nữ bỗng sáng ngời. Sắp có kịch hay rồi!

Giọng nói Tanjirou có chút do dự, “Cái kia… Có người đồn rằng ngài đang thích một cô gái?”

Tomioka ngạc nhiên, lập tức hô to, “Ai cơ? Có chuyện này? Sao lại thế?”

“Vậy là không có sao?”

“Không có.”

Hả…? Không có?

Zenitsu nhanh chóng quan sát vẻ mặt của thiếu nữ, chỉ thấy nàng run rẩy che miệng, trong ánh mắt lấp lánh kích động và vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙.

Bộ dạng hưng phấn này khiến Zenitsu không thể hiểu nổi.

Suy cho cùng, một người mà nàng đã không trông mong có thể theo đuổi được, dù không có bạn gái thì điều này có đáng để nàng cao hứng như thế không? Hắn quay mặt đi chỗ khác, miệng chu lên phát ra những tiếng rầu rĩ.

Im lặng được một lúc, dưới hành lang lại phát ra tiếng nói chuyện.

“Cậu nghe được tin này từ nơi nào?” Tomioka Giyuu nghi hoặc hỏi.

“Là một người bạn nói với tôi… Chắc hắn cũng nghe được từ những cô gái khác đi.” Nói xong, Tanjirou gượng cười hai tiếng.

Giyuu lại nói, “Ừ thì… Cho dù thế, các nàng cũng không cần phải vừa nhìn thấy tôi đã quay đầu đi chứ?”

“Có lẽ các nàng đối với Giyuu-san…”

“Làm sao?”

“Sẽ không sao?”

Zenitsu vừa nghe được, lệ đã như muốn đổ xuống.

Vì cái gì? Tại sao vậy? Sự khác biệt giữa người với người lại lớn như thế! Người con gái hắn thích chưa bao giờ đặt hắn vào mắt, mỗi một lần yêu đương đều thất bại đến không nỡ nhìn, thế nhưng đến hắn ta, hoa đào nở rộ đến tràn cả ra, lại có thể ung dung bình thản như thế? Hơn nữa hắn còn mạnh như thế! Không nhìn nổi nữa, hắn liền lê bước ra bên ngoài! A, trời cao đúng là bất công mà!

Hắn thương tâm đến độ phát khóc, mà thiếu nữ đứng một bên lại không hề phát hiện. Zenitsu dùng vẻ mặt đáng thương mà nhìn về phía thiếu nữ, trong mắt tràn đầy chờ mong, thế nhưng, nàng lại chỉ lo ôm mặt, im lặng hét lên, tâm giống như bị Thủy trụ đại nhân làm hỏng.

Agatsuma Zenitsu cảm thấy chính mình lại thêm thê thảm.

“Có thể hay không, thực sự có cô gái thích Tomioka Giyuu”, đề tài này cũng không được thảo luận thêm nữa, hai người dưới hành lang bắt đầu chuyển qua điều tra mục đích của lời đồn này.

Nghe đến đó, thiếu nữ đã sẵn sàng chuẩn bị cho công cuộc trốn chạy.

Rốt cuộc, sự tình tiếp theo Tanjirou hơn phân nửa sẽ tìm Zenitsu, đến lúc đó, nàng liền có thể tự nhiên mà gia nhập vào rồi!

Nhẹ nhàng thu lại chuông gió, nàng vỗ vỗ vai Zenitsu, ý bảo hắn nhanh chóng rút lui. Đúng lúc ấy, khi hai người vừa quay đầu lại liền thấy Trùng trụ – Kouchou Shinobu-sama, đang nâng má, mỉm cười nhìn hai người.

Trong nháy mắt ấy, Agatsuma Zenitsu cùng thiếu nữ sợ đến mức hồn phi phách tán.

Trùng Trụ cười tủm tỉm mà xách cổ áo hai người, nhẹ nhàng nhảy, giây tiếp theo, ba người liền cứ thế dừng lại ở hậu viện

Zenitsu không hề nghĩ ngợi, lập tức ấn đầu thiếu nữ, người lúc này đã hoàn toàn sợ tới mức không thể động đậy, xuống, quỳ xuống, “Thực xin lỗi! Kouchou-san! Tôi sai rồi!”

“Vậy sao? Vậy nói xem cậu sai ở đâu?”

“Chúng ta không nên nghe lén Thủy trụ đại nhân nói chuyện!”

“Vậy cậu xin lỗi tôi để làm gì?”

“…” Từ từ, vậy có nghĩa là sao? Chẳng lẽ… Ý Trùng Trụ đại nhân là muốn hắn đến trước mặt Thủy trụ đại nhân xin lỗi? Ý thức được điều này, Zenitsu sợ đến mức khuôn mặt chỉ còn một màu trắng bệch.

“Ha!” Kouchou Shinobu xì một tiếng rồi bật cười, “Nhìn cậu bị dọa thành thế này… Muốn tôi giữ bí mật cũng không phải không thể. Chẳng qua…”

Lúc này, Agatsuma Zenitsu đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên, bắt lấy sợi tơ nhện này, “Ngài mau nói!”

“Việc thú vị như vậy, mang tôi đi cùng đi.”

“… Hả?”

Trong nháy mắt, Agatsuma Zenitsu cùng thiếu nữ đều sợ ngây người. Hai người đối mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không rõ Trùng trụ đại nhân muốn làm sao?

Tác giả có lời muốn nói: Bổ nửa câu, chờ một đêm

Xét duyện cũng cần phải khoa trương như vậy sao…? 

End Chapter 5.