Chương 7
Edit: Kall.Beta: Kan.
—oOo—
Ánh nắng sáng sớm làm ấm áp cả căn phòng. Vào giờ phút này, cậu bé còn ủ ấm trong chăn giật giật cặp mắt có chút lờ mờ, vô thức đưa tay lại phát hiện không có người ở bên cạnh. Chăn đệm nằm dưới đất lạnh lẽo cho thấy người ngủ ở chỗ này vốn đã rời đi được một lúc lâu.
Cậu bé xoa con mắt còn có chút mỏi mệt rồi từ trong chăn bò dậy, trên người còn mặc bộ kimono màu lam nhạt Gintoki cho hắn, tuy hơi lớn một chút nhưng so với việc không có quần áo thì tốt hơn nhiều.
Cậu bé hơi lảo đảo đứng dậy, bất chấp mái tóc hỗn loạn đến rối tinh rối mù của mình mà đẩy cánh cửa phòng ngủ ra, và không tỏ ra tí kinh ngạc nào khi thấy trong phòng khách có ba người lớn đang ngồi ăn cơm ngay ngắn. Họ vừa ăn vừa nói chuyện phiếm rồi đồng thời phun vài câu độc miệng gần như muốn gây cãi vã.
“A, Gin đã dậy rồi.” Shinpachi là người đầu tiên phát hiện hắn từ trong phòng ngủ đi ra.
“Hả? Rõ ràng là ngày nào cũng ngủ sớm hơn ta mà tại sao lúc nào cũng dậy muộn hơn thế chứ?” Gintoki tuy giọng điệu nghe có chút bất mãn nhưng hắn cũng biết thời gian trước đây mình chưa từng ngủ ngon cho nên bây giờ mới có thể để cho cậu bé muốn ngủ bao lâu tùy thích, Gintoki cũng sẽ không đi quấy rầy, để cho cậu bé ngủ đến tự nhiên dậy.
“Gin, tới dùng cơm. Nhanh lên, bằng không thì đều bị Gin-chan ăn hết trơn đó!” Kagura kêu cậu bé.
“Rõ ràng người ăn nhiều nhất là nhóc.” Gintoki im lặng bác bỏ.
“Nà ní? Ta là một cô gái trẻ vẫn còn ở thời kỳ trưởng thành, Gin-chan đã là ông chú già, nên bớt hạ đũa để cho chúng ta ăn no!” Kagura lẽ thẳng khí hùng nói.
Gintoki đã không có sức cùng Kagura tranh luận, dù sao cho dù hắn nói như thế nào thì lượng lớn cơm ăn của Kagura đều được công nhận. Để cho cô nàng này ăn no? Chỉ sợ tính tất cả mọi người trong Yorozuya tiết kiệm không ăn bất cứ thứ gì thì cũng không thể lấp đầy cái bụng như động không đáy của người trước mắt.
“Gin cũng nhanh chút đến ăn cơm.” Đứng dậy đem cậu bé đặt trên ghế sa lon, lấy bát sứ từ trong phòng bếp bới đầy cơm, đặt ở trước mặt cậu bé cùng đôi đũa. Làm xong quy trình, Gintoki quay về chỗ ngồi của mình rồi ăn đồ ăn còn chưa có ăn xong.
Cậu nhóc nhìn chằm chằm cơm trắng chồng chất đầy tràn trước mặt, sững sờ thật lâu mới kịp phản ứng cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn từng miếng từng miếng, tầm mắt nhìn chăm chú lên những người lớn đang ngồi chung quanh, trong lòng chưa bao giờ cảm nhận được ấm áp là cái gì còn có vô số xúc động và tồn tại cả đống nhân tố hắn không hiểu còn chờ đợi khai phá.
Một bữa cơm trưa được cho là êm đềm nhưng đối với cậu bé mà nói thì rất đặc biệt đã xong. Tất cả mọi người bắt đầu làm những chuyện bình thường họ vẫn làm, tỷ như Kagura ăn Konbu muối và cùng Sadaharu đùa nghịch; Shinpachi tinh thần hăng hái tràn đầy quét dọn phòng; Gintoki nhìn xem JUMP và chỉ chốc lát sau liền bắt đầu ngủ trưa.
Duy nhất cậu bé nhàn rỗi không có chuyện gì làm có chút bối rối. Hắn tự mình đi vòng quanh rồi ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt mặc dù vẫn nhìn Gintoki ngủ trưa nhưng trong đầu lại trống rỗng, thời gian nhàn rỗi như thế làm hắn hoàn toàn không biết nên làm cái gì. Hắn như vậy dưới cái nhìn của người khác chính là đang ngẩn người.
“Leng keng—” Một hồi tiếng chuông cửa dễ nghe phá vỡ yên lặng ngắn ngủi trong phòng khách, ánh mắt của mọi người đều nhìn chăm chú vào cánh cửa.
Shinpachi theo thói quen chạy tới mở cửa, cũng không biết hắn nói gì đó thì cũng chỉ nghe âm thanh vui mừng của Shinpachi truyền đến từ cửa. “Gin! Thật tốt quá, có uỷ thác!”
“Hả? Vậy còn không nhanh mời khách vào đây!” Gintoki sau khi nghe được ngay lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
“Vâng!”
Chỉ thấy Shinpachi dẫn một người phụ nữ ôm đứa trẻ con đi vào, cậu nhóc Gin rất biết điều mà ngồi xuống bên cạnh Gintoki, mọi người đều vô cùng thích thú nhiệm vụ lần này. Cho dù là lần trước Gintoki cũng chỉ là nhận điện thoại liền đi ra ngoài, hắn cái gì cũng không biết, chỉ nhìn thấy lúc trở về trên người hắn có rất nhiều vết thương.
“Nha, xin hỏi nội dung ngài muốn ủy thác là cái gì?” Gintoki trước tiên mở miệng hỏi.
“Ta hi vọng các ngươi giúp ta tìm một người, hắn là chồng ta, cũng là phụ thân của đứa bé. Ba năm trước đây hắn rời khỏi nhà nói muốn đi gây dựng sự nghiệp, thế là ba năm nay không có tin tức, duy đột nhiên vào ba ngày trước có một phong thư được gửi đến. Bất kể như thế nào, ta mong có thể tận mắt trông thấy hắn, biết hắn đang làm cái gì, vì sao lại biến mất ba năm không nói một tiếng nào.”
Phu nhân ăn mặc kimono màu đỏ, hai cánh tay nhỏ gầy khẽ run dường như đang nhẫn nại cái gì. Vẻ mặt nàng có chút ảm đạm, bất kể là ai đều thấy được đau thương của nàng lúc này. Nhưng mà không có quá lâu, ánh mắt của phu nhân liền nhìn về phía bọn họ.
“A, ta biết, chúng ta sẽ giúp cô tìm đến hắn. Nhưng mà xin hỏi cô có bức ảnh chồng cô không?” Gintoki hỏi.
“Có, ta có mang đến đây.” Lấy một tấm ảnh đầy nếp gãy từ trong áo kimomo ra, phu nhân có chút xót xa mà rũ mắt xuống.
Từ mấy cái nếp gãy của bức ảnh có thể hiểu rõ người cầm nó đã từng quý trọng cỡ nào. Trong hình, nụ cười người đàn ông tràn đầy sảng khoái, bề ngoài thoạt nhìn cũng chỉ có ba mươi mấy tuổi, tóc ngắn màu cà phê ở trong gió phất phơ, con ngươi màu rượu đỏ mở rất lớn dường như nhìn thấy có đồ vật gì làm hắn kinh ngạc.
Tiễn vị phu nhân kia đi rồi, Yorozuya này chính thức khởi công. Mọi người chia làm ba nhóm nhỏ, trước tiên đi đến từng cái quán kịch ca múa ở mọi nơi tìm kiếm đàn ông trong hình. Gintoki cùng Gin, Kagura và Sadaharu, Shinpachi thì đi một người. Mặc dù không bình thường nhưng đến thời khắc mấu chốt thì mọi người đều nghiêm túc, Gin xem vô cùng mơ hồ.
Tuy là đi theo Gintoki, cậu nhóc lại phát hiện mình không thể giúp một chút nào, với hắn mà nói thì nơi này thật là lạ lẫm. Không giống như Gintoki giao du rộng rãi, gặp được người quen liền lập tức hỏi dò nam tử trong hình ở nơi nào, cậu bé chợt phát hiện, không phải là mình trở thành dư thừa sao?
“Oi! Tóc xoăn tự nhiên hết nhìn đông tới nhìn tây bên kia.”
Cậu nhóc quay đầu thấy được nam tử tóc dài màu đen mềm mại đi tới gần chỗ hắn, bên người nam tử còn có một con thú bông màu trắng. Bọn họ đi tới trước mặt cậu nhóc, ánh mắt nhìn xuống khiến cậu nhóc hơi có chút bất mãn. Gì vậy, hắn không biết hai tên này.
“Giống hệt, thật sự là giống quá. Trên thế giới tại sao có thể có người giống như vậy nhỉ!” Cậu nhóc đã không nói gì, nam tử tóc đen lại còn không để tâm mà chỉ là lẩm bẩm cái gì đó.
“Ái chà? Đây không phải là Zura sao, sao cậu lại ở chỗ này? “
“Không phải Zura, là Katsura!” Katsura theo bản năng quay người phản bác, lúc này mới phát hiện Gintoki đang đứng ở sau lưng hắn. Bộ dáng lười nhác hắn giống như trước đây nhưng Katsura cũng chỉ là ngây ngốc vài giây liền khôi phục bình thường, sau đó đem ánh mắt chuyển dời đến trên người cậu bé.
“Nói đi, cậu nhóc này là con riêng của cậu à?” Katsura hỏi ra nghi ngờ trong lòng của mình.
“Khốn nạn! Tại sao mỗi lần nhìn thấy đều nói như vậy hả!” Gintoki lập tức phát điên.
“Không phải là khốn nạn, là Katsura!”