Chương 3
Edit: BôngBeta: Eri
–oOo–
Ánh nắng rực rỡ chiếu vào từ khung cửa sổ, tựa như vừa mới tỉnh dậy từ cơn mơ, trong hơi thở nhẹ nhàng ẩn ẩn lộ ra một hơi thở khác thoang thoảng thơm. Gintoki vốn đang định cuộn mình trong chăn ngủ nướng chợt nheo đôi mắt cá chết màu đỏ sậm, trước tầm mắt, là một gương mặt non nớt trông y như hắn lúc trẻ.
“A——” Gintoki giật bắn người, nhảy dựng lên, đầu óc lơ mơ chưa tỉnh táo lại được.
Nghĩ lại chuyện đêm qua, sau khi đưa cậu bé này tới Yorozuya, việc ăn uống ngủ nghỉ về sau của đứa trẻ ấy lại biến thành rắc rối mới. Mọi người đều biết Gintoki thường xuyên lâm vào nguy cơ thiếu hụt tiền nong, huống chi nhà còn có một thiếu nữ sở hữu cái dạ dày ở chiều không gian đố ai xác định nổi, vấn đề làm cách nào để cậu bé được ăn no ngủ kĩ liền không được giải quyết.
“Xem ra sau này thật sự phải làm việc nhiều hơn mới được…” Gintoki gãi gãi mái tóc xoăn tự nhiên đang rối bù, mặt đầy vẻ không tình nguyện.
“Vấn đề không chỉ có nhiêu đấy, Kagura-chan đã phải ngủ trong tủ âm tường, buổi tối anh để cậu bé ngủ đâu bây giờ?” Shinpachi đẩy đẩy mắt kính, chỉ ra trọng điểm.
“Nói trước nhá, em không nhường chỗ ngủ của em đâu đấy -aru.” Kagura bảo vệ chỗ căn cứ nghỉ ngơi duy nhất của mình, mặt đầy kiên quyết.
“Chỗ ngủ chẳng phải rất đơn giản sao, không phải tùy tiện tìm một chỗ trống ngả lưng là xong à.” Gintoki ngoáy mũi, ánh mắt lướt qua phòng khách. Tuy rằng miệng thì nói thế, nhưng chỗ thật sự có thể dùng để ngủ đúng là không tìm ra. Đa số chỗ trống trong phòng đều đồ đạc bừa bãi, trong lúc nhất thời dọn hết chỗ này thì sẽ rất phiền phức.
“Gin-san, anh chịu trách nhiệm đi chứ. Người là anh mang về, cậu bé ngủ chung với anh đi.” Shinpachi nói.
“Oái——?!” Gintoki lập tức kêu lên.
Vì thế, không màng đến ánh mắt của Gintoki, chỗ ngủ của Gin cứ thế mà được quyết định xong. Đương nhiên, đoạn đối thoại phía trên, Gin đều không biết. Tuy rằng giữa họ chỉ cách nhau một căn phòng, nhưng cậu bé Gin đang ôm kiếm lâm vào trầm mặc kia hoàn toàn không hay tình hình hiện tại.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã xế chiều, đám mây nhàn nhạt trôi lơ lửng trên bầu trời màu cam. Vô thức quay đầu lại mới phát hiện Gintoki đã đi vào phòng, vẻ mặt do dự muốn nói lại thôi, tựa hồ chần chừ không biết nên nói gì mới có thể phá tan bầu không khí an tĩnh này.
“Tôi… bị một cái pháo kì lạ bắn tới nơi này.” Cậu bé bỗng dưng mở miệng.
“Hả? Pháo kì lạ gì cơ?” Mặt Gintoki toàn là dấu chấm hỏi.
“Tôi vốn đang đối phó với một đám người muốn lấy mạng mình, nhưng trong đó lại có một người cầm pháo ống nhắm vào tôi, lúc ấy trốn không kịp, bị pháo bắn trúng từ phía sau. Tỉnh dậy đã đến nơi này, tôi cũng không biết vì sao.” Lộ ra giọng nói trẻ con, cậu bé dường như không hề để ý bản thân đã đến một nơi chốn xa lạ.
Trong thoáng chốc Gintoki không biết mình phải tưởng tượng ra kiểu gì mới được, sự tình đậm chất khoa học viễn tưởng như thế hắn mới gặp lần đầu. Đây là xuyên không? Đây hẳn là xuyên không trong truyền thuyết? Hơn nữa lại còn là cả người lẫn hồn đều xuyên đến tương lai, lại còn không xung đột với chính bản thân hắn nữa, thật là quá kì quái…
“À, vậy nhóc cứ ở chỗ này đi. Dù sao nhóc cũng không biết cách trở về, và hẳn là không có… người mình quan tâm trước đây phải không?” Gintoki ngần ngừ hỏi.
“…” Cậu bé cúi đầu không nói gì, có vẻ như không định trả lời câu hỏi của hắn.
Ngay tức thì, không khí lại lâm vào im lặng đầy lúng túng, Gintoki gượng gạo gãi tóc, dứt khoát khoanh chân ngồi xếp bằng đối diện cậu bé.
“Ờm, chỗ ngủ của nhóc từ giờ chính là nơi này, không ngại ngủ chung với anh chứ?”
“Ừm… Không sao…”
Trải nệm ra xong, hai người chui vào chăn. Trong căn phòng tối om om, trầm mặc lập tức xâm chiếm. Gintoki đưa lưng về phía cậu bé, bỗng dưng trên giường có thêm một người, kẻ đã quen ngủ một mình như hắn có lẽ sẽ mất ngủ đêm nay.
Nhắm hai mắt lại, cũng không biết trải qua bao lâu, trong mơ hồ chỉ thoáng nghe thấy tiếng cậu bé hít thở rất nhỏ. Gintoki xoay người qua, nhìn gương mặt vô cùng quen thuộc, suy nghĩ không biết bay nhảy đến nơi nào. Vì để chỗ nằm của cậu bé rộng ra một chút, hắn nhẹ nhàng dịch sang một bên. Lại không đoán được cho dù là đang ngủ mơ, cậu bé cũng muốn tìm kiếm hơi ấm.
Cậu bé bắt lấy ngực áo Gintoki theo bản năng, trong l*иg ngực là thanh kiếm cho dù ngủ cũng nhất quyết ôm chặt không rời. Hắn thở dài một hơi, duỗi tay vuốt ve mái tóc xoăn tự nhiên của cậu bé, kéo cậu bé vào lòng, tiếp tục nhắm mắt ngủ.
Trở về hiện tại. Gintoki nhìn cậu bé đang còn ngủ say chưa tỉnh bên cạnh, bỗng nhiên cảm thấy mình như là phụ huynh của đứa trẻ này, chẳng lẽ hắn thật sự già rồi sao? À mà còn lâu, hai mấy tuổi còn trẻ chán, nhưng cứ thế này thật sự là sẽ biến thành Papa…
“Gin, dậy đi. Ngủ tiếp sẽ hóa thành heo đấy.” Gintoki nói bên tai cậu bé.
“Ưm…” Cậu bé một tay ôm thanh kiếm, một tay vươn ra từ trong chăn, xoa xoa đôi mắt còn ngái ngủ. Nhìn thấy Gintoki thì ngẩn ra trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã suy nghĩ rõ ràng, gãi mái tóc bạc bù xù, có phần chần chừ bò ra khỏi chăn, hoàn toàn không biết Gintoki cạnh mình trở nên khác thường.
Biểu cảm của thằng nhóc lúc này đáng yêu không ngờ luôn… Trong đầu Gintoki trồi lên ý nghĩ như thế, song lập tức bị ném sang một bên, hắn đây là đang gián tiếp khen chính mình đáng yêu à… Nhất thời chưa kịp chuẩn bị quần áo cho cậu bé tắm rửa, trong tủ đồ của bản thân cũng không có quần áo vừa với Gin, cậu bé mặc chính bộ đồ kimono trông như quần áo ngủ hôm qua, còn đang ngẩn người thẫn thờ.
“Anh nói này, ở đây nhóc không cần lúc nào cũng khư khư mang kiếm.” Nhìn chằm chằm vào thanh katana trong l*иg ngực cậu bé, Gintoki hơi khó xử.
“Tại sao?” Siết chặt thứ đồ vật vẫn ôm trong l*иg ngực, cậu bé có chút khó hiểu.
“Nói thế nào nhỉ, tuy rằng thời của nhóc mang theo kiếm về tình cảm thì có thể tha thứ, nhưng nơi này không giống vậy. Nếu người bên ngoài thấy một đứa trẻ ôm thanh kiếm bên người, thật chẳng biết sẽ xảy ra chuyện không thể tưởng tượng được nào đây.” Ngoài miệng nói vậy, nhưng ánh mắt của hắn vẫn luôn chú ý đến cậu bé.
“Tôi hiểu rồi.” Đứa trẻ đưa kiếm đến trước mặt Gintoki, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, trên mặt chẳng có dù chỉ là một chút tiếc nuối.
Cậu bé thành thật như thế, hắn ngược lại chẳng biết nên làm thế nào mới tốt… Gintoki gần như là không biết nói gì nhận lấy thanh kiếm, giải quyết thứ phòng thân duy nhất trên người đứa trẻ, thật sự ổn không? Bản thân không chắc lắm, hắn khi còn nhỏ hẳn là sẽ không hành động khác người? Ví dụ như không nói lời nào tự tiện đi ra ngoài vân vân…
Để ngừa vạn nhất, có lẽ nên nhắc nhở thì vẫn hơn? “Còn nữa, nếu sau này nhóc muốn đi ra ngoài nhất định phải nói với anh một tiếng đấy, cho dù là cần thứ gì, đều nhất định phải nói với anh.”
Thấy cậu nhóc lặng lẽ gật gật đầu, Gintoki mới cảm thấy yên tâm.
Vì sao hắn cứ có cảm giác mình càng lúc càng biến thành một bà lão dông dài thế nhỉ…