[Gintama] Ngân Nhiễm

Chương 10

Chương 10
Edit: Bông

–oOo–

Thời điểm sự việc kết thúc, sắc trời đã vào xế chiều. Cùng với sự giúp đỡ của Shinsengumi, nhóm Gintoki cuối cùng cũng tìm thấy tung tích của người đàn ông và cô bé. Khi trở lại Yorozuya, người đàn ông được giao cho vợ hắn xử lí, còn bé gái thì ở lại Yorozuya. Mà lí do duy nhất nam nhân kia không chịu về nhà, ấy thế mà lại là vì nếu cô bé này bị vợ hắn phát hiện, nhất định sẽ không tránh được hiểu lầm.

Cô bé này tên là Akon (tác giả không biết đặt tên), thân thế cũng có phần đáng thương. Bị cha mẹ vứt bỏ từ nhỏ, sau người đàn ông kia nhặt được, đưa tới căn cứ kiên nhẫn nuôi lớn, cuối cùng làm cho bé gái trở thành dạng ỷ lại quá mức, khiến hắn không thể an tâm quay về.

Hiện tại, sau khi cô nhóc biết được người đàn ông đã rời khỏi, liền cảm thấy bơ vơ lạc lõng. Tuy rằng Gintoki đã suy nghĩ về việc có nên tìm người nuôi dưỡng cô bé hay không, nhưng ai lại chịu nhận một đứa trẻ từng được nuôi nấng bởi phần tử Nhương Di? Cuối cùng trọng trách này vẫn đè nặng lên Yorozuya, khiến cho Yorozuya đã tiêu điều nay còn xơ xác hơn.

Sau khi số người ở lại Yorozuya từ hai biến thành ba, giờ lại thêm một đứa trẻ nữa liền nảy sinh một rắc rối to. Cô bé này tối ngủ ở đâu bây giờ? Cũng không thể chen chúc trong một phòng với Gintoki như Gin, cô bé ấy mới năm tuổi nhưng dù gì cũng là con gái.

“A a, kệ đi. Kagura, nhóc này ngủ với em, chịu khó chen nhau chút vậy.” Gintoki một câu liền chốt vấn đề.

“Không chịu đâu -aru, đó là chỗ của em mà!” Kagura bất mãn bảo vệ lãnh địa của bản thân. “Còn nữa, sao không để con bé đến ở nhà Shinpachi, có chị cả ở đó thì sẽ không có vấn đề đâu -aru!”

“Em nói vậy khiến anh bỗng chẳng cãi lại được…” Gintoki ngẫm nghĩ.

“Phản đối giùm tôi cái, ông kia!” Shinpachi phẫn nộ muốn lật bàn.

Kết quả, vấn đề chỗ ở của Akon đã giải quyết xong (Shinpachi: Giải quyết cái con khỉ! Quyền lợi từ chối của tôi đâu!). Akon thật ra lại chẳng để ý, ban ngày đến Yorozuya, buổi tối đến đạo quán kiêm nhà của Shinpachi để ngủ. Tuy rằng vẫn còn hơi buồn bã vì nam nhân kia đã rời khỏi, nhưng có nhiều người bầu bạn như thế, cô bé cũng đã thấy thoả mãn phần nào.

Chị gái Shinpachi, Shimura Tae, cũng rất hoan nghênh Akon, vui vẻ đồng ý cho Akon ở lại. Shinpachi khóc lóc thảm thiết bày tỏ thế giới này thật không công bằng, vì sao cả đám đều ngó lơ nhân quyền của cậu cơ chứ, ngay cả quyền lựa chọn cậu cũng không có, cho cậu phát biểu ý kiến chút xíu cũng không được sao… Đây là bi kịch của người có cảm giác tồn tại gần bằng không!

Một đêm an tĩnh qua đi, mới sớm tinh mơ Shinpachi liền dẫn Akon đến Yorozuya, như thường lệ gọi Kagura và Gintoki thức dậy. Trải qua cả đêm được Shimura Tae dạy bảo, Akon nói thế nào cũng tạm xem như hoàn toàn thoát khỏi tâm trạng đau buồn, ít nhất trên đường đi, cô bé không còn liên tục ngẩn người.

“Gin-san, Kagura-chan và cả Gin nữa, mọi người mau dậy đi.” Shinpachi nói to.

“Dậy đi dậy đi, mọi người đều lười quá.” Akon cao giọng hô theo, cứ như là muốn cả thế giới đều nghe thấy vậy.

“Ha ha, nếu mấy người Gin-san chăm chỉ bằng nửa Akon thôi thì tốt rồi.” Shinpachi cười ngượng ngùng, không khỏi vì sự lười biếng của đồng bọn mà che mặt.

Mặc kệ nói thế nào, sau một trận bở hơi tai, Gintoki và Kagura cuối cùng cũng bị Shinpachi lôi ra khỏi ổ chăn, vốn đang định gọi Gin luôn, Gintoki lại bảo thôi. Akon vừa nghe có một người đang ngủ nữa liền bất bình phồng má:

“Phải đối xử công bằng với tất cả mọi người, sao lại có một người được cho phép ngủ nướng cơ chứ.” Akon tự tiện chạy đến phòng ngủ của Gintoki.

Sau cửa giấy, cậu bé còn đang mơ ngủ, hồn nhiên không biết có một người lạ đã vào phòng. Chăn đột nhiên bị ném đi, không khí se lạnh thấm vào cả cơ thể. Cậu bé rùng mình một cái, tỉnh giấc, trong đôi mắt kèm nhèm có một gương mặt ngây ngô đang nhìn cậu chằm chằm.

“Cậu là ai vậy…” Đứa trẻ tóc bạc chống cái đầu còn mơ màng ngái ngủ, muốn cướp lại chăn.

“Dậy ngay, nếu không sẽ không trả lại chăn.” Akon lui một mạch về sau, không cho người kia bắt được.

Dậy rồi thì còn cần chăn làm gì nữa chứ. Cậu bé không nhanh nhảu thốt ra lời này, chỉ vươn tay ra thay cho lời nói, đến nơi này mấy ngày, ngày nào cũng ngủ chán rồi mới dậy, giờ tự nhiên lại bị đánh thức trước, làm sao cậu vui vẻ được, cậu chỉ muốn ngủ thôi. “Trả lại đây.”

“Không trả không trả, không trả đấy thì sao.” Akon lè lưỡi với cậu bé, thân thể nhỏ bé khó nhọc ôm chăn ra khỏi phòng ngủ, chẳng hề quan tâm đến cậu bé đang dần dần toả áp suất thấp. Cứ thế đem chăn đưa cho Gintoki đang dở khóc dở cười quan sát trên ghế sô pha.

Cậu bé ngồi ở trên đệm trắng, mở đôi mắt đỏ sậm ra một nửa, tầm mắt dán chặt vào cái chăn trên người Gintoki.

Gintoki nhìn nhìn chăn của mình, lại cứng họng nhìn cậu bé dường như đang cầu khẩn gì đó, cảm giác bó tay liền lập tức ập đến quét qua toàn thân. Đây là gì vậy, trẻ con cãi nhau à? Chỉ vì một cái chăn và một khoảng thời gian ngủ ngắn ngủi á? Nhìn cậu bé đang lâm vào hoàn cảnh xấu, trong lòng Gintoki chẳng hiểu sao lại dấy lên cảm giác khó chịu.

“À… Gin ngủ thêm một lúc đi, Akon đừng làm ồn đến nó.” Đứng dậy trả chăn cho cậu bé, Gintoki đành phải dặn dò như vậy, ý đồ giảng hoà cuộc cãi cọ này.

“Tại sao chứ? Sao cậu ta lại được ưu ái?!” Akon kéo tay áo Gin, nhíu mày.

Nhìn cậu bé cười ranh mãnh thị uy, Akon không phục. Một căn nhà lớn như thế mà chỉ có cậu với cô bé bằng tuổi nhau. Nếu cậu tiếp tục ngủ, vậy còn ai chơi với mình? Akon chỉ muốn có bạn cùng chơi thôi.

“Thì đó, Gin-chan bất công -aru.” Kagura ngoáy mũi, ồn ào góp lời.

“Gin-san nuông chiều Gin hơi quá rồi đấy, giờ cũng còn sớm sủa gì đâu nên dậy đi chứ.” Shinpachi đẩy đẩy mắt kính, nói.

Lúc này lại đến lượt Gintoki rơi vào thế hạ phong, thế quái nào cả đám đều nói đỡ cho một con nhóc… Nhưng mà hiện tại, cậu bé đã hoàn toàn hết ý định ngủ, lặng lẽ lê thân hình đã tỉnh táo một nửa đến ngồi cạnh Gintoki, thực ra nếu có thể cậu vẫn muốn ngủ tiếp.

“À ừm, cậu tên là Gin hở? Cậu có thể gọi tớ là Akon nha~” Cô bé vui vẻ nói.

“…” Cậu nhóc không mở miệng, chỉ miễn cưỡng mở mí mắt sắp đóng lại đến nơi.

“Cậu không nói gì hết thì xem như đồng ý nha, chơi với tớ được không? Cậu biết chơi domino không?” Akon vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi.

“…” Lười trả lời, cậu chỉ cảm thấy trước mắt trời đất đảo lộn.

“Cậu nói cái gì đi? Chơi với Akon đi, được không?”

“…” Cậu bé dường như lựa chọn im lặng đến cùng rồi.

Lúc Akon còn muốn nói tiếp, cậu bé đã không chịu nổi cơn buồn ngủ, ngã về phía Gintoki, trong không khí yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của cậu. Akon thất vọng chùng vai, cuộc đời lần đầu tiên có người làm lơ cô bé như vậy.

Gintoki giật giật khoé miệng cứng đờ, tay trái của hắn đã bị cậu bé bắt lấy làm gối đầu. Hắn ấy vậy mà không để ý, hoá ra bất tri bất giác cậu nhóc này đã hình thành thói quen không ngủ đến lúc tự tỉnh dậy liền không có tinh thần. Lại nhìn Akon đang uể oải, Gintoki một lần nữa muốn hỏi, giờ nên làm gì mới tốt đây?

Trẻ con gì đó… Đều khó chiều như vậy sao?