Lỡ Yêu Anh Rồi Thì Phải Làm Sao [Bác Quân Nhất Tiêu]

Chương 80

Thời tiết càng ngày càng lạnh, thời gian trôi nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi, chương trình đã ghi hình xong từ lâu, nhưng những chuyện khác lại càng ngày càng nhiều, không biết vì cái gì, cuối năm luôn luôn đại diện cho sự bận rộn, nhìn như náo nhiệt, nhưng lại sứt đầu mẻ trán

Sáng sớm đẩy cửa sổ ra, phảng phất như chớp mắt một cái đã đến mùa đông, cái lạnh đập vào mặt, trong lành nhưng bên trong lại mang theo cái thấu xương, để cho người ta không hưởng thụ nổi giống như nhanh chóng né tránh cái thế giới này

Công ty bắt đầu tiến hành tổng hợp cuối năm, Vương Nhất Bác sẽ không còn thời gian ở cùng Tiêu Chiến nữa, hai người có ít thời gian để xuất hiện trong phần lớn cuộc sống đối phương, một người ở studio, một người ở thành phố, nếu như nhất định phải nói có cái giao lộ, thì đó chính là đoàn tàu nửa đêm, chỉ có vào đêm tối mới có thể bắt được thân ảnh mệt mỏi của hai người

Thế rồi sắp đến giao thừa, các dự án của công ty cho năm mới cần phải được chuẩn bị, đổng sự (thành viên hội đồng quản trị) mỗi người lại có một suy nghĩ riêng, là một giám đốc điều hành, Vương Nhất Bác ngủ lại công ty tự nhiên thành một điều hiển nhiên

Tiêu Chiến cũng không có nhàn rỗi, liên tiếp nhận được lời mời từ ba cuộc liên hoan đêm trực tiếp, thường xuyên tập luyện đến đêm khuya, sau khi kết thúc, cậu luôn từ chối xe đưa đón đặc biệt của công ty, đặc biệt là vào những ngày tuyết rơi, chỉ thích đi bộ về nhà trọ của mình. Nhìn đôi giày chìm sâu dưới lớp tuyết dày trên đường, mặt đường thay đổi từng bước từ màu trắng sang màu đen, đi không bao lâu một cơn ớn lạnh từ lòng bàn chân truyền khắp toàn thân, lại ủng da dày, lại mũ áo ấm áp cũng ngăn cản không nổi, đây chính là mùa đông ở miền Bắc

Thỉnh thoảng Tiêu Chiến nghĩ nghĩ khi đi trên đường, cũng không biết cái giờ này Cẩu Tể Tể đã đi ngủ hay chưa, ở công ty nghỉ ngơi nhất định không dễ chịu bằng ở nhà, không chừng bây giờ còn đang làm việc ấy chứ, thời tiết càng ngày càng lạnh, thật muốn ôm hắn sưởi ấm

Vương Nhất Bác cũng giống như vậy

Hai người cũng không phải không giao lưu cái gì, gọi video Wechat, nấu cháo điện thoại (buôn dưa lê) không thiếu một cái, nhưng là cách cái màn hình, lại lời nói ấm áp, lại yêu thương dày đặc, không địch lại một cái ôm thực sự

Giao thừa cùng ngày

Trong phòng chờ máy bay, Tiêu Chiến chờ check-in nhàm chán nghịch iPad trong tay, màn hình nhắc nhở Wechat của Cẩu Tể Tể

'Lên máy bay rồi sao?'

'Còn chưa có đâu, đến sớm, chưa check-in nữa'

'Có thể video không?'

Tiêu Chiến lập tức mở video Wechat, người đối diện cũng lập tức nhận

"Hôm nay tại sao không có fan hâm mộ?"

Vương Nhất Bác ở đầu bên kia không có nghe được thanh âm huyên náo như lần trước, cũng không có thấy giống như là biển người, có chút kỳ quái hỏi

"Ừm, tôi không để trợ lý thông báo thông tin ở sân bay, hôm nay là giao thừa, bọn họ cũng phải cùng người nhà ngồi trước TV, mà không phải là đến sân bay đưa đón tôi"

Thanh âm Tiêu Chiến vẫn là dịu dàng trước sau như một, nhưng nhiều hơn là có thể bắt được một tia mệt mỏi

"Anh còn biết giao thừa là phải cùng người nhà đoàn tụ hả, chính anh còn mặc kệ gia đình mình..."

Điện thoại phía bên kia truyền đến giọng hờn dỗi của Vương Nhất Bác

"Em không phải cũng bận rộn ở công ty sao, em nhìn em một chút, mới qua vài ngày, quầng thâm mắt đều có rồi"

Tiêu Chiến đau lòng nhìn khuôn mặt thiếu niên qua màn ảnh

"Em luôn nói Trần Dịch hố tiền em, vậy em phải bảo hắn chia sẻ với mình, đừng chuyện gì cũng đều tự thân đi làm"

"Em biết mà, anh còn không biết xấu hổ nói em, chính anh đi ra ngoài ngay cả trợ lí cũng không mang theo, ngộ nhỡ phát sinh chuyện gì thì làm sao bây giờ"

"Không sao, lúc tôi xuống máy bay sẽ có nhân viên truyền hình tới đón, lại nói, mẹ của trợ lý ngã bệnh, cô ấy một năm mới xin nghỉ một lần, tôi cũng không thể không cho nghỉ nha"

"Được được, anh nói cái gì cũng đúng, à, đúng rồi, anh tham gia liên hoan đêm ở đài nào, em phải xem đúng giờ!!"

"Hồ Nam, Chiết Giang với Liêu Ninh"

"... Một buổi tối anh lại chạy tới 3 nơi, anh thật sự là không chê mệt mỏi!"

Tiêu Chiến nghe ra Vương Nhất Bác có chút tức giận

"Đây không phải là vì kiếm tiền nuôi em sao, em yên tâm, tôi nhất định sẽ mang đến sự vui vẻ cho em!"

"Em cũng không phải thằng nhóc! Tóm lại, anh phải chăm sóc bản thân mình thật tốt, nhất là dạ dày anh"

"Được rồi, anh biết rồi, tuổi còn trẻ làm sao lại lề mề chậm chạp được, em yên tâm, tôi sẽ tự chăm sóc mình"

"Ừm, vậy em tắt trước, Trần Dịch sẽ đến gặp em sau cuộc họp"

"Được"

Cố gắng qua 3 địa phương, ở liên hoan đêm cuối cùng, Tiêu Chiến gặp bạn cũ Nhϊếp Hân, người cậu đã lâu không gặp, trước đó cậu không có xem qua danh sách tiết mục, không biết Nhϊếp Hân trở về, vừa vặn lúc mình đi lên sân khấu đυ.ng phải cô biểu diễn xong, bạn cũ gặp mặt, khiến cậu có một chút vui vẻ ở cái nơi lạ lẫm mà mỏi mệt này

Lúc đi qua Tiêu Chiến, Nhϊếp Hân cũng rất kinh ngạc vui mừng, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, hạ giọng cùng cậu nói một câu

"Diễn xong đến hậu trường tìm tôi, có chuyện muốn nói cho anh"

Tiêu Chiến có chút hiếu kỳ, chắc là muốn ôn chuyện cũ đi, dù sao trong giới này cũng không có mấy người bạn tri kỉ, nên cũng không để ở trong lòng, lập tức đi lên sân khấu

Mặc dù ba tiết mục biểu diễn không giống nhau, nhưng luôn luyện tập thêm ngoài giờ, hiệu quả tiết mục rất tốt

Biểu diễn xong cậu đi vào hậu trường tìm Nhϊếp Hân, Nhϊếp Hân cũng đang chờ cậu suốt

"Còn có sắp xếp gì nữa không?"

"Không có, cô thì sao?"

"Tôi cũng thế, ra ngoài ngồi đi, có việc muốn nói với anh"

"Được"

Hai người tìm thấy quán trà kiểu Trung Quốc, bên trong ngăn cách từng gian một, thật tiện lợi để nói bất cứ điều gì, cũng không muốn ăn gì, chỉ muốn một ấm Phổ Nhị, cậu nhớ Nhất Bác nói Phổ Nhị rất tốt cho dạ dày

Đầu tiên là nói một chút chuyện nhà, trà ngâm nở, qua được nửa ấm, Tiêu Chiến luôn cảm thấy hôm nay Nhϊếp Hân không thích hợp

"Cô làm sao vậy? Vòng vo nửa ngày rồi, rốt cuộc là muốn nói với tôi cái gì?"

Nhϊếp Hân hít một hơi thật sâu

"Có chuyện này tôi cảm thấy chắc chắn phải nói cho anh biết"

"Chuyện gì?"

"Vương... Phó... quên đi, tôi cũng không nói rõ được, anh xem video này đi"

Nhϊếp Hân đưa điện thoại cho Tiêu Chiến

Video là một đoạn giám sát trên đường, Tiêu Chiến nhìn một cái đã nhận ra chiếc xe thể thao màu đen trong hình là xe của Vương Nhất Bác, ước chừng qua ba bốn phút, xuất hiện một cái xe lạ, nhanh chóng đuổi kịp xe Vương Nhất Bác rồi ngay phía trước đột nhiên giảm tốc độ, bởi vì tốc độ hai xe đều rất nhanh, mắt thấy sắp đυ.ng vào, xe thể thao màu đen phía bên phải đánh vòng tránh khỏi xung đột, lại bởi vì không thể kịp thời phanh lại đυ.ng phải gốc cây ven đường...

Mà đổi thành chiếc xe kia không có làm bất kỳ điều gì, không dừng lại mà nghênh ngang rời đi

Hình ảnh vẫn còn tiếp tục, về sau còn có tiếng mưa, Tiêu Chiến đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, lạnh đến toàn thân cậu phát lạnh, có phải hay không trong đêm mưa kia, Vương Nhất Bác trên xe hôn mê không ai biết cũng lạnh như vậy

"Tai nạn xe của Nhất Bác là cố ý?! Là ai? Là ai muốn hại hắn!"

Cắn chặt răng, giọng nói của cậu có chút run rẩy

"Anh bình tĩnh một chút, xem thật kỹ người trên chiếc xe kia"

Tiêu Chiến nhìn một lần, lại một lần, từ lúc mới bắt đầu mờ mịt, càng về sau càng không thể tin nổi

"Đây là, đây là..."

"Không sai, là trợ lý của Phó Mộng Khê"

Thời khắc này không khí nặng nề phảng phất đến ngưng đọng lại, hai người im lặng một lúc lâu

"Tại sao cô lại có đoạn video này..."

"Anh sẽ không nghĩ là tôi có thù, cố ý hãm hại cô ấy đó chứ"

Vẻ mặt Tiêu Chiến thành thật

"Tôi không có ý này!"

"Tôi biết, tôi biết, được rồi không cùng anh nói giỡn nữa. Thời gian trước tôi có nghe nói cô ấy luôn nghe ngóng việc Vương Nhất Bác tai nạn, cảm thấy không thích hợp, nên nhờ người đi điều tra đoạn giám sát này, hôm qua vừa mới mang đến, còn chưa kịp nói cho anh hôm nay đã gặp nhau rồi "

"Cảm ơn"

Người trong cuộc một người mất trí nhớ, một người chạy trốn, nếu như không có Nhϊếp Hân, khả năng mình cả đời này cũng sẽ không biết chân tướng Nhất Bác tai nạn

Nhϊếp Hân lấy lại điện thoại, cắm tai nghe vào, đưa cho Tiêu Chiến

"Anh lại nghe cái này"

Vừa nói, cô mở ra một đoạn ghi âm điện thoại

"Dĩ nhiên không phải là tôi muốn đi! Tôi cũng không nhận ra hắn! Là Khê Tả, Khê Tả bảo tôi đi chặn Vương Nhất Bác, cô ấy nói muốn cùng Vương Nhất Bác nói chuyện, lập tức sẽ tới ngay, bảo tôi nhất định phải giữ hắn lại, tôi... tôi cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra tai nạn"

"Vậy tại sao anh muốn chạy"

"Xe của tôi chưa có đυ.ng phải xe của hắn! Chỉ là bie 4 tiếng (bíp???), con đường này xe qua lại nhiều như vậy, còn thường xuyên có thỏ rừng này chó này, bởi vì tránh né động vật mà xảy ra tai nạn là chuyện bình thường, hiện trường không có đâm nhau tôi mới nghĩ sẽ không có ai đi xem giám sát đường, mà đêm hôm ấy trời lại mưa sẽ khó quan sát, mưa to nên vết bánh xe không còn nữa, tôi mới... Những điều này không liên quan gì đến tôi! Là Phó Mộng Khê! Khê Tả bảo tôi đi! Các người đừng tìm tôi!"

Ghi âm đến chỗ này thì hết, sắc mặt Tiêu Chiến trắng bạch đến đáng sợ, hai tay nắm chặt chén trà gần như sắp muốn bóp nát rồi

"Tôi chỉ có thể giúp anh đến đây thôi, chuyện còn lại tùy thuộc vào anh giải quyết"

"Cám ơn cô Nhϊếp Hân"

"Được rồi, đừng khách sáo với tôi, anh cũng biết tôi là tt (đồng tính), lúc đầu hai chúng ta là cùng chung chí hướng, huống chi anh còn là bạn của tôi, tôi cũng hi vọng hai ngươi có thể tốt hơn, cảm ơn tôi ấy hả, vậy tiền trà hôm nay anh mời nhé, tôi đi trước, tí tôi gửi cho anh"

Tiêu Chiến nhìn đồ Nhϊếp Hân gửi, trong lòng cảm xúc lẫn lộn (ngũ vị tạp trần), tức giận mình dĩ nhiên bị xoay lòng vòng, tức giận Phó Mộng Khê là vì mình mới dùng người chặn xe Nhất Bác, tức giận mình chính là hung thủ gián tiếp, nhưng trong lòng lại thở dài một hơi, bởi vì cậu biết có những thứ này rồi, video của cô gái kia sẽ không uy hϊếp được cậu và Nhất Bác, đồ vật trong tay cô có lẽ chỉ khiến cho sự nghiệp cậu với Nhất Bác gặp sự cố, sẽ khiến cho hai đứa trở thành mục tiêu công kích, nhưng đồ vật trong tay cậu có thể trực tiếp đưa cô vào cục cảnh sát, cái gì nhẹ cái gì nặng, cô nhất định sẽ rõ ràng