Vừa mới bước vào cửa, Vương Nhất Bác đã bắt đầu biểu diễn màn chân chó (nịnh) của mình
"Chiến ca, bữa tối hôm nay để em nấu" (Chiến ca đến đây cái nàng ơiiii)
"Tôi muốn uống canh bí đỏ"
"... Vậy vẫn là ca tới đi"
"Chiến ca, anh khát không, Trần Dịch đi công tác tặng chúng ta Phổ Nhĩ thượng hạng (thành phố Phổ Nhĩ tỉnh Vân Nam), trà làm ấm dạ dày"
"Tôi không uống"
"Chiến ca, em đi rửa ít trái cây nhé"
"Vương Nhất Bác!"
Tiêu Chiến nhìn hắn lắc lư trước mắt mình, một bộ dáng vẻ muốn lấy lòng, có chút dở khóc dở cười
"Em đứng vào đây, tôi hỏi em, buổi trưa hôm nay em rốt cuộc là như thế nào?"
Tiêu Chiến biết thằng nhóc này từ sau khi mất trí nhớ rất không có cảm giác an toàn, cho nên bất kể là vấn đề gì vẫn phải hỏi cho rõ ràng, cậu cũng không muốn tích tụ lại đến sau này cùng một lúc bộc phát
Vương Nhất Bác không nghĩ tới Tiêu Chiến bị mình làm tức giận vô cớ, còn một mực muốn biết nguyên nhân mình tức giận
Nhưng là muốn hắn làm sao nói đây, nói hắn bởi vì nhìn thấy tin nhắn không rõ ràng của người phụ nữ kia trên WeChat mà hoài nghi anh? Nói scandal hai người không làm sáng tỏ làm hắn vẫn mãi nhớ đến bây giờ? Nói rằng việc hắn tức giận liên quan tới Phó Mộng Khê và Tiêu Chiến lại không nói với mình biết?
Vương Nhất Bác biết, những lý do này chính hắn cũng nói không nên lời, nói ra chính là hắn không tin tưởng Tiêu Chiến
Đứng trước cửa phòng bếp, ấp úng nửa ngày
"Em, em thấy hai người nhảy dựa gần nhau như vậy em mới tức giận!"
Tất nhiên đây là một lý do, đó là một lý do mức độ nhẹ
"Cứ như vậy?"
Tiêu Chiến hỏi có chút khó tin
"Cũng bởi vì lí do này buổi trưa em tức giận lớn như vậy?"
Một chút Vương Nhất Bác cũng không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa, đi tới rồi ôm lấy Tiêu Chiến, cằm đặt trên bả vai cậu
"Chiến ca, chúng ta không nói cái này nữa, đều là em không tốt, em không nên nổi giận với anh, đệ đệ biết sai rồi~"
Vương Nhất Bác mang theo thanh âm ủy khuất cùng hơi thở có chút nóng rực thổi vào trong tai Tiêu Chiến
"Được rồi được rồi, tôi mới không cùng trẻ con chấp nhặt!"
Cho Vương Nhất Bác một cái kiêu ngạo, Tiêu Chiến đổ bí đỏ cắt gọn trên thớt vào trong nồi, mùi thơm trong phòng bếp lan tỏa ra
"Thơm quá!"
Bụng Vương Nhất Bác lúc này không ý tứ kêu lên
"... Chiến ca, em đói"
"Em còn không biết xấu hổ mà nói, tôi cũng đói bụng đến bây giờ có được hay không, nồi lẩu lúc trưa cũng còn chưa được ăn, đều tại em!"
"Đều tại em đều tại em, Chiến ca anh nói anh muốn ăn cái gì, hôm nay đệ đệ nhất định thỏa mãn anh!"
"Tôi muốn ăn em"
Tiêu Chiến trừng mắt liếc hắn một cái
"Hả? Bây giờ hả? Không được nha ca, em chưa ăn cơm sẽ không có sức lực làm mà"
"??? Vương Nhất Bác đầu óc em toàn chứa cái gì thế hả! Tôi nói ăn không phải ăn em mà là nói ăn cái kia! Là ăn thịt!"
"A haha, là em nghĩ nhiều rồi, bất quá hình ảnh ăn thịt người quá đẫm máu, anh người già này vẫn là nghĩ ít thôi"
"Vương Nhất Bác tôi thấy hôm nay em muốn ăn đòn có phải hay không"
Hai tay Tiêu Chiến hướng tới bên hông Vương Nhất Bác, cậu biết thằng nhóc này sợ ngứa nhất
"Ha ha, ca em sai rồi ca, không được, em không chịu được, ca, ca, nồi cháo!"
Tiêu Chiến lúc này mới buông hắn ra
"Nhanh đi lấy bát đũa, ăn cơm rồi"
Khoảng thời gian ấm áp cuối cùng cũng trở về, hai người nói ra chuyện buổi trưa cũng vui vẻ hơn nhiều rồi, Vương Nhất Bác chủ động xin đi rửa bát, một giây trước còn ngâm nga bài hát, một giây sau choáng váng vì cơn đau bất chợt trong đầu, không cầm nổi bát nữa
Tiêu Chiến nghe thấy âm thanh đồ sứ rơi xuống mặt sàn, đi tới thấy Vương Nhất Bác lấy tay còn dính nước ôm đầu
"Nhất Bác! Em làm sao vậy?"
Trong giọng nói đều là lo lắng
Đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác đau đầu, không biết là di chứng tai nạn xe lưu lại
"Không sao, từ sau khi mất trí nhớ thỉnh thoảng sẽ đau đầu"
Tiêu Chiến vịn hắn vào phòng ngủ
"Chiến ca em còn chưa rửa xong mà"
Vương Nhất Bác cảm thấy mình đỡ hơn chút liền muốn đứng dậy đi vào phòng bếp
"Có anh ở đây rồi, em thành thật mà nghỉ ngơi cho tôi"
Tiêu Chiến nói, dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa bóp thái dương cho thằng bé, trước kia mình thức đêm thiết kế bị đau đầu, làm như thế này sẽ đỡ hơn nhiều
"Em đã đi bệnh viện khám chưa"
"Em đã đi rồi, bác sĩ nói loại di chứng này là bởi vì trong đầu có một cục máu bé không có cách nào tiêu được, chỉ có thể thông qua nghỉ ngơi mới làm dịu lại, cũng có thể là lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ sẽ tốt lên, tóm lại chính là không có việc lớn gì, anh cứ yên tâm đi!"
"Em làm sao đều không nói cho tôi biết... "
Tiêu Chiến cảm thấy tự trách, Nhất Bác xảy ra tai nạn là bởi vì chính mình, bệnh nhức đầu mình cũng không biết, làm sao lại không chú ý như thế
"Về sau không thoải mái nhất định phải nói cho tôi, đi bệnh viện cũng phải bảo tôi"
Trong giọng nói Tiêu Chiến mạnh mẽ hiếm thấy khiến trong lòng Vương Nhất Bác cảm thấy thật ấm áp
"Được, về sau cái gì cũng nói cho anh biết"
Được xoa bóp rất dễ chịu, Vương Nhất Bác cũng có chút lười
"Chiến ca em buồn ngủ quá, hôm nay không muốn tắm rửa có được hay không~"
"Được, vậy sáng mai tôi gọi em dậy"
Tiêu Chiến trả lời, tay cũng không ngừng
Vương Nhất Bác 'ừm' một tiếng rồi tìm cái vị trí thoải mái trong ngực Tiêu Chiến chuẩn bị ngủ
Đến lúc Vương Nhất Bác ngủ rồi, cậu mới dừng cái tay mỏi nhừ lại, thoáng xê dịch, đặt dựa vào gối, đắp chăn cẩn thận, nghiêng người nhìn Cẩu Tể Tể trong ngực của mình đã tiến vào mộng đẹp, nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn, đứng dậy từ bỏ ý định đi rửa mặt
Trong phòng bếp, bát đũa trong chậu với mảnh sứ vỡ trên mặt đất còn nằm lẻ loi ở đó, chủ nhân đã sớm quên bọn chúng, cái gì rửa chén, cái gì quét nhà, nào có quan trọng bằng việc Cẩu Tể Tể ngủ, nhưng là buổi sáng ngày mai dậy, Tiêu Chiến chắc sẽ bận bịu đây
*Tèn ten
Dựa theo nguyện vọng của các nàng vậy mình sẽ để Nhất Bác gọi anh Chiến là Chiến ca nhé, mà có Chiến ca thì sẽ có đệ đệ nè :3
Bởi vì trong chữ cứng những chỗ đó tác giả dùng 战哥( Chiến ca), 弟弟( đệ đệ) nên theo nguyện vọng các nàng cứ Hán Việt mà xài cho cute haha, còn lại vẫn là anh/em đó