Lỡ Yêu Anh Rồi Thì Phải Làm Sao [Bác Quân Nhất Tiêu]

Chương 71

Tiêu Chiến không biết tối hôm qua Vương Nhất Bác đi ngủ lúc nào, xem phim xong hẳn là rất muộn

Cậu rón rén từ trên giường ngồi dậy, nhét chăn vào cho Vương Nhất Bác, tắm rửa xong dự định đi làm bữa sáng

Những ngày qua Vương Nhất Bác cực kì cực kì cưng chiều mình, Tiêu Chiến hồi nhỏ luôn mang dáng vẻ người anh trai hàng xóm, rất biết điều, chỉ có cậu đi chăm sóc người khác, có rất ít người chăm sóc cậu như thế, vì thế cho dù là cha mẹ cũng không có cưng chiều cậu như vậy, lần đầu tiên có một người thật sự đem mình đặt trong lòng bàn tay, cảm giác sợ rơi sợ vỡ, Tiêu Chiến rất là hưởng thụ

Tuy rằng sốt đã giảm rồi, nhưng phát hiện cả người mình đều lười, rõ ràng rất muốn nằm ở trên giường, như vậy Vương Nhất Bác vừa mở mắt ra là có thể nhìn thấy mình. Mỗi ngày hai người cũng không thể cứ ra ngoài ăn sáng, Cẩu Tể Tể cũng đã xuống bếp mấy lần, với lại chờ hắn dậy không biết sẽ là mấy giờ, loại nấu cơm này quả nhiên là chờ mình tới

Trên người Vương Nhất Bác chưa từng nhắc đến đồng hồ sinh học, chỉ cần không có chuyện gì, tự nhiên tỉnh dậy lúc nào đều có khả năng, mấy ngày nay cũng không ngoại lệ

Tiêu Chiến nấu canh bí đỏ, gần như đã sẵn sàng để hầm thành cháo bí đỏ, người trong phòng ngủ một chút động tĩnh đều không có

Tối ngày hôm qua Vương Nhất Bác ăn không ít, Tiêu Chiến thì khác, nói chính xác thì cho vào trong bụng có mỗi cái ốc quế, nói không đói bụng là không thể nào, huống hồ bây giờ mặt trời lên canh ba (23 giờ đến 1 giờ sáng) mình có thể chờ nhưng nồi cháo không thể chờ. Nếu người trong phòng không ra, vậy thì mình bê vào thôi (sao lại sớm như vậy nhỉ hmmm)

Vào trong phòng Tiêu Chiến cũng không có ý tứ muốn gọi Vương Nhất Bác dậy, ngồi xuống bên cạnh hắn bắt đầu ăn, mùi bí đỏ thơm lan khắp phòng, tuy rằng Vương Nhất Bác người còn đang ngủ, nhưng khứu giác đã sớm tỉnh rồi, mùi thơm từ mũi chui xuống dạ dày, con sâu ham ăn đã sớm bị tỉnh, Vương Nhất Bác xoa xoa cái bụng bẹp của mình, mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy thủ phạm gợi lên cơn đói đang ngồi bên cạnh ăn ngon lành

"Tiêu lão sư, cậu cũng quá xấu rồi, không gọi tôi dậy cùng ăn thì thôi, còn ngồi ăn bên cạnh, nào có ai bắt nạt người như vậy chứ"

Vương Nhất Bác vừa mới tỉnh dậy giọng còn khàn khàn, lại còn giả giọng ngây thơ (nãi thanh nãi khí : âm thanh hơi thở như trẻ em còn đang bú sữa hoathunganhoa.wordpress), gợi cảm không nói ra được

"Hừ, tôi còn không rõ anh, lần nào gọi anh dậy cũng phải cùng tôi dây dưa nửa ngày, vì thế cứ chờ anh tự dậy là được rồi, quả nhiên sức mạnh đồ ăn chính là vĩ đại"

Tiêu Chiến nói xong nhíu mày

"Được rồi, nhanh đi tắm rửa, cháo tôi chuẩn bị cho anh rồi, không ăn nhanh sẽ nguội"

"Được!"

Vương Nhất Bác chạy vội vào nhà tắm, đi tới cửa còn không quên quay đầu lại la một câu

"Tiêu lão sư ăn từ từ, chờ tôi cùng ăn đấy"

"Biết rồi!"

Tiêu Chiến buông món ăn ngon trong tay xuống, cầm lấy iPad ngày hôm qua hai người cùng xem phim, tua lại đoạn ngày hôm qua cậu ngủ quên, hồi tưởng lại nguồn cảm hứng lúc trước của mình

Vương Nhất Bác dùng mười phút giải quyết vấn đề tắm rửa, đi ra thấy Tiêu Chiến thật sự nghe mình nói không ăn trước và đợi mình

"Bạn học Tiêu Chiến, cậu không ngốc đó chứ, tôi bảo cậu ăn từ từ, cũng không phải bảo cậu bỏ bát xuống chờ tôi, rồi cháo nguội thì làm sao bây giờ, cậu có thể vì dạ dày mình nghĩ một chút hay không" một ánh mắt đưa tới

Tiêu Chiến cười cười, đưa bát cháo đầy cho hắn

"Tôi biết rồi, đây không phải còn có anh nhớ sao, tôi sẽ không phải lo nữa, đúng rồi, ngày hôm qua anh thật sự xem Dumbo xong rồi?"

"À, mới phát hiện ra phim hoạt hình cũng khá hay"

"Không nhìn ra nha Cẩu Tể Tể, anh vậy mà đã xem phim hoạt hình nguyên một ngày"

"Lúc xem phim tôi đã nghĩ, khi cậu mới xem cái này nhất định rất đáng yêu, khẳng định không lão thành giống như bây giờ" (tuổi cao đức trọng lại duyệt lịch nhiều :v?)

"Này! Tể Tể thối, anh nói ai lão thành, tôi còn trẻ có được hay không, không phải tôi khoác lác với anh, tôi nói mình 18 đều có người tin!"

"Đều sắp gần ba rồi... "

Vương Nhất Bác cho một ánh mắt ghét bỏ

"Được đó Vương Nhất Bác, nhìn tôi chán rồi đúng không, lá gan càng ngày càng lớn, ngày mai tôi dọn ra ngoài!"

"Anh Chiến! Em sai rồi anh Chiến! Anh Chiến trẻ nhất! Anh Chiến đẹp trai nhất!"

Tiêu Chiến ném cái gối qua

"Bắt đầu rồi phải không, lại bắt đầu rồi phải không"

"Được rồi được rồi, không đùa với cậu, Tiêu lão sư tôi đi rửa bát đây"

Vương Nhất Bác né tránh cái gối đập về phía mình, linh hoạt lấy cái bát trong tay Tiêu Chiến, làm cái mặt quỷ, chạy nhanh ra ngoài

Sau đó Tiêu Chiến cũng theo ra ngoài, Vương Nhất Bác rửa bát, cậu đứng bên cạnh nhìn, từ khi nào bên cạnh mình có thằng nhóc vừa mặn vừa ngọt này, lúc mình học đại học chắc hắn mới lên cấp hai đi (sơ trung), khi đó mình chắc chắn không nghĩ tới sẽ yêu một người nhỏ hơn mình 6 tuổi, lại còn là con trai, quả nhiên cái thứ gọi là tình cảm này không thể có tiêu chuẩn nào tính được

Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác thu dọn

"Cẩu Tể Tể, anh có phải là chưa từng thấy tranh vẽ của tôi phải không, anh vào phòng khách chờ tôi!"

"Được"

Vương Nhất Bác cho rằng Tiêu Chiến muốn cho hắn xem tác phẩm thiết kế trước đây của cậu, không nghĩ tới Tiêu Chiến lấy ra bảng vẽ và bút cảm ứng

"Ngày hôm nay anh coi như làm người mẫu cho tôi, tôi tại hiện trường vẽ cho anh một bức"

Vương Nhất Bác trước giờ chưa từng làm người mẫu cho người khác, Tiêu Chiến nghiêm túc cẩn thận đánh giá bộ dáng hắn từ trên xuống dưới thật sự rất không quen thuộc, toàn thân cứng ngắc ngồi trên ghế salon cũng không dám động

"Tôi nói anh tại sao lại cứng ngắc như vậy"

Tiêu Chiến cố gắng nhịn cười

"Anh đừng căng thẳng, chính là tôi vẽ anh còn sốt sắng như vậy làm gì"

"Cậu vẽ tôi đương nhiên không sốt sắng, tại cậu liên tục nhìn chằm chằm vào tôi ai mà chịu được chứ"

Vương Nhất Bác nhỏ giọng oán trách

"Được rồi được rồi, kiên trì một chút nữa, tôi rất nhanh sẽ vẽ xong, anh đừng nghĩ tôi đang nhìn anh, hãy nghĩ anh nhìn tôi là được rồi"

Phương pháp của Tiêu Chiến quả nhiên hữu hiệu, Vương Nhất Bác đem sự chú ý của mình chuyển đến trên người cậu thật sự thả lỏng ra không ít

Không thể không nói, dáng vẻ Tiêu Chiến chăm chú như vậy cùng trước kia mình đã từng thấy rất khác nhau, không phải dáng vẻ sôi nổi trên sân khấu, cũng không phải ôn nhu trong ngày thường, là một loại nghiêm túc trước nay chưa từng thấy, hơn nữa dáng vẻ nghiêm túc này thật sự rất đẹp trai, càng có sức hấp dẫn, giống như ai liếc mắt nhìn rồi đều không thoát ra được, lúc này trong lòng Vương Nhất Bác có một niềm kiêu ngạo nho nhỏ, người ưu tú như vậy là của hắn, ai cũng không cướp được

Chúc các cậu năm mới vui vẻ! 2020 vui vẻ! Một năm mới với những nguyện vọng mới, nhưng sức khỏe luôn phải được ưu tiên hàng đầu nhá! ♥♥♥