Lỡ Yêu Anh Rồi Thì Phải Làm Sao [Bác Quân Nhất Tiêu]

Chương 64

Tháng ngày một ngày lại một ngày trôi qua, tình cảm của hai người cũng dần dần đi vào quỹ đạo, bất tri bất giác đã đến kì nghỉ Quốc khánh Vương Nhất Bác mong đợi nhất, hắn không biết Tiêu Chiến muốn dẫn mình đi đâu, nhưng vẫn rất tràn đầy mong đợi

Trong điện thoại Tiêu Chiến nói một giờ sau sẽ đến, để cho Vương Nhất Bác chuẩn bị một chút

Vương Nhất Bác trong phòng thay đồ đi vòng vo nửa ngày, vừa bắt đầu mặc một thân âu phục màu xanh thẫm, thậm chí còn thắt hẳn cà vạt, đứng trước gương soi qua soi lại, nhớ tới Tiêu Chiến từng tặng cà vạt cho Trần Dịch, lại không tặng mình, tháo cà vạt ra

"Âu phục quá trang trọng rồi! Không hợp với mình" (ps: cái người kiêu ngạo này)

Nghĩ nghĩ vẫn là nên mặc quần áo thường ngày, lại thay một bộ thể thao, nhìn tới nhìn lui nó cũng quá là thường ngày rồi, có vẻ không trang trọng lắm, đổi!

Sau đó là một cái t trắng với quần harem đen, nhưng là không tìm được cái áo khoác nào có thể phối được, mùa này mặc như vậy ra ngoài vẫn là có chút lạnh nhỉ, đổi!

Cũng không biết thử bao nhiêu thứ, mãi đến tận Tiêu Chiến đến hắn còn chưa nghĩ ra mình rốt cuộc phải mặc cái gì, cho tới khi Tiêu Chiến tìm thấy Vương Nhất Bác ở phòng thay đồ, hắn đã nhìn chằm chằm đống quần áo đến phát hỏa

Vương Nhất Bác vừa quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Chiến đứng ở cửa, trong nháy mắt suy nghĩ bị tắc nghẽn, hai cái tay vô ý thức che đi vị trí quan trọng

Tiêu Chiến vốn là cũng không cảm thấy cái gì, bị động tác này của hắn trái lại kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến buồn cười

"Cẩu Tể Tể anh đang che cái gì ở đây thế, cũng không phải không có mặc"

"Tôi... khụ! Tôi không biết cậu muốn đi đâu, nên không biết mặc cái gì cho thích hợp..."

Vương Nhất Bác càng nói âm thanh càng nhỏ, Tiêu Chiến nhìn quần áo chất đầy đất, bất đắc dĩ lấy tay che mặt, cũng không biết hắn đây là thử bao nhiêu thứ rồi

"Được rồi, tôi chọn cho anh nhé"

Tiêu Chiến chưa từng thử đống quần áo này lấy ra áo thun đỏ với cái quần harem đen

"Áo khoác này tôi mới mua cho anh, cùng một kiểu với cái của tôi, chẳng qua là màu trắng"

Tiêu Chiến nói qua chỉ chỉ bộ bóng chày màu đen trên người mình, bên trong là một cái t xanh lam, Vương Nhất Bác nhận lấy áo khoác, mặc vào lại ra đứng trước gương đỏm dáng, nhìn trang phục của mình lại nhìn một thân Tiêu Chiến

"Không tồi không tồi, ánh mắt người tôi thích thật là tốt"

Từ xưa tới nay đỏ xanh thành cp, áo khoác lại là phối trắng đen, Vương Nhất Bác cực kì thỏa mãn, quay đầu hưng phấn hỏi

"Được rồi, chúng ta đi đâu?"

"Chúng ta đến thành phố A, ngày mai là Quốc khánh, tôi đưa anh đi xem kéo quốc kì"

Vương Nhất Bác không thể hiểu được Tiêu Chiến đây là làm cái gì, thật vất vả mới được nghỉ tại sao phải dậy sớm đi xem kéo quốc kì, nhưng mình lại không được phản bác

"Được, vậy chúng ta đi luôn bây giờ, đến khách sạn còn có thể ngủ thêm một lát"

Ngày hôm sau ba giờ sáng Vương Nhất Bác vô cùng không tình nguyện bị Tiêu Chiến kéo tới Thiên An Môn, lúc đến đã có biển người

"Không phải chứ, nhiều người như vậy, nếu chúng ta không cao, ngày hôm nay cũng chỉ có thể nhìn đầu người"

Vương Nhất Bác thấy có nhiều người cầm điện thoại chụp ảnh, hỏi Tiêu Chiến

"Cậu có muốn chụp ảnh không?"

"Không cần"

Tiêu Chiến kéo tay Vương Nhất Bác

"Cẩn thận không bị lạc"

"Tôi cũng không phải đứa trẻ"

Vương Nhất Bác tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn là hăng hái nắm chặt cái tay ấm áp kia

"Tiêu Chiến, cậu tại sao muốn xem kéo quốc kì"

Vương Nhất Bác không hiểu hỏi

Ngay lúc này, lá cờ đỏ năm sao kéo tới điểm cao nhất, Tiêu Chiến không trả lời vấn đề của hắn, mà là giơ lên bàn tay hai người nắm chặt, hét

"Tôi đưa người tôi yêu nhất đến đây, ngài nhất định phải làm chứng giúp tôi! Chúng tôi sẽ hạnh phúc!"

Âm thanh đã sớm bị tiếng người tiếng người xung quanh nhấn chìm, nhưng mỗi một chữ đều rơi vào tai Vương Nhất Bác, giờ khắc này hắn không rõ mình là cảm giác gì khi nghe được Tiêu Chiến nói, có kinh ngạc, có cảm động, còn có một loại cảm giác thiêng liêng, từ trước chỉ nghe người khác nói qua, hai người yêu nhau nhất định phải cùng đi đến Thiên An Môn một lần xem kéo quốc kì, để cho tổ quốc chứng kiến người mình yêu nhất, loại cảm giác đó so với lời thề hẹn ước trên giáo đường càng thiêng liêng hơn, nhiệt huyết càng sôi trào, giờ khắc này Vương Nhất Bác mới chính thức cảm nhận được cái cảm giác này, hắn cũng đối quốc kỳ hét lên

"Tôi yêu Tiêu Chiến! Hãy chứng kiến cho chúng tôi"

Hai người nhìn nhau nở nụ cười, trong mắt chỉ có nhau, giờ khắc này giống như Thiên An Môn chỉ có hai người bọn họ, trước mắt người mẹ tổ quốc cùng nhau bằng lòng cam kết

Xem xong kéo quốc kì rồi, Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác tới một khu nghệ thuật, có một cửa hàng bị khóa lại, xem dáng vẻ chắc là đã lâu cũng không có người đến

"Đây là đâu?"

Vương Nhất Bác không hiểu hỏi

"Vào xem sẽ biết"

Tiêu Chiến lấy ra chìa khóa mở cửa. Đây là một studio rất đơn giản, vừa bước vào là một phòng khá trống trải, bày một bàn vẽ ở góc, còn có cái ghế tròn nhỏ bên cạnh, Vương Nhất Bác đang muốn đi xem lại thấy Tiêu Chiến đi vào một gian bên trong, bên trong để rất nhiều tranh phác thảo, bản thảo thiết kế, mặt trên đều trải một lớp bụi mỏng, hẳn là chủ nhân chúng nó rất lâu chưa đến đây

"Đây có phải là studio của cậu không?"

Vương Nhất Bác lật lên từng cái bản thảo, không thể không nói cho dù Tiêu Chiến không tiến vào giới giải trí nhất định cũng sẽ toả sáng trong ngành thiết kế, mỗi cái bản thảo thiết kế đều rất đặc biệt, rất để tâm

Tiêu Chiến lại đưa cho Vương Nhất Bác một chiếc chìa khóa

"Nơi này xem như là nơi sinh hoạt trước khi tôi vào làng giải trí đi, tôi trước giờ cũng không mang người khác tới nơi này, nó trong lòng tôi mà nói là một thánh địa, khi gặp phải chuyện gì đó, tôi đều tới đây, nó có thể khiến tôi yên tĩnh lại lắng nghe nội tâm của mình. Ầy, đây là chìa khóa nơi này"

"Nơi quan trọng như vậy, cậu... tại sao dẫn tôi tới, còn đưa chìa khóa cho tôi"

Trong lòng Vương Nhất Bác rất là vui vẻ, nhưng lại rất muốn biết nguyên nhân

"Ngộ nhỡ ngày nào đó tôi giận anh, không vui, anh có thể đến đây tìm tôi"

Tiêu Chiến quay đầu lại nhìn hắn

"Phòng ngừa vạn nhất mà, tôi chỉ muốn cho anh lúc nào cũng có thể tìm thấy tôi"

Vương Nhất Bác bước lên ôm lấy Tiêu Chiến

"Tôi mới không để cậu không vui, tôi sẽ ở bên cậu mỗi khi cậu đến đây, sẽ không để cậu một mình"

Tiêu Chiến sờ sờ đầu hắn

"Cẩu Tể Tể ngoan, anh nói được làm được nha"

Vương Nhất Bác vẫn cầm vài tờ tranh phác thảo nhìn tới nhìn lui, có một bản vẽ một studio rất tương tự nơi này, nhưng lại không giống nhau lắm

"Tiêu Chiến, cậu có phải là còn muốn mở studio?"

Tiêu Chiến đi tới nhìn bản thảo kia

"Đây là tôi vẽ khi quyết định tiến vào giới giải trí, khi đó đã nghĩ đợi ngày nào đó cái vòng tròn này không sống được nữa, liền đi Ísland lập studio như vậy, nhất định cũng có thể có cuộc sống tốt"

"Được! Chờ cậu lúc nào muốn đi, chúng ta sẽ cùng đi"

"Kỳ thực đưa anh đến đây chính là muốn cho anh hiểu rõ tôi trước đây, không muốn để anh không biết gì cả đối với quá khứ của tôi, tôi muốn anh biết phiên bản đầy đủ của mình, tôi nghĩ đây cũng là một loại cam kết đi"