Lỡ Yêu Anh Rồi Thì Phải Làm Sao [Bác Quân Nhất Tiêu]

Chương 60: Biệt thự•Yêu nhau

Nhϊếp Hân đi rồi, Tiêu Chiến ngồi một mình ở đó rất lâu, có lẽ mình thật sự không nên ép buộc hắn phải nhớ lại quá khứ, không có những ký ức ấy hai người cũng có thể lại bắt đầu lại từ đầu

Lúc lái xe trở lại biệt thự Vương Nhất Bác vẫn chưa có về, Tiêu Chiến lên lầu thu dọn hành lý, thu dọn gần xong rồi lại đi ra ngoài một chuyến, mang về một cái hộp tinh xảo, cho vào trong túi, suy nghĩ hồi lâu, cậu vẫn là đem cái gì đó trong hộp lấy ra, tựa như bảo bối xem đi xem lại, rồi lại bỏ vào trong túi, còn cái hộp đáng thương thì nằm lẻ loi trong thùng rác.

Tiêu Chiến chần chừ ở cửa một thời gian dài vẫn là không thấy bóng người an vị ở trên sô pha chờ cậu trở về

Vương Nhất Bác vừa mở cửa đã nhìn thấy toàn bộ thu dọn của Tiêu Chiến, tự nhiên cho là cậu là muốn rõ ràng, không cách nào chấp nhận mình bây giờ, định trực tiếp trở về phòng, không hứng thú muốn cùng Tiêu Chiến nói chuyện, lại bị cậu gọi lại

"Nhất Bác!"

Bất luận lúc nào, yêu Tiêu Chiến Vương Nhất Bác đều trở thành người không có tiền đồ, vừa nghe thấy cậu gọi mình, hai chân liền không nghe sai khiến, không nhúc nhích nửa bước

"Nhất Bác, tôi muốn... giải trừ hôn ước"

Tiêu Chiến vừa nói, Vương Nhất Bác cảm giác trong nháy mắt rơi vào hầm băng toàn thân giống như phát lạnh, hai tay của hắn nắm chặt thành nắm đấm, nỗ lực để cho mình bình tĩnh lại, cho dù trong lòng có đau đến thế nào cũng không thể rơi lệ

"Đây có phải là điều cậu muốn nói với tôi không, chính cậu đã đưa ra quyết định, cần gì phải hỏi tôi"

Vương Nhất Bác nói xong liền muốn đi, hắn không muốn thấy Tiêu Chiến, hắn sợ chính mình sẽ không nỡ, sẽ muốn cầu xin cậu ở lại

Tiêu Chiến bước lên kéo Vương Nhất Bác

"Anh nghe tôi nói hết đã"

Tiêu Chiến kéo Nhất Bác quay mặt về phía mình, nhìn vào mắt hắn

"Anh không phải là muốn để tôi dứt bỏ đoạn quá khứ này đến yêu anh sao, vậy chúng ta cùng bắt đầu lại từ đầu, tôi bỏ xuống tất cả quá khứ, cả việc liên quan tới hôn ước, chỉ cần là điều anh để tâm, chúng ta tất cả đều ném xuống. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ cố trong lòng mình trong mắt mình đều là Vương Nhất Bác của hiện tại, anh hiện tại, tin tưởng tôi được không"

Trong một thời gian ngắn ngủi mọi việc chênh lệch quá lớn, càng miễn cưỡng để cho Vương Nhất Bác bức ra nước mắt, âm thanh run rẩy hỏi

"Vậy cậu thu dọn hành lý không phải muốn rời đi sao?"

"Anh nói anh yêu tôi, anh còn nói tôi yêu anh bây giờ, vì lẽ đó tôi chỉ dự định trở lại chỗ ở của mình, nhưng cũng không phải muốn rời khỏi anh, tôi cũng cần thời gian tự mình sắp xếp lại một chút, tiếp tục ở nơi này bóng dáng của quá khứ sẽ ảnh hưởng đến tôi, như vậy đối với anh bây giờ thật không công bằng, chúng ta từ từ đi, liền từ từ bắt đầu nói chuyện yêu đương, có được hay không"

Vương Nhất Bác gật gật đầu

"Vậy cậu không được lừa tôi"

"Tôi lừa anh làm gì, Cẩu Tể Tể đưa tay cho tôi"

" Đây là cái xưng hô gì, khó nghe như vậy, tôi mới không cần cái tên gọi này" Vương Nhất Bác oán trách

"Anh trước tiên đưa tay cho tôi"

Tiêu Chiến giống như làm ảo thuật, từ phía sau lấy ra một chiếc nhẫn giống hệt với chiếc trên ngón giữa của mình, đeo vào tay Vương Nhất Bác, một bên đeo một bên vừa nói

"Cẩu Tể Tể dễ nghe cỡ nào, đây chính là tên thân mật! Chê khó nghe anh cũng phải nghe"

Hai người mười ngón đan xen

"Này, anh nhìn xem có được hay không"

Tiêu Chiến thở dài nói

"Tôi không biết đã không còn hôn ước tôi nên cho anh một cam kết thế nào, anh đối với tôi như vậy lại không có cảm giác an toàn, nghĩ tới nghĩ lui liền mua cặp nhẫn mà mình thấy ưng nhất"

Cậu giơ tay Vương Nhất Bác lên

"Bây giờ đeo lên, anh chính là của tôi"

Cười cười lau đi nước mắt trên mặt người trước mắt

"Tôi cũng chưa từng nhìn thấy anh khóc, Cẩu Tể Tể anh sau này chỉ được khóc cho tôi xem"

"Mới không muốn"

Vương Nhất Bác quay mặt qua chỗ khác, qua loa quệt một cái trên mặt

"Anh khóc lên thật là đáng yêu, bị người khác lừa đi thì làm sao bây giờ"

"Đều lúc nào rồi cậu còn có tâm tình trêu ghẹo tôi! Cậu... cậu chừng nào thì đi"

"Cùng anh nói cũng không xê dịch gì nhiều, vậy tôi hiện tại muốn đi rồi"

Vương Nhất Bác nghe vậy càng làm đầu cúi xuống, trong lòng một trăm lần không muốn, Tiêu Chiến nhìn hắn đứng thẳng tại chỗ, dáng vẻ cũng không nhúc nhích

"Làm sao, lúc này mới vừa mới bắt đầu yêu đương, liền bắt mình tôi cầm valy đi trở về nhà à, tôi thậm chí xe còn không có"

"Tôi đây không phải là không muốn cậu rời đi sao" Vương Nhất Bác tiếp nhận chìa khóa xe Tiêu Chiến đưa tới

"Này đi thôi, tôi đưa cậu về"

"Làm một hành động tốt, bằng không tiêu chuẩn bạn trai nhỏ cũng không hợp lệ nha"

Dọc theo đường đi hai người vẫn trái một câu phải một câu nói, giống như không thiếu đề tài tán gẫu, nhưng có vẻ đoạn đường này càng là ngắn ngủi

"Tôi đến, Cẩu Tể Tể anh chờ tôi một chút, tôi đi lên trước đã"

Nói xong Tiêu Chiến liền nhấc valy chạy lên lầu, Vương Nhất Bác ngẩng đầu chăm chú nhìn cái đèn phòng Tiêu Chiến vừa mới bật liền tắt, không tới năm phút đồng hồ, người mình tâm tâm niệm niệm lại xuất hiện trước mặt mình

"Đi thôi, tôi đưa anh về"

Vương Nhất Bác kinh ngạc

"Tôi đưa cậu về, cậu làm sao còn muốn đưa tôi trở lại, lại nói cậu không có xe, một mình xa như vậy làm sao để trở về?"

"Nhưng quá muộn rồi một mình anh lái xe tôi cũng không yên tâm"

Tiêu Chiến làm bộ rất khó khăn nhíu mày lại, nho nhỏ liếc Vương Nhất Bác một cái

"Nếu đã vậy, tôi đành cố chịu một chút đêm nay ngủ lại nhà anh đi"

Vương Nhất Bác được một chút ngọt ngào của ngày hôm nay đập cho có chút mơ hồ, Tiêu Chiến nhìn người ngơ ngác trước mắt người cười ra tiếng, búng một cái trên trán hắn

"Đi thôi, đồ ngốc ~ "

Vương Nhất Bác xoa xoa cái trán bị đau, miệng nhếch lên, tất cả những thứ này không phải là mơ, thật tốt

Lúc mở cửa, Vương Nhất Bác quay đầu lại nói với Tiêu Chiến

"Ngày mai tôi bảo Trần Dịch đổi về mật mã khóa, mật mã cố định, vẫn là 0520"

"Làm sao, bây giờ anh lại không ăn giấm trước đây của mình rồi hả?"

"Chỉ là con số như thế, ý nghĩa cũng không phải như thế"

Vương Nhất Bác một mặt kiêu ngạo

"0520 này không phải là ngày, mà ý nghĩa là tôi yêu em"

Vào phòng, Tiêu Chiến lấy ra một cái chìa khóa trong túi áo khoác

"Này, thưởng cho tâm ý của anh"

Trên chìa khóa là hình một chú cún đáng yêu

"Anh xem cái chìa khóa này giống anh nhỉ Cẩu Tể Tể"

"Mới không giống!"

Vương Nhất Bác cho cậu một cái liếc mắt

"Đây là chìa khóa nhà cậu?"

"Đúng vậy, tôi chỉ có một cái dự bị này, anh cần phải giữ kỹ, ngộ nhỡ ngày nào đó tôi làm mất rồi anh cũng làm mất, tôi ngay cả cửa nhà cũng không vào được rồi."

"... Làm gì trùng hợp như vậy"

Vương Nhất Bác nhỏ giọng thầm thì một câu

"Hả? Anh nói cái gì?"

"Không có gì, tôi nói tôi nhất định đem nó cất thật kĩ"

Vương Nhất Bác vội vàng dấu chiếc chìa khóa vào trong túi, sợ bị chủ nhân nó lấy lại

Tiêu Chiến rõ ràng nghe được câu nhỏ giọng này, còn muốn làm bộ không nghe thấy,cố nén ý cười, chính là muốn nhìn dáng vẻ đáng yêu của người trước mắt