Lỡ Yêu Anh Rồi Thì Phải Làm Sao [Bác Quân Nhất Tiêu]

Chương 44: Biệt thự•Quá đáng (2)

Tiêu Chiến nói xong cũng không có đi xa, mà là dựa vào cánh cửa bên ngoài phòng tắm, ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại

Cậu rất muốn đem câu hỏi của Vương Nhất Bác mỗi một cái vấn đề đều rõ ràng mười mươi nói cho hắn biết, đem từng câu chuyện nhỏ nhất của hai người đều nói hết ra, thật sự rất muốn

Cậu rất sợ người kia hỏi thêm một vấn đề nữa chính mình liền không kiềm chế được, nhưng những lời này không thể nói ra, mình nói ra sẽ giống như đứa trẻ ra bộ dạng đáng thương, cậu muốn đó là yêu, không phải là sự đồng tình của Vương Nhất Bác

Huống chi bây giờ Vương Nhất Bác đến chuyện của chính mình cũng không làm được, khi ở nơi đó có thể nói chính mình không hề có một chút tín nhiệm, nói ra chẳng phải là càng buồn cười

'Vương Nhất Bác, sao anh có thể độc ác như thế đã quên mất tôi, lúc trước tại sao lại khiến tôi yêu anh'

Một giọt nước mắt rơi xuống từ gò má Tiêu Chiến, đây cũng là lần đầu tiên đối với sự lạnh lùng của Vương Nhất Bác có cảm giác mệt mỏi như vậy

Ở bên kia cánh cửa, Vương Nhất Bác cũng có thể nhận ra được sự khác thường của Tiêu Chiến, nhưng bây giờ hắn đối với tâm tư mâu thuẫn cũng bắt đầu dao động, tự cho là tâm cứng như tảng đá, nhưng chung quy người không phải cây cỏ, bất luận Tiêu Chiến ở bên cạnh mình rốt cuộc là vì cái gì, những tháng ngày này đối với mình cũng thật sự là rất tốt

'Có phải là mình sai rồi, lẽ nào trước đây mình thật sự rất thích Tiêu Chiến?'

Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác đối với mình có nghi vấn, nhưng đối với một người đã mất đi ký ức về tình yêu, thật khó để đột nhiên đi tin tưởng một người xa lạ với mình, vậy mình nên làm gì, Vương Nhất Bác lần đầu tiên cảm giác được vô cùng lúng túng

"Vương Nhất Bác, tắm xong rồi sao?"

Bên ngoài truyền tớ giọng nói của Tiêu Chiến

"Xong rồi, cậu vào đi"

Tiêu Chiến nghe tiếng liền đẩy cửa đi vào, vừa vặn nhìn thấy người đang muốn đứng dậy toàn thân **

Lỗ tai Tiêu Chiến đều đỏ lên rồi

Cảm nhận được ánh mắt không ngừng, Vương Nhất Bác cũng lúng túng, quát lớn

"Nhìn cái gì!"

Tiêu Chiến hấp tấp xoay người, tự mình mặc áo sơ mi vào, lại từ trên giá cầm xuống áo tắm

"Cái kia... anh quay qua chỗ khác tôi mặc cho anh"

Nhìn dáng vẻ Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác trêu ghẹo nói

"Bị nhìn hết là tôi, cậu thẹn thùng cái gì"

Lại thăm dò hỏi

"Cậu không phải nói trước đây tôi cũng thích cậu sao, làm sao, lẽ vào trước đây hai ta... chưa từng nhìn?"

Dựa theo tính tình Vương Nhất Bác, thật sự yêu thích một người, hắn không làm chút gì không đứng đắn thật không phải tính cách của hắn

Tiêu Chiến không muốn trả lời vấn đề này, từ từ đỡ hắn từ trong bồn tắm đi ra

"Cẩn thận trơn"

"Tiêu Chiến, hai ta đến cùng chưa từng nhìn?"

Bị đuổi về phòng Vương Nhất Bác vẫn không có ý định buông tha, bởi vì hắn thật sự rất muốn biết

Nhìn Vương Nhất Bác một mặt nghiêm túc, Tiêu Chiến trả lời một câu

"Nhìn qua"

Suy nghĩ một chút cảm thấy không đúng lắm, lại bổ sung câu

"Không phải nhìn như vậy"

Vương Nhất Bác nguy hiểm nheo mắt lại, đột nhiên kéo Tiêu Chiến, vươn mình đem hắn đè xuống giường

"Cậu nói, cậu muốn nhìn thấy nó như thế nào"

Vừa nói vừa một bên đưa tay giải quyết các cúc áo của Tiêu Chiến

Tiêu Chiến bị ném ngã ở trên giường cả người đều lờ mờ, cảm nhận được động tác Vương Nhất Bác, một cái đè lại tay hắn

"Vương Nhất Bác! Anh điên rồi!"

"Cậu ở bên cạnh tôi lâu như vậy, tôi sẽ không đúng nếu không đáp lại những nỗ lực của cậu phải không"

Vương Nhất Bác nói chuyện giọng điệu càng không đứng đắn, Tiêu Chiến lại càng tức giận, đẩy hắn ra, nhưng không cẩn thận chạm đến vết thương cánh tay phải Vương Nhất Bác, hắn đau kêu một tiếng, bước chân Tiêu Chiến hơi dừng lại, cuối cùng vẫn đi ra, Vương Nhất Bác như vậy thật không đáng để mình quan tâm!

Vương Nhất Bác nghe thấy cửa phòng ngủ bên cạnh "Oành!" một tiếng, sờ sờ tới viết thương, có chút chột dạ, hắn nhìn ra Tiêu Chiến thật sự tức giận rồi, lần này mình đùa giỡn quá đáng

ε=ε=ε=ε=ε=ε=┌(; ̄◇ ̄)┘

Aaa dạo này bận quá, bù cho các nàng đây T^T

Wǎn'ān~♡