Trần Dịch nhìn hai người không để tâm ăn uống kia, một người vẫn cau mày ăn cá, người kia lại nhìn chằm chằm vào cái người đang ăn cá kia, cảnh tượng này thực sự kỳ quái, liếc qua liếc lại nhìn nửa ngày, Trần Dịch phát hiện vấn đề này nằm ở món cá kia
"Chủ tịch Vương, cá ăn ngon như vậy sao, tôi cũng muốn nếm thử"
Vừa nói, vừa đưa đũa về phía đĩa cá kia, Vương Nhất Bác nhanh chóng ngăn Trần Dịch lại
"Không phải chứ Vương Nhất Bác, con cá này cũng không phải Tiêu Chiến làm một mình cho anh"
Trần Dịch phát hiện Vương Nhất Bác thật giống nhớ ra cái gì đó, liền tiếp tục dẫn dắt hắn
Vương Nhất Bác lúc này mới phản ứng lại bữa cơm này là do Tiêu Chiến nấu, như vậy nói cách khác trước đây mình đã ăn qua cơm Tiêu Chiến nấu, nhưng điều này cũng không thể nói rõ cái gì, cùng lắm cũng chỉ chứng minh quan hệ của hai người cũng khá tốt. Trong lòng rõ ràng muốn độc chiếm món ăn này, nhưng Vương Nhất Bác vẫn là kín đáo đem cá cho Trần Dịch
"Đây đây đây! Cho hơi nhiều đường, tôi đây không phải sợ cậu quỳ* sao"
"Cảm ơn ngài nhé Vương tổng!"
Trần Dịch nếm thử một miếng, rõ ràng ăn rất ngon nè, không nghĩ tới Tiêu Chiến còn có trù nghệ này, Vương Nhất Bác anh nếu không nhớ ra được, bảo bối này không biết sẽ rơi vào tay đây
Giải quyết xong vấn đề no ấm, Tiêu Chiến cùng Trần Dịch dọn dẹp tàn cục, Vương Nhất Bác cũng đứng dậy, có chút ngượng ngùng
"Khụ, để tôi rửa bát đi"
"Không được, tay phải của anh vẫn chưa lành hoàn toàn, không thể đυ.ng vào nước"
Giọng điệu Tiêu Chiến rất cứng rắn, vốn là có ý tốt, tiến vào trong tai Vương Nhất Bác ngược lại lại cảm thấy hắn đang ra mệnh lệnh với mình 'đây là nhà tôi, tôi muốn làm gì còn chưa đến phiên một người ngoài muốn quản' vẻ mặt cầm cái bát như đến chết cũng không buông tay, đối diện Tiêu Chiến vẫn cầm giữ lấy cái bát, vốn là có chút bầu không khí lại bị hai người tranh đến bế tắc
Trần Dịch nhìn không nổi nữa, ở giữa lấy cái bát muốn đẩy tay hai người ra
"Đều là bệnh nhân tranh cái gì mà tranh, chẳng lẽ hai người còn nhớ nhung những tháng ngày nằm viện? Buông tay buông tay, tôi đi rửa"
'Tôi khổ quá mà'
Trợ lý Trần nhìn hai người bọn họ không có cách nào hòa hợp, thật sự là vì những tháng ngày sau lau mồ hôi một cái
'Bây giờ mới ngày đầu tiên đã như vậy, mình tạm thời vẫn phải ở chỗ này thôi, mắt không nhìn tâm sẽ không phiền'
Hai người nghe Trần Dịch nói xong, mới đồng thời buông bát ra, Vương Nhất Bác đương nhiên không muốn lại đi bệnh viện, hắn cũng biết tay mình thực sự không tốt như ban đầu được nữa, bác sĩ cũng căn dặn cố gắng hết sức không để đυ.ng nước, nhưng lúc đó quên mất vấn đề này, nghĩ đến Trần Dịch mua thức ăn, Tiêu Chiến nấu cơm, mình là ông chủ trái lại không hề làm gì có phải là không được tốt lắm, mới đứng lên nói muốn rửa bát, không nghĩ tới Tiêu Chiến dĩ nhiên cắt ngang mình như vậy, cứ như đem nơi này thành nhà mình
Tiêu Chiến cũng không muốn cảnh diện cứng ngắc như vậy, thành thật mà nói** chỉ cần Vương Nhất Bác, ai rửa bát đều giống nhau, vẫn may có Trần Dịch, bằng không thì thật không biết nên là gì cho tốt rồi
---
*齁着 baidu: ăn quá nhiều đồ ăn quá mặn hoặc quá ngọt, gây khó chịu ở cổ họng, ngứa hoặc phù, ho khan, uống nhiều nước là được
Mình không biết nên dịch thế nào :( gg dịch bảo *ngồi xổm* =(
**老老实实 baidu (thành ngữ TQ): thành thực, quy củ, quả thực, thực tế, chân thực
Thôi thì sai các bạn vẫn mắt nhắm mắt mở bỏ qua nhaaa :*