Lỡ Yêu Anh Rồi Thì Phải Làm Sao [Bác Quân Nhất Tiêu]

Chương 17: Say rượu·Hôn (1)

Hơn nửa tháng trôi qua trong nháy mắt, bộ phim mới sắp quay, đạo diễn yêu cầu ba ngày sau vào tổ, vào tổ quay phim sẽ phải ở cùng một chỗ, thuận tiện cho việc quay phim và cho các diễn viên có thời gian giao lưu lẫn nhau

Cũng có nghĩa là ba ngày sau đó, biệt thự này chỉ còn lại một mình Vương Nhất Bác

Cũng không biết bộ phim này muốn quay bao lâu, Vương Nhất Bác hận không thể giữ Tiêu Chiến ở bên cạnh mình 24 giờ mà chăm sóc

Vốn là buổi tối muốn đưa Tiêu Chiến ra ngoài ăn lẩu, không nghĩ tới Tiêu Chiến bên này còn có bữa tiệc, đoàn làm phim tổ chức bữa cơm để toàn thể diễn viên làm quen lẫn nhau, miễn cho quá lạ lẫm khi quay phim sẽ xấu hổ

Bộ phim này được chế tác lớn, cho nên danh tiếng diễn viên có tuổi hay trẻ tuổi đều không nhỏ, Tiêu Chiến không đi sẽ không thích hợp, Vương Nhất Bác cũng không cưỡng cầu nữa

Thời điểm xem kịch bản, Tiêu Chiến phát hiện có hai nữ chính, một người là nhà thiết kế và là trợ lý kiêm người mẫu của nam chính, do Nhϊếp Hân đóng, người còn lại là bạn học thời đại học của nam chính, từng là người yêu cũ, người diễn nhân vật này vẫn chưa được công bố. Đến lúc quay mới biết được, nghe nói là Hoa kiều phát triển tại Hàn Quốc, danh tiếng không nhỏ, muốn về trong nước phát triển. Đúng lúc nhân vật này trống, cô ấy tới thử vai được đạo diễn chọn trúng

Tiêu Chiến đối với vị khách quý thần bí này tràn ngập chờ mong. Chờ đợi muốn khô héo, ai ngờ hôm nay hai vị nữ chính cũng chưa có mặt, nhưng thân phận của vai nữ chính thần bí mọi người đều đã biết - Phó Mộng Khê

Tiêu Chiến chưa hề nghĩ tới sẽ lần nữa nghe được cái tên đã mất liên lạc kia. Tin tức bất ngờ xảy ra khiến cậu có chút bối rối không biết làm sao, lúc trước lựa chọn mất tích là cô, bây giờ đột nhiên sắp xuất hiện trước mặt mình cũng là cô. Nhiều năm như vậy vì cái gì mà quyền lựa chọn đều nằm trong tay của cô, mình chỉ có thể bị động tiếp nhận

Chỉ còn thời gian ba ngày là sẽ gặp mặt, Tiêu Chiến không biết cậu nên lấy vẻ mặt như thế nào để đi đối mặt với người mình đã từng yêu, nên lấy phương thức phối hợp như thế nào để cùng cô đóng phim

Hai người còn có thể giống như những người xa lạ cùng nhau tập luyện sao

Tiêu Chiến lúc này phiền muộn trong lòng, trăm loại cảm xúc, ngàn loại tư vị xông thẳng vào trái tim

Ngày bình thường thấy rượu cậu liền tránh, nhưng vẫn chưa thể dừng lại được vào hôm nay

Người khác mời rượu cậu uống, người khác không mời rượu cậu tự mình uống, một ly một ly rượu trắng giống như lửa, đốt cháy dạ dày cậu, cũng đốt cháy một chút bất đắc dĩ. Cho dù sau đó tỉnh táo sầu càng thêm sầu, giờ phút này cậu chỉ muốn tê liệt chính mình, mượn rượu giải sầu mà thôi

Bạn bè trong đoàn làm phim đưa Tiêu Chiến về đến nhà đã hơn 10 giờ, Vương Nhất Bác vừa mở cửa quả thực bị mùi rượu xông đến làm cho giật nảy mình. Hắn chưa từng thấy Tiêu Chiến uống nhiều như vậy, cũng chưa từng nghĩ tới Tiêu Chiến sẽ uống nhiều như vậy

Ở những bữa tiệc khác, Tiêu Chiến luôn luôn có năng lực tự kiềm chế rất mạnh, khi đã uống 1 lần thì tuyệt đối sẽ không uống thêm một ngụm nào nữa, cho dù là bất kỳ ai mời, mãi mãi duy trì ba phần thanh tỉnh bảy phần say là ranh giới cuối cùng

Nói cách khác Tiêu Chiến hiện tại cái người đứng cũng không vững này chắc chắn là bản thân cậu cam tâm tình nguyện uống tới như vậy

Đến cuối cùng đã phát sinh chuyện gì mà cậu lại để mình uống tới bộ dạng này

Vương Nhất Bác biết trạng thái hiện tại của Tiêu Chiến, khẳng định hỏi cái gì cũng không được, vẫn là trước tiên nấu canh giải rượu giúp Tiêu Chiến giải rượu thì tốt hơn

"Tiêu Chiến, tôi đi nấu canh cho cậu, trong phòng tắm tôi đã chuẩn bị sẵn nước, cậu trước tiên đi ngâm một chút"

Sắp xếp Tiêu Chiến đi tắm rửa xong, Vương Nhất Bác bắt đầu nấu canh. Vừa làm xong, Tiêu Chiến cũng liền tùy ý khoác áo ngủ đi tới rồi

Những giọt nước chưa khô trên tóc chảy xuống má và cằm, chạy qua l*иg ngực, một đường nhỏ giọt xuống phía dưới. Những giọt nước này phảng phất có sức hấp dẫn kỳ lạ hút lấy ánh mắt Vương Nhất Bác, thuận theo những giọt nước, ánh mắt Vương Nhất Bác cũng dần dần rơi xuống

Thời điểm đến vị trí đặc biệt, Vương Nhất Bác mới rốt cuộc hồi hồn, đưa canh giải rượu cho Tiêu Chiến

Tiêu Chiến nhận lấy cái bát, còn tưởng rằng đang uống rượu, một hơi cạn sạch, nhưng mùi vị cái này thực tế lại không dễ uống, nồng nặc vị vỏ quýt đắng

Tiêu Chiến cau mày

"Tôi muốn ăn đào"

"Đào? Làm sao đột nhiên lại muốn ăn anh đào, có vẻ như trong nhà thật sự không có hoa quả, tôi đi xem một chút"

Một lát sau, Vương Nhất Bác cầm một quả đào đã rửa sạch

"Chỉ còn lại một quả, ngày mai tôi ra ngoài mua thêm, cái này, hơn nửa đêm siêu thị đều đóng cửa cả rồi"

Tiêu Chiến ghét bỏ nghiêng đầu đi

"Tôi muốn ăn đào"

"Cậu không ăn là tôi ăn đấy"

Nói qua, cầm quả đào hướng phía miệng mình

Tiêu Chiến vẫn không có ý tứ muốn ăn, Vương Nhất Bác thật sự cắn một cái, còn chưa cảm nhận được hương vị của nó, Tiêu Chiến đã hôn lên

Vương Nhất Bác kinh hãi một cử động nhỏ cũng không dám, tùy ý để con sâu rượu này cướp đi miếng đào trong miệng mình

Lấy được miếng đào người nào đó còn tựa hồ không hài lòng, đầu có chút thấp thấp, liền ngậm lấy cánh môi người đối diện

Tiêu Chiến đối với đôi môi Vương Nhất Bác ngấp nghé từ lâu, bây giờ trực tiếp coi nó thành quả đào, bắt đầu chính là một trận cắn cắn gặm gặm, đột nhiên dùng lực, một cỗ mùi máu tươi trong miệng hai người xông đến

Vương Nhất Bác bị đau đẩy cậu ra, bờ môi bị cắn có chút đau rát

"Tiêu Chiến, cậu giống chó à!"

Vương Nhất Bác còn muốn nói điều gì, Tiêu Chiến đột nhiên lại dựa tới

"Đào!"

Lần này hắn không đẩy Tiêu Chiến ra nữa

"Cậu muốn ăn tôi để cậu ăn đủ"